Cực Phẩm Ở Rể

Chương 217

Chương 217:

 

Anh không khỏi sinh ra ý nghĩ tự mình sáng lập một bệnh viện Trung y. Tuy thoạt nhìn có chút không quá thực tế, nhưng là chỉ cần nỗ lực, có lẽ sẽ có một ngày có thể thực hiện.

 

“Nhan Nhan, có mệt hay không, tôi xoa bóp vai cho cô.”

 

Lâm Vũ vào nhà thấy Giang Nhan thát hồn lạc phách ngồi trên giường, nhanh chóng chạy tới xum xoe, tay ấn lên vai cô.

 

“Không cần, tôi đi tắm rồi muốn ngủ một lát, anh quay về y quán đi.” Giang Nhan đẩy tay anh ra, đứng dậy vào nhà tắm.

 

Lâm Vũ nhẹ nhàng thở dài, nhìn Giang Nhan như vậy trong lòng anh càng khó chịu.

 

Lúc này di động anh đột nhiên vang lên, phát hiện là Tạ Trường Phong gọi tới thì lập tức vui vẻ. Làm sao lại quên mất Tạ bí thư chứ, để cho ông ấy giúp đỡ nói một tiếng không phải là được rồi sao, Tàng Địch An ông ta cho dủ càn rỡ cũng không thể không cho vị đứng đầu Thanh Hải này mặt mũi đi?

 

Anh nhanh chóng tiếp điện thoại, bên kia Tạ Trường Phong cười ha hả nói: “Tiểu Hà, tối này có chuyện gì hay không, Quách tổng đã bình phục rất nhiều, chuẩn bị rời khỏi Thanh Hải. Tôi làm riêng cho cậu ấy một bữa tiệc chia tay, buổi tối cậu trực tiếp tới đây đi, nhất định rất vinh hạnh.”

 

“Tạ bí thư, không phải tôi không vinh hạnh, chỉ là nhà tôi có chút việc.” Lâm Vũ có ý giả bộ khó xử nói.

 

*A, sao thế?” Tạ Trường Phong nghe vậy thì vội vàng quan tâm hỏi.

 

Lâm Vũ liền đem việc Giang Nhan bị đuổi việc nói cho ông.

 

“Còn có việc này, không sao, buổi tối cậu cứ tới, tôi sẽ giải quyết cho cậu.” Tạ Trường Phong vừa nghe vội vàng chủ động giúp đỡ.

 

“Được, vậy cảm ơn ông.” Lâm Vũ cười cười, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Có Tạ bí thư đích thân xuất mã, Tàng Địch An khẳng định phải cho mặt mũi.

 

Cúp điện thoại, Tạ Trường Phong liền thông báo cho thư ký tra được số điện thoại của Tàng Địch An, gọi một cuộc điện thoại cho ông ta: “Alô, viện trưởng Tàng sao, tôi là Tạ Trường Phong.”

 

“Ai da, Tạ bí thư, chào ngài chào ngài, tôi còn đang chuẩn bị đi diện kiến ngài đây, ngài như thế nào lại gọi trước cho tôi thế?” Tàng Địch An vừa nghe là điện thoại của Tạ Trường Phong, lập tức thay đổi một thái độ cung kính.

 

“Viện trưởng Tàng, tôi nghe nói bệnh viện các người có một người bác sĩ tên Giang Nhan bị đuổi việc?”

 

“Ngài làm sao mà biết được, việc này vậy mà kinh động đến ngài?’ Tàng Địch An lời này tuy nghe cung kính, nhưng lại là cố ý lấy lời nói mỉa mai Tạ Trường Phong. Một các bác sĩ nho nhỏ từ chức, nhân vật đứng đầu như ông ta lại biết? Các người có quan hệ gì đây?

 

“Không giấu gì ông, tôi cùng người yêu của cô ấy Hà Gia Vinh là bạn bè, người yêu cô ấy chính là công thần của Thanh Hải. Khoảng thời gian trước Quách tổng tới Thanh Hải đầu tư chính là do người yêu cô ấy cứu trị. Cho nên hiện giờ có xảy ra việc này, theo lý tôi nên hỏi đến một chút.”

