Cực Phẩm Ở Rể

Chương 497

Chương 497:

Hôm sau, đên giữa trưa anh mới dậy, ăn cơm xong thì dựa theo những vật dụng mà Giang Nhan ghi ra giấy, đi siêu thị mua vẽ.

Sau khi anh về thì trời cũng đã tôi, phòng khách không bật đèn, trên bàn cơm có trải khăn, CÓ mây cái giá cắm nến, ánh sáng mờ ảo, mà hai đầu bàn có thịt bò bít tết, dao nĩa và rượu vang đỏ.

Trên kệ sách mở bản nhạc kinh điển “Hôn lễ trong mo” của Richard Clayderman, uyễn chuyền du dương, rung động lòng người.

Lâm Vũ ¡ thấy cảnh tượng đó, không khỏi ngắn ra, nhìn lướt qua căn phòng, không thấy ai, thử hỏi: “Chị Nhan, là cô sao?!”

Không thấy ai trả lời, Lâm Vũ lập tức cảnh giác, trầm giọng nói: “Ai?! Mau ra đây, nêu không đừng trách tôi không khách khíl”

“Trừ tôi ra thì còn ai, ai đến hầu hạ anhl”

Lúc này Giang Nhan mặc chiếc váy đỏ bất ngờ đi từ trong phòng bếp ra, tóc đen nhánh mượt mà ngang vai, trí thức nhã nhặn, trang điểm tỉ mỉ dưới ánh nến lại kiều diễm không gì sánh được.

“Xoạchl”

Lâm Vũ kinh ngạc nhìn Giang Nhan, vật dụng hàng ngày trong tay lập tức rơi xuống đất, lắp bắp nói: “Chị Nhan, cô… cô như thê này là sao?”

“Anh đoán xem hôm nay là ngày gì?”

Giang Nhan tự tay làm bánh kem, dịu dàng nói.

“Sinh nhật cô à?” Lâm Vũ kinh ngạc hỏi.

“Tên nhóc ngôc, là sinh nhật anh, đên sinh nhật của mình mà cũng không nhớ!” Giang Nhan trợn mất rồi đặt bánh kem lên bàn.

“Tôi, sinh nhật tôi…”

Lâm Vũ ngắn ra, Vi vàng, gật đầu nói: “Đúng rồi, là sinh nhật tôi.”

Sinh nhật đối với Hà Gia Vinh, anh không nhớ có thứ gì đặc biệt cả, chỉ biết ngày đó cách sinh nhật của bản thân không bao lâu.

Do mẹ vợ cảm thầy người trẻ tuổi tổ chức sinh nhật tổ chức quá long trọng thì không tốt, nên hàng năm anh và Giang Nhan ăn sinh nhật chỉ đơn giản là xào vài món, mua cái bánh Loan năm trước cũng như vậy, thế cho nên anh không có ấn tượng gì.

“Mau, rửa tay đi.”

Giang Nhan kêu anh, anh mới hoàn hôn, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh rửa tay.

“Chuyện của y quán, anh Lệ đã nói với tôi rồi, mặc kệ anh lựa chọn thế nào, tôi đều ủng hộ.” Giang Nhan ngắng đầu, dịu dàng chậm rãi nhìn hăn, ánh mắt đau lòng không nên lời.

“Thật ra không làm bác sĩ cũng tốt, tôi cũng cảm thây trách nhiệm trên vai cùng nhẹ nhàng.” Lâm Vũ cười nói, nụ cười không khỏi hơi chua xót.

Lúc ăn cơm, Lâm Vũ không kìm được mà ngắng đầu nhìn Giang Nhan.

“Nhìn gì mà nhìn, hay bò bít tết không ngọn?” Giang Nhan lãnh đạm nói, tên khôn này dám nói không ăn được, cô giết hắn, vì bữa cơm này, cô giả vờ đề Lâm Vũ đi, buổi trưa một mình vội vàng làm.

“An rât ngon, nhưng không ngon bằng cô, hoá ra sắc đẹp thực sự có thê ăn trừ cơm.” Lâm Vũ cười tửm | tỉm.

“Ăn cơm cũng không khiến anh im lặng được!” Giang Nhan trừng mắt với anh, nhưng là trong lòng lại ngọt ngào vô cùng.

Thật ra dù là cô gái xinh đẹp lạnh lùng thì cũng thích lời ngon tiếng ngọt, chẳng qua cô muôn người kia nói ra lời trong lòng đề khẳng định tài năng.

Bình Luận (0)
Comment