Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 692

Lâm Thiên đã biết anh ta lấy tiền đi đánh bạc, nên sau này Lâm Thiên tuyệt đối không thể cho anh ta mượn tiền nữa!

Chỉ là Lâm Thiên cảm thấy, anh ta thực sự hết đường cứu rồi, lúc đầu anh ta bị người nhà họ Triệu đánh bại, vậy mà vẫn chưa rút ra được bài học?

“Được, anh Thiên.” Lưu Thiên gật đầu.

Cúp điện thoại xong, Lâm Thiên trực tiếp lái xe về biệt thự của mình, chuẩn bị tiếp tục tu luyện.

Mục tiêu hiện tại của Lâm Thiên rất rõ ràng, khi không có chuyện gì đặc biệt, phải chuyên tâm tu luyện, tranh thủ thời gian đạt tới Kim Đan, điều này có ý nghĩa đặc biệt đối với Lâm Thiên!

Hơn nữa lần trước nhà Kurokawa mời vị Nhẫn giả Đông Doanh, Lâm Thiên suýt nữa đã bại dưới tay hắn, điều này đã thôi thúc khát vọng và sự thức tỉnh của Lâm Thiên để nâng cao cảnh giới của mình.

Sau khi trở về biệt thự, Lâm Thiên dùng ngọc bội tiếp tục tu luyện!

Dưới sự trợ giúp của ngọc bội, tốc độ thăng tiến tăng lên rất nhanh.

Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt ba đã trôi qua ba ngày.

Buổi chiều ngày thứ ba, trong nhà Kurokawa.

“Con trai, có tin tốt, vừa nhận được tin, Ishino dẫn đàn anh của cậu ấy đã đi thuyền đến Hoa Quốc, sẽ đến vào tối nay!” Trên khuôn mặt Kurokawa Sawa tràn đầy nụ cười.

“Thật không?” Sau khi Kurokawa Koro biết tin này, vui mừng khôn xiết.

Họ đã nhẫn nhịn lâu như vậy, đợi đến bây giờ.

“Đương nhiên là thật rồi, Ishino đã liên hệ với chúng ta rồi, để chúng ta đi đón bọn họ, tối hôm nay, thuyền sẽ âm thầm cập bến Kim Vân.

“Thật tốt quá, Lâm Thiên, anh đợi đi, ngày chết của anh sắp đến rồi, haha!” Kurokawa Koro cười ra một tiếng cười chói tai.

“Đi thôi, chúng ta lập tức xuất phát đi luôn, bay đến Kim Vân đón người!” Kurokawa sawa nói.

Ngay sau đó, cả ba vội vã ra ngoài!



Hai người họ đi máy bay đến Kim Vân, đến nơi thì trời đã trở tối, nhưng họ không vội, chiếc thuyền xuất phát đến nửa đêm mới đến nơi.

Hai giờ đêm.

Tại một bãi biển hẻo lánh nào đó.

Sóng không ngừng vỗ vào bãi biển, sóng đêm nay rất lớn.

Kurokawa Sawa, Kurokawa Koro và hai vệ sĩ đã đứng ở đây.

“Cha, sao người vẫn chưa tới? Không phải trên đường đi có chuyện gì xảy ra chứ?” Kurokawa Koro có chút lo lắng.

“Chờ một chút nữa.” Kurokawa Sawa nói một câu.

Hai người đợi hơn mười phút, cuối cùng một chiếc thuyền đánh cá đổ nát hiện ra trong mắt họ.

“Chắc là ở trên con thuyền này.” Ánh mắt Kurokawa Sawa mang theo sự chờ đợi.

Rất nhanh sau đó, thuyền cập bến.

Kurokawa Koro và Kurokawa Sawa vội vàng chào họ.

Tuy nhiên, khi đi đến phía trước tàu, họ phát hiện trên tàu đầy máu, bên dưới có rất nhiều xác chết nằm la liệt.

Trên tàu chỉ có hai người còn sống, một người là Ishino và đàn anh của Ishino.

Hai bố con Kurokawa sau khi nhìn thấy rất nhiều xác chết như vậy, mặt tái đi trắng bệch.

“Chuyện này... Ishino chuyện gì đang xảy ra vậy.” Kurokawa Sawa ngơ ngác nhìn con thuyền.

“Ngài Kurokawa, có một số chuyện không nên hỏi nhiều, biết nhiều hơn không tốt cho ngài đâu.” Giọng Ishino khàn đi.

Ngừng một chút, Ishino giới thiệu: “Đây là sư huynh của tôi, Mikami Taro.”

Kurokawa Sawa và Kurokawa Koro liếc nhìn Mikami Taro một cái, trên hai tay đầy máu, rõ ràng những  xác chết này chính là kiệt tác của hắn.

Chỉ nhìn thấy Mikami Taro quay người về phía chiếc thuyền đánh cá, đánh mạnh một chưởng.

“Ầm!”

Chiếc thuyền đánh cá bị đẩy lùi nhanh ra biển, sau đó bị sóng đánh lật xuống, từ từ chìm xuống đáy biển.

Sau khi nhìn thấy cảnh này, Kurokawa Sawa và Kurokawa Koro đều vừa ngạc nhiên vừa thích thú.

“Mikami mạnh quá!”

Hai người đều không khỏi cảm thán một tiếng, một chưởng đã có thể nhanh chóng đẩy lùi thuyền đánh cá, thực lực này, làm sao bọn họ có thể không kinh ngạc chứ?

Điều này cũng khiến hai người họ vô cùng vui vẻ, họ tin rằng sức mạnh của Mikami Taro nhất định sẽ gi3t chết Lâm Thiên!

Hơn nữa, lần này không chỉ có Mikami Taro mà cả Ishino cũng ở đó, hai huynh đệ họ cùng nhau hành động, càng có thể đảm bảo rằng không có gì sai sót.