 

Tạ Trường Phong trả lời một giọt nước cũng không lọt, cường điệu cống hiến của “Hà Gia Vinh” đối với Thanh Hải.

 

*Tôi biết bác sĩ này không phải người bình thường, chính là cho dù có là hoàng thân quốc thích, nhưng người yêu anh ta phạm sai lầm, tôi cũng không thể lây việc tư làm rồi kỷ cương, chỉ có thể dựa theo quy định làm việc. Xảy ra sự cố lớn như vậy, bệnh viện chúng tôi không truy cứu trách nhiệm của cô ta đã là cho mặt mũi rất lớn rồi.” Tàng Địch An nhanh chóng giải thích.

 

“Sự cố chữa bệnh?” Tạ Trường Phong không khỏi ngắn ra, Tiểu Hà không nói với ông Giang Nhan bởi vì chữa bệnh xảy ra sự cố nên mới bị khai trừ.

 

“Đúng vậy, ca giải phẫu đêm qua chính là cô ta mỏ. Người bệnh bệnh tình nguy kịch, người nhà hiện còn đang náo loạn, tôi lúc này đuổi việc cô ta cũng xem như một loại bảo vệ cho cô ta.”

 

Khóe miệng Tàng Địch An nhéch lên một nụ cười đắc ý.

 

Nhóc con, muốn cùng ông đấu? Tìm chết!

 

Ông ta đã sớm hỏi thăm rõ ràng, Lâm Vũ cùng Tạ Trường Phong còn có Tăng Thư Kiệt có quan hệ không bình thường, cho nên đã sớm chuẩn bị tốt kế sách ứng đối.

 

Nhà cậu cho dù có tìm Thiên Vương lão tử tới cũng không dùng được. Ông đây không chỉ muốn đuổi cô, còn phải cho cô một cái danh hiệu sai sót trong chữa bệnh, để xem về sau có bệnh viện nào cần cô!

 

“Thật sự có tình huống như vậy?” Tạ Trường Phong có chút nghỉ ngờ nhíu mày, trong lòng nghi hoặc không thôi.

 

Nếu thật sự có chuyện như vậy thì Tiểu Hà không thể không nói với ông.

 

“Tạ bí thư, tôi có thể lừa ngài sao? Huống hồ loại chuyện này cũng không thể đem ra gạt người. Bệnh viện chúng tôi đều có ghi lại, nếu ngài không tin có thể tới đây xem một lần. Người nhà bệnh nhân còn đang náo loạn ở đây, tôi đã để phó viện trưởng đi xử lý.”

 

Tàng Địch An giả bộ một bộ dạng bát đắc dĩ nói.

 

“Viện trưởng Tàng quá lời rồi, tôi sao có thể không tin ông.

 

Vậy được, tôi đã rõ tình huống, quấy ry rồi.”

 

Nói xong Tạ Trường Phong cúp điện thoại, nhíu mày suy nghĩ một chút, tiếp theo liền đem thư ký của mình gọi tới, phân phó anh ta đi bệnh viện Thanh Hải tra xem có phải có chuyện như vậy hay không.

 

Tuy rằng ngoài miệng ông cùng Tàng Địch An nói khách sáo nhưng trong lòng căn bản không tin ông ta. Hai người bọn họ chỉ thấy qua một lần, Tạ Trường Phong cũng không biết ông ta là loại người gì, chỉ biết là phía Kinh Thành bên kia phái tới.

 

Trợ lý làm việc rất nhanh, đi chưa đến một giờ đã trở lại, hồi báo cho Tạ Trường Phong nói: “Bí thư, phòng khám nội khoa ở bệnh viện nhân dân xác thật có chuyện náo loạn, nói là đem người nhà bọn họ trị thành liệt gì đó, đang ồn ào đòi bệnh viện đền tiền, cũng nhắc tới tên bác sĩ Giang Nhan, một hai đòi để bác sĩ Giang ra mặt.”

Bình Luận (0)
Comment