Cực Phẩm Ở Rể

Chương 221

Chương 221:

 

Lý Tố Cầm cùng Giang Kính Nhân cũng mặc áo ngủ từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Lâm Vũ cùng Giang Nhan như vậy thì không khỏi sửng sốt.

 

“Có chuyện gì không thể từ từ nói? Gia Vinh, Nhan Nhi vừa mới bỏ công việc, tâm tình không tốt, con nên nhường nhịn nó chứ, sao lại cùng nó nháo!” Lý Tố Cầm cau mày.

 

không vui nói.

 

Lâm Vũ trên mặt lúc sáng lúc tối, còn đang do dự xem có nên đi giáo huấn Tàng Địch An hay không, thấy Giang Kính Nhân cùng Lý Tố Cầm đầy mặt kinh hoảng thì trong lòng lập tức mềm xuống. Không muốn để bọn họ lo lắng hãi hùng, anh cực lực đè ép tức giận xuống, hướng bố vợ cùng mẹ vợ miễn cưỡng cười, nói: “Thực xin lỗi, bố mẹ, con sai rồi.”

 

“Được rồi, đừng nháo nữa, mau trở về ngủ đi.” Giang Kính Nhân nhanh chóng phát phát tay với bọn họ.

 

“Bố mẹ, hai người quay về đi, chúng con không cãi nhau!”

 

Giang Nhan lạnh giọng nói với bố mẹ một tiếng, sau đó phanh một tiếng đóng cửa lại.

 

“Nha đầu thối, lười quan tâm con!”

 

Lý Tố Cầm xì một tiếng khinh bỉ, túm Giang Kính Nhân vào phòng, thở phì phì nói: “Nhìn thấy chưa, nha đầu này đúng là bạch nhãn lang, tôi phí công nuôi nó nhiều năm như: vậy, kết quả vẫn là đàn ông của nó tót, tôi mới nói Gia Vinh hai câu, nó còn không cao hứng.”

 

“Bà như vậy còn không xứng sao, người ta vợ chồng son đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, bà đi theo chỉ thêm phiền.” Giang Kính Nhân chế nhạo bà một câu.

 

Hai vợ chồng đều ngủ cho nên không nghe rõ Lâm Vũ cùng Giang Nhan ồn ào cái gì, chỉ cho là hai người cãi nhau.

 

*Tôi không đi, vậy cô không thể khóc!” Lâm Vũ thở dài, nhẹ nhàng dỗ Giang Nhan.

 

Giang Nhan thật nghe lời mà gật đầu, không còn bộ dáng cao ngạo lãnh diễm trước đây, tựa như một chú chim nhỏ nép vào lòng người, gật gật đầu với Lâm Vũ, nhỏ giọng nói: “Anh cũng đáp ứng tôi về sau đừng xúc động như vậy nữa, tôi đã mắt đi sự nghiệp, không nghĩ lại mất đi người mình yêu… người mình để ý.”

 

Lâm Vũ nghe cô nhắc tới chữ “yêu”, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, vội vàng nói: “Ai, Nhan Nhan, cô nói yêu là phải kiên trì đến cùng, yêu thì phải lớn tiếng nói ra.”

 

“Tôi yêu anh cái đầu, tôi chán ghét anh còn không kịp!”

 

Giang Nhan hờn dỗi trừng anh một cái.

 

Lâm Vũ cúi đầu nhìn, thấy Giang Nhan vừa rồi vì ngăn lại mình mà đi chân trần trên đất liền xoay người đến nhà vệ sinh lấy một chậu nước nóng đặt trên mặt đất, ý bảo Giang Nhan ngồi ở trên giường, nói: “Nhanh, tôi giúp cô rửa chân, không rửa sạch thì sẽ thành móng heo.”

 

Giang Nhan tức giận đá anh một cái, hừ lạnh một tiếng rồi ngôi xuông giường, đem hai chân tinh xảo như bạch ngọc đặt vào chậu rửa.

