Cực Phẩm Ở Rể

Chương 571

Chương 571:

Ông ta vội vàng vươn tay muốn giụt bỏ cánh tay của Lâm Vũ nhưng cánh tay của Lâm Vũ như nhựa gang thép, võ cùng cứng rắn di chuyên bất động.

Thuộc hạ của ông ta lập tức vây quanh khi thấy cảnh này, Lâm Vũ lạnh giọng: “Đều đứng lại hết cho tôi, ai dám động đậy, tôi lập tức bóp chết hắn!”

Nói tiếp lực đạo trên tay Lâm Vũ tăng lên mây lần, , Đằng Quân lập tực há to miệng, cô càng đỏ hơn, vội vàng vẫy tay cho mây tên thủ hạ.

“Hôm nay tôi sẽ tha mạng cho ông, sau này nếu ông còn làm phiền gia đình Đoạn lão, tôi sẽ không khách khí như vậy đâu, nghe rõ chưa?”

Lâm Vũ nhìn Đằng Quân với vẻ mặt sát khí.

Mắt của Đằng. Quân sắp chuyển Sang màu trắng, ông ta không nói được gì, chỉ có thê vỗ mạnh vào tay Lâm Vũ như đã biết rồi.

Lâm Vũ lúc nãy mới buông tay, Đăng Quân lập tức hít một hơi thật lớn, sau đó ho khan hai tiêng, kêu mây người thủ hạ loạng choạng chạy đi, đông thời không quên nói : “Hà Gia Vinh, mày đợi đây, lão tử và mày chưa xong đâu!”

Ông ta đã nhìn ra, dựa vào thân thủ của Lâm Vũ, mây người thuộc hạ của ông ta không phải đôi thủ, cho nên trong 36 kế Siêt là thượng sách.

Lâm Vũ cũng lười so đo với ông ta, tuy rằng Đăng Quân là con cá sâu lớn trong ngành trang sức ở thủ đô, nhưng trong mặt của anh cũng chỉ là một con vật nhỏ, không thể tạ ra sóng gió gì.

“Mẹ nó, tiện nghỉ cho lão già đó rồi, đến quân của ông đây còn chưa chui!” Thâm Ngọc Hiến oán hận mắng một tiếng.

Sau khi Đẳng Quân đi, Lâm Vũ đưa cho mẹ của đứa nhỏ một mũi kim, dặn dò mẹ đứa nhỏ đến bệnh viện ba ngày một lần tìm anh ta tiêm, phối hợp uông một: số thuốc, có lẽ rất nhanh sẽ thầy hiệu quả.

Sau khi tiêm, Lâm Vũ ký hợp đồng với Đoạn Phong Niên.

Đoạn Phong Niên nhẹ nhàng nói : “Bi tổng, bây giờ tôi cũng tính là nhân viên của cậu rôi, coi như là phúc lợi, có thể dăm ba hôm tặng tôi một bình rượu thuốc không? Đề cho lão đầu tôi đỡ thèm!”

“Ha ha được thôi!”

Lâm Vũ cười: “Tôi viết phương thuốc cho ông cũng được.”

“Như vậy không được !”

Đoạn Phong Niên lắc đầu, trịnh trọng nói: “Nêu như đơn. thuốc của cậu được hoàn thiện rồi sản xuất hàng loạt, doanh số bán ra nhất định sẽ rất cao. Lão già tôi cũng không mặt dầy như vậy.”

Lâm Vũ bị lời nhắc nhở của Đoạn Phong Niên làm cho sững sờ, huống chi, đây thực sự là một cơ hội kinh doanh, anh thật sự chưa nghĩ tới.

Bởi vì Giang Nhan đi dự hội thảo ở bệnh viện ngoại ô trong hai ngày qua, cho nên cả hai nay đêu không vệ nhà, chỉ có Lâm Vũ và Diệp Thanh My ở nhà.

Nhiệm vụ nấu bữa tối cũng thuộc vệ Diệp Thanh My, món ăn của cô chủ yêu là món ) cay, mang đặc trưng của các món nồi tiêng.

“Thế nào, ăn có quen không ?” Diệp Thanh Mỹ ngồi xuống, cần thận hỏi Lâm Vũ.

Vì quan tâm đến khẩu vị của Lâm Vũ, cô đặc biệt cho rất ít ớt khô.

“Ăn rất ngon, đặc biệt là món gà cay này, rất đúng vị. ° Lâm Vũ cười đáp.

Diệp Thanh My cười dịu dàng, giữa lông mày hiện lên tia buồn bực: “Tiểu Vũ cũng rất thích ăn món gà cay mà tôi làm.”

Tay Lâm Vũ khẽ run lên, cô găng kiêm soát tâm trạng của mình và không đề cho bản thâncó những hành vi quả bắt thường.

Bình Luận (0)
Comment