Cực Phẩm Ở Rể

Chương 187

Chương 187:

 

Nguyễn Linh Linh vừa nghe lời này của Lâm Vũ, lập tức quỳ bò tới trước mặt Giang Nhan, ôm chặt chân cô, khẩn cầu nói: “Chị Giang, tôi sai rồi, tôi mới là gái điểm lăng loàn, tôi đê tiện, tôi đáng chết, cô tha thứ cho tôi đi, sau này tôi cũng không dám chống đối cô nữa, cũng tuyệt đối không nói thêm câu nói bậy nào về cô, nếu không tôi sẽ bị trời đánh!”

 

Cô nói xong liền lên tiếng khóc rồng lên, chính là kiểu gào khóc vô cùng thương tâm, lớp trang điểm nhòa đi, lông mi giả bóc ra rơi xuống đất, mát cũng ngắn đầy nước chảy ròng trên mặt, xáu đến mức không muốn nhìn.

 

Trong lòng cô ta vẫn còn chưa tin và đầy hồi hận, Giang Nhan lúc trước bình thường đến mức không thể bình thường hon nữa, làm sao lại đột nhiên có điều kiện mạnh mẽ như thế, mình ở trước mặt bọn họ, căn bản không hề có sức phản kháng.

 

Nếu sớm biết như vậy, có đánh chết cô ta cũng tuyệt đối không dám.

 

Mọi người xung quanh vừa rồi còn thấy Nguyễn Linh Linh diễu võ dương oai mà bây giờ lại khóc thành thế này, trong lòng sảng khoái không tả được, không kìm được mà bàn tán sôi nồi.

 

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lâm Vũ cũng tôn sùng hơn, bác sĩ Hà thật là có bản lĩnh, tỷ phú như Quách Triệu Tông lại tôn kính anh, đây đúng là mánh khoé lên trời!

 

“Nếu không thôi bỏ đi.” Giang Nhan nói thế nào cũng là một người phụ nữ, hơn nữa tâm địa lương thiện, thấy Nguyễn Linh Linh khóc thê thảm như vậy, cuối cùng vẫn động lòng trắc ẩn.

 

Vốn dĩ không có hận thù gì lớn, dạy dỗ cô ta một chút là được, không cần phải chặt đứt đường sống của cô ta.

 

“Cô cứ như thế cho qua.” Lâm Vũ nhìn cô sủng nịnh cười: “Tôi từ trước đến nay không phải đều nghe theo cô sao.” *Tôi thật khổ, bác sĩ Hà lại khoe tình cảm!”

 

“Ui chao! Khó lòng phòng bị nha!”

 

“Anh như thế này sao có thể khoe tình cảm. Tài xế già, bác sĩ Hà tuyệt đối tài xế già!”

 

“Thiên lý còn đâu! Thiên lý còn đâu! Đây là muốn ngược chết chúng tôi hay sao!”

 

“Không được, tôi đau ngực, tôi sẽ đi phun máu!”

 

Bác sĩ y tá xung quanh liền cảm thấy bị nội thương ở ngực, đây làm gì phải cầu lương, đây đúng là thuốc độc xuyên ruột nha!

 

“Cảm ơn, chị Giang, cảm ơn chị đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cảm ơn chị!”

 

Nguyễn Linh Linh thấy Lâm Vũ nói nhẹ, nằm liệt xuống trên mặt đất một chút, mang ơn đội nghĩa với Giang Nhan, rồi hành lễ chắp tay dập đầu.

 

Sau cuộc gọi của Lâm Vũ và Quách Triệu Tông, Nguyễn Linh Linh lúc này mới đi trong ngàn ân vạn tạ.

 

Chờ đến khi mọi người giải tán, Lâm Vũ mới kéo Giang Nhan đến một góc khuất, nhìn cô đắc ý nói: “Thế nào, Nhan Nhan, tôi vừa nãy có ngầu không?” *“Ngầu! Anh vô cùng ngu, được rồi nhỉ.” Giang Nhan trợn mắt, không khỏi có chút cười, tên nhóc này chẳng khác nào đứa trẻ, lớn như vậy, còn tranh công.