 

Lâm Vũ nắm lấy hai chân non mềm của cô vuốt ve, trong lòng nhịn không được cảm thán, trên đời này còn có đôi chân đẹp như vậy, tức khắc liền yêu thích không buông tay, chỉ rửa cái chân mà phải cố làm hơn nửa giờ.

 

Giang Nhan không chớp mặt nhìn Lâm Vũ, trong lòng dâng lên nhu tình chưa bao giò có.

 

Hà Gia Vinh trước mặt thật sự thay đổi quá nhiều, khiến cô cảm thấy đây không phải là Hà Gia Vinh.

 

Chính là mặc kệ anh là ai, đều là chồng của mình, đều là người đàn ông mà đời này cô nguyện sống chết không rời.

 

“Được rồi Lâm Vũ giúp Giang Nhan lau khô chân, sau đó nhịn không được chu miệng hôn lên gan bàn chân trắng nõn của cô.

 

“Biến thái!”

 

Gan bàn chân Giang Nhan ngứa ngáy, cô xụi lơ trên giường, mặt ửng hồng.

 

Lâm Vũ đem đổ nước rửa chân xong liền tới phòng bếp gọi điện thoại cho Tần Lãng, lạnh lùng nói: “Tần đại ca, viện trưởng tân nhiệm Tàng Địch An của bệnh viện nhân Thanh Hải, tôi muốn toàn bộ tư liệu của ông ta trước giữa trưa ngày mai.”

 

“Không thành vấn đề, anh Hà.” Tần Lãng không chút do dự đáp ứng.

 

Lâm Vũ tắm rửa xong liền gắp không chờ nổi mà chui vào trong ổ chăn của Giang Nhan, duỗi tay nắm tay cô, nói: “Nhan Nhan, tôi thay cô nghĩ kỹ rồi, nếu không cô tới y quán của tôi giúp đỡ đi, đúng lúc tôi cũng nhiều việc tùm lum chính mình lo không hết.”

 

*Ý quán đó của anh là y quán Trung y, tôi là sao có thể giúp đỡ, tôi không đi.” Giang Nhan cự tuyệt nói.

 

“Vậy chờ về sau tôi tự mình xây một cái bệnh viện, mời cô đến làm viện trưởng.” Lâm Vũ cười hì hì nói.

 

“Vậy phải chờ đến ngày tháng năm nào.” Giang Nhan trợn trắng mắt, tên hỗn đản này lại khoác lác.

 

“Muốn tôi nói, cô liền ở nhà thành thành thật thật mà nghỉ ngơi là được, bận lâu như vậy, đây cũng là lúc nghỉ ngơi một chút, hoặc có thể ra ngoài du lịch gì đó, thật tốt.”

 

Trong ngữ khí của Lâm Vũ có chút cự kỳ hâm mộ.

 

“Tôi đây không kiếm tiền, không làm việc, anh không chê tôi chắc.” Giang Nhan ngữ khí oán trách nói.

 

“Làm sao có thẻ.”

 

Lâm Vũ bắt lấy tay cô nhẹ nhàng đặt ở trên mặt mình, trong mắt đầy ắp nhu tình, vô cùng nghiêm túc nói: “Trước kia đều là cô nuôi tôi, hiện giờ đến lượt tôi nuôi cô. Nhan Nhan, kỳ thực tôi chưa từng nghĩ tới đại phú đại quý, cũng chưa bao giờ xa cầu trở nên quá nỏi bật. Tất cả những gì tôi kỳ vọng chỉ là có thể cùng người mà mình thương yêu vui vui vẻ vẻ sinh hoạt bên nhau, như vậy là đủ rồi.”

 

Đương nhiên, anh nói người yêu này không phải chỉ có Giang Nhan, còn có Diệp Thanh My.

 

Có lẽ đây chính là một ít lòng tham của viên ngọc chưa mài không màng danh lợi như Lâm Vũ đi.

Bình Luận (0)
Comment