Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1162

Chương 1162:

Lâm Vũ gật đầu, bước tới trước Rose, anh ngắng. đầu đồ hết bình thuốc trong tay vào miệng cô, nói: “Thuốc này vốn có tác dụng, bổ khí hồi máu, rất nhanh thì sẽ thấy tác dụng!”

Sau đó Lâm Vũ lại đặt cô lên giường, lầy cây kim bạc của anh ra, châm lưu loát vào Rose hơn 20 chiếc kim phụ, sau đó chọn một cây kim dài, dùng tay đo trên ngực Rose, rồi xác định rõ huyệt Quy Môn, lập tức tụ linh lực trên kim quang màu bạc, nhanh chóng đâm vào huyệt Quy Môn ở ngực Rosel Chỉ thấy hơi thở mong manh của Rose bỗng nhiên run lên, bắt đầu thở phì phò.

Lâm Vũ có chút không dám dùng lại, tay vẫn luôn vặn nhẹ trên kim sắc bạc, liên tục đảm bảo đầu vào của linh lực.

“Tiên sinh, thuốc đã chuẩn bị xong!”

Lúc này Lý Chấn Sinh ở ngoài của hô một tiêng, anh tiến vào không tiện, cho nên cùng thuốc chờ ở bền ngoài.

Diệp Thanh Mi vội vàng đi ra ngoài, cằm lấy bột thuốc đi vào, sau khi trở về liền khóa cửa lại.

“Chị Nhan, rắc hết bột vào lòng bàn tay rôi đắp vết thương cho cô ây, ân mười phút, đừng buông tay!” Lâm Vũ vội vàng nói với Giang Nhan.

Giang Nhan gật đầu, vừa vội vàng đỗ bột lên lòng bàn tay vừa che miệng vết thương của Rose.

Thời gian trôi qua, sắc mặt của Rose dần dịu lại, sắc mặt hồng hào như bình thường nhịp thở cũng ổn định hơn rât nhiều.

Lâm Vũ thở phảo nhẹ nhõm, đưa tay sờ lên cô tay cô, thấy mạch ồn định liền rút kim bạc trên người cô ra.

“Chỉ cần cô ấy có thể sống sót qua đêm nay, hẳn sẽ không sao!” Lâm Vũ thở dài nói.

Sau đó, anh rắc một ít bột lên vết thương gân lành của Rose, dùng băng quần lại, rôi lầy một chiếc áo len mỏng của mình đắp lên người cô.

“Gia Vinh, cô ấy là ai?”

Nhìn thấy tình hình của Rose ổn định, Giang Nhan có chút kinh ngạc hỏi.

Lậm Vũ do dự một hồi, sau đó lắc đầu cười khổ: “Cái này anh cũng không biết.”

Bây giờ anh nghĩ kỹ lại, mới phát hiện là anh không biết tật cả mọi thứ về Rose, thậm chí tên thật của cô cũng không biệt.

Lâm Vũ nhìn Rose nhăm mắt trên giường, như có điều suy nghĩ, sau đó quay sang Giang Nhan và Diệp Thanh MI nói: “Học tỷ, chị Nhan, chúng ta về đi, hiện tại đều ồn cả rồi!”

“Không cần đâu, một lát nữa trời sẽ Sáng tôi ở đây trông!” Diệp Thanh Mi nhẹ giọng nói.

“Em cũng không về, ngày mai em sẽ nghỉ ngơi!” Giang Nhan nhìn Lâm Vũ quan tâm nói: “Anh đi ngủ đi, cả đêm đều không có chợp mắt đúng không?

Cô không trách Lâm Vũ không nói sự thật cho cô, cô biết là Lâm Vũ không muôn cô lo lắng.

Lậm Vũ gật đầu, không từ chối, liền đến phòng Lý Chân Sinh ngủ một giâc, vừa năm xuống Hàn Băng đã gọi điện thoại cho anh.

“Thế nào, cô ta đã được cứu chựa?”

Ở đầu dây bên kia Hàn Băng thấp giọng hỏi.

“Coi nhự được cứu rồi, để xem đêm nay cô ây có thê sông sót hay không?” Lâm Vũ cũng không nói lời quá ven toàn.

“Jậy thì phải trông thật cân thận!”

Bình Luận (0)
Comment