 

“Vậy buổi tối tôi có thể trở về ngủ rồi sao?” Lâm Vũ cười đen tối.

 

“Không được, đêm nay Thanh My còn ngủ ở nhà chúng ta, với lại hai chúng ta vẫn còn nhiều chuyện chưa nói xong đâu.” Giang Nhan lắc đầu: “Cùng lắm, nếu anh muốn về nhà thì sô pha vẫn luôn chờ đón.”

 

“Thôi đi.” Lâm Vũ bĩu môi, thầm nghĩ cô này cũng thật là, nghiện ở nhà hắn, cô không biết hành động như thế này sẽ phá hư tình cảm vợ chồng hay sao?

 

“Đúng rồi, tôi có chuyện muốn nói với anh, không biết anh có đồng ý hay không.” Giang Nhan đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội vàng nói.

 

*Nói đi.” Lâm Vũ nhàn nhạt nói, có chuyện gì không vui, Giang Nhan nói, hắn dám không đồng ý sao.

 

“Thanh My muốn anh làm bạn trai cô ấy.” Giang Nhan nói.

 

“Cái gì?” Lâm Vũ kinh ngạc há to miệng, còn nghĩ rằng mình nghe lầm.

 

Nhưng ngay sau đó anh đã phản ứng lại, thử anh à, chắc chắn là đang thử anh!

 

Xem ra Giang Nhan vẫn canh cánh chuyện hôm ấy ở y quán nha.

 

Trò mèo thôi, muốn giỡn loại trò này với anh, cũng quá coi thường anh rồi?

 

“Không được! Tuyệt đối không được! Thế này sao được, chẳng phải đùa giỡn sao! Tôi là người đã có gia thất rồi!”

 

Lâm Vũ nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm chỉnh nói.

 

“Hày, anh xem anh đi, nghĩ đâu vậy? Chỉ một ngày thôi, chủ yếu là để giúp việc vặt cô ấy, huống chỉ tôi đã đồng ý với cô ấy rồi.” Giang Nhan còn xem như vừa lòng với phản ứng của Lâm Vũ nên nói luôn tình hình thực tế cho hắn.

 

“À, giúp đỡ à, chỉ một ngày à… thật ra thì, giúp thêm máy ngày cũng được.” Lâm Vũ hơi mắt mát trong lòng. Hoá ra chỉ là giúp đỡ, giúp thì nói là giúp đi, lại còn lừa dối anh, rảnh lắm hay gì…

 

“Anh mơ à, đồng ý cho mượn anh một ngày, đã là giới hạn lớn nhất của tôi rồi.” Giang Nhan hừ một tiếng.

 

Sau đó Giang Nhan bèn kể đầu đuôi gốc ngọn cho Lâm Vũ, hoá ra mấy ngày nay Diệp Thanh My phải tham gia một buổi họp lớp của Thanh Hải, phụ đạo viên học viện của Diệp Thanh My cũng đi, mời riêng cô nên cô không thể từ chối.

 

Nhưng một người phụ nữ xinh đẹp như cô ấy mà đi một mình thì Giang Nhan hơi không yên tâm. Cùng là người đẹp, tất nhiên cô biết phiền muộn của người đẹp, đến lúc đó có khi trên bàn cơm không thiếu các loại đàn ông xấu xa đến xum xoe với Diệp Thanh My, phiền chết.

 

Nên Giang Nhan đưa Lâm Vũ cho Diệp Thanh My mượn, để Lâm Vũ giả bộ làm bạn trai cô ấy, chặn rất nhiều phiền phức không cần thiết cho cô ấy.

 

“Tiệc cựu sinh viên? Tiệc cựu sinh viên đại học y Thanh Hải sao?” Lâm Vũ vừa nghe thì lập tức do dự. Anh biết nếu đi, rất có khả năng sẽ gặp phải người quen trước kia.

 

“Đúng vậy, sao thế?” Giang Nhan hơi bối rồi: “Anh không muốn à?”

 

“Không phải… thế đến khi đó cứ nói trước với tôi đi.” Lâm Vũ do dự rồi vẫn đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment