Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1075

Chương 1075:

Lậm Vũ vào phòng cách ly, chỉ thấy sắc mặt của lũ trẻ trên giường bệnh đỏ bừng, nhắm hai mắt, hôn mê bắt tỉnh, trên cánh tay cánh tay trần trụi xuất hiện nốt phù hoặc vết loét màu đỏ, tuy miệng đã mang máy thỏ, nhưng hô hập vẫn cứ vô cùng cô sức.

Lâm Vũ lập tức đi đến bên cạnh một đứa trẻ trong đó rồi cần thận bắt mạch, sau đó bẻ miệng và đôi mắt của nó ra nhìn, rôi dựa theo trình tự này mà kiểm tra những đứa trẻ khác theo thứ tự, chân mày không kìm được mà nhíu chặt.

Qua mười mây phút, anh đã ra khỏi phòng cách ly, đám người chủ nhiệm Tân vội xông tới đón, vội vàng nói: “Bác sĩ Hà, rốt cuộc mấy đứa bé này là thế nào, còn cứu được không?”

“Giấy! Bút!”

Lâm Vũ không vội vã trả lời ông ta mà nhanh chóng hỏi xin giấy bút của bác sĩ bên cạnh, sau đó vội vã cúi đầu viết gì đó, đồng thời nói: “Tôi nghỉ ngờ đây là trúng độc!”

“Trúng độc?!”

Đám người chủ nhiệm Tân lập tức cả kinh, vội vàng nói: “Không có khả năng, chúng tôi đã dò hỏi phụ huynh của bọn trẻ, nơi sinh sống đêu ở nội thành, căn bản không có nhà máy hóa chất lớn nào, hơn nữa dù viên nhộng trị ho kia có vận đề, cũng Miệng thể gây ra trúng độc dược!”

“Nguyên nhân cụ thể còn phải chờ , kêt quả xét nghiệm viên nhộng ra rôi nói!” Lâm Vũ trâm mặt, anh cũng không biết vì sao lại xuất hiện loại chuyện này, nhưng theo anh, dám cá đây chính là trúng độc.

“Bác sĩ Hà, anh không chẩn nhầm bệnh chứ?” Lúc này trong đám người có một bác sĩ trẻ không kìm được mà nghỉ ngờ Lâm Vũ.

“Chặc không nhằm đâu, bệnh nhỉ đau bụng, đi tả, nước tiểu có máu, tứ chỉ lạnh lẽo, huyết áp giảm xuống, thở dồn dập, mạch đập nhanh, đầy đều là dấu hiệu trúng độc, hơn nữa hiện giờ đã xuất hiện hôn mê, tiếp theo có thê sẽ dẫn tói suy thận, gây nguy hiểm tính mạng, cân phải điều trị kịp thời!”

Lâm Vũ trâm giọng nói.

Chủ nhiệm Tần đổi sắc mặt, vội vàng nói: “Bác sĩ Hà chắc chắn không chân bệnh sai, nhanh, nhanh chuẩn bị dung dịch natri số lượng lớn, dịch truyền ion hydro với natri dịch..

“Không kịp rồi!”

Lâm Vũ lắc đầu ngắt lời ông ta, nhanh chóng quẹt vài nét bút, viết xong phương thuộc viết thì nhét vào lòng chủ nhiệm Tần, gấp giọng nói: “Lập tức phái người đi Ban trung y bốc thuốc chế biên ngay, mỗi đửa bé là ba lần thuốc, cứ cách mười lăm đến hai mươi phút, cho bọn trẻ uỗng một liều. Nhớ kỹ, trong một giờ, dù có trút, cũng phải trút hêt vào cho bọn trẻ”

“Vâng!” Chủ nhiệm Tần đón lấy phương thuốc trong tay Lâm Vũ rồi t†úm chất trong tay, không ngừng lên tiếng cảm ơn Lâm Vũ, cảm xúc trên mặt thay đổi không thôi.

“Được rồi, lúc này tôi có thể đi theo các anh rôi!”

Lâm Vũ gỡ khẩu trang ra, quay đầu mỉm cười với hai cảnh sát, lòng đột nhiên thở dài nhẹ nhõm.

“Gia Vinhl” Giang Nhan lập tức chạy đến túm chặt cánh tay anh, khuôn mặt tràn ngập lo láng. Cô tin thuốc trong nhà máy của Lâm Vũ không thể có vân đề, thứ cô lo lăng chính là có người Ï hãm hại Lâm Vũ, anh vừa đi, chả biết sẽ xảy ra chuyện thế nào.

“Yên tâm đi, nếu là nguyên liệu cung cập cho nhà máy thuộc của chúng ta, vậy tất nhiên anh phải gánh lầy trách nhiệm này! Cây ngay không sợ chết đứng, việc này nhất định sẽ điều tra rõ!” Ìâm Vũ cười cười, sờ mặt cô, đây cũng là lý do anh không có đưa ra giây chứng nhận của quân đội, anh không phải loại người trỗn tránh trách nhiệm.

Nói rồi anh đứng thẳng lưng, giơ tay ra, ý bảo hai cảnh sát có thê mang còng tay cho mình.

Nhưng hai cảnh sát lại nhìn thoáng qua nhau, còng tay lại thu vê, vừa nãy bọn họ chính ni thấy Lâm Vũ không màng an nguy của bản thân mà chân trị sức khỏe cho máy đứa trẻ này, âm thầm nghiêm túc lên, sửa lại giọng điệu lạnh lẽo vừa nãy, rất khách khí mà làm động tác mời với Lâm Vũ, nói: “Anh Hà, mời!”

Bình Luận (0)
Comment