“Haha, Lâm Thiên kia chết chắc rồi!” Kurokawa Koro không nhịn được cười lớn.

Kurokawa Koro nghĩ đến Lâm Thiên sắp chết, trong lòng vui sướng vô cùng.



Vì Ishino và sư huynh của ông ta đến đây bất hợp pháp nên đương nhiên không thể đi máy bay, nhưng Kurokawa Koro đã chuẩn bị sẵn xe.

Có một chiếc xe thương vụ đậu bên bãi biển, Kurokawa Sawa mời Ishino và Mikami Taro lên xe và ngồi xuống đi thẳng đến Hà Nội.



Ngày hôm sau.

Trong biệt thự của Lâm Thiên, Lâm Thiên cả ngày ở trong biệt thự.

Thời gian tu luyện trôi nhanh như bay, ngày đêm luân phiên trôi qua, rất nhanh trời đã tối om.

“Phù....”

Sau khi Lâm thiên thu hồi công lực, hít một hơi thật sâu, đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy trời tối đen như mực.

“Chắc phải cần thêm hơn hai tháng nữa.” Trong lòng Lâm Thiên sự tính thời gian đột phá tới cảnh giới Kim Tinh.

Tốc độ này đã cực kì cực kì rất đáng kinh ngạc, những người khác vượt qua cảnh giới Kim Đan phải mất hơn mười năm, thậm chí mất mấy chục năm mới có thể đột phá được. Lân Thiên chỉ mấy có mấy tháng đã có thể đột phá được, chắc chắn có thể coi là quái vật, hoàn toàn là quái vật trong các quái vật.

Đương nhiên tất cả đều dựa vào công năng huyền diệu của miếng ngọc bội này, tương đương với việc cho Lâm Thiên có một bảo vật tu luyện di động có thể mang theo bên người.

Nếu không có miếng ngọc bội này, có lẽ Lâm Thiên phải mất vài năm mới có thể đột phá tới cảnh giới Kim Đan.

“Hửm?”

Đột nhiên Lâm Thiên phát hiện, trong sân nhà mình có tiếng động.

Lâm Thiên lập tức xoay người lại, cầm lấy Xích Huyết Kiếm bên người, sau đó nhanh chóng đi xuống lầu.

Trong sân.

Lâm Thiên vừa đi vào sân liền phát hiện có ba bóng người đứng ở trong sân.

Ba người này chính là cho Kurokawa Koro, Ishino và sư huynh của ông ta là Mikami Taro.

Lâm Thiên biết hai người còn lại ngoại trừ Mikami Taro.

“Kurokawa Koro, cậu lại đến kiếm chuyện đó sao?” Đôi mắt Lâm Thiên hiện lên một tia ớn lạnh.

“Ha ha, lần này chúng tôi không phải tới kiếm chuyện, mà là lấy mạng của anh đấy!” Kurokawa Koro cười lớn.

Lần này họ hoàn toàn chắc chắn lấy được mạng Lâm Thiên, cho nên Kurokawa Koro đặc biệt đi theo, hắn muốn tận mắt chứng kiến Lâm Thiên bị gi3t chết, trước khi Lâm Thiên bị giết hắn phải chế nhạo và sỉ nhục Lâm Thiên, để cho anh tức giận.

“Nên cậu đem một kẻ bại trận giết tôi?” Lâm Thiên chế nhạo nhìn chằm chằm Mikami Taro.

Trong trận chiến đấu lần trước, Ishino suýt nữa như bị Lâm Thiên tiêu diệt, cuối cùng ông ta bỏ chạy.

Sau khi Ishino nghe những lời của Lâm Thiên, sắc mặt ông ta thay đổi, một làn cơn tức giận dâng lên trong mắt ông ta.

“Tên kia, cậu thật là ngu dốt, cậu có biết ai bên cạnh tôi không? Đây là sư huynh Mikami Taro của tôi. Nếu hôm nay anh ấy ra tay, cậu nhất định sẽ chết không nghi ngờ! Tôi sẽ cho người Trung Quốc các cậu hiểu sức mạnh của Đông Doanh tôi lớn mạnh như thế nào!” Ishino thù hận nói.

Sau khi Lâm thiên nghe xong, ánh mắt rơi vào người Mikami Taro.

Người này gầy gò, Lâm Thiên ngửi thấy được trên người hắn có một luồng hơi thở nguy hiểm.

Mặc dù Lâm Thiên ngoài mặt tỏ ra không có gì, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy một áp lực không thể giải thích được.

Vì là tiền bối của Ishino nên Lâm Thiên có thể kết luận rằng thực lực của người này phải cao hơn Ishino, lần trước Lâm Thiên đấu với Ishino đã vô cùng khó khăn, cơ hội chiến thắng của Lâm Thiên có lẽ là rất thấp.

Hơn nữa, Ishino cũng đang ở đây, nếu hai người cùng nhau ra tay vào, như vậy Lâm Thiên sẽ không có cơ hội chiến thắng.

Kể cả khi Lâm Thiên dùng kiếm linh của Xích Huyết Kiếm để giết sư huynh của Ishino này.

Nhưng sau khi kiếm hồn sử dụng, Lâm Thiên sẽ rơi vào trạng thái yếu ớt, đến lúc đó Lâm Thiên cũng không thể đánh bại Ishino!

Đối với Lâm Thiên mà nói tình huống hiện tại hiển nhiên càng khó khăn hơn, thậm chí không có cơ hội chiến thắng!

“Ha ha, Lâm Thiên, nhìn vẻ mặt này của cậu, có phải sợ rồi đúng không? Nếu sợ hãi thì quỳ xuống cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ bảo họ, cho cậu một cái chết vui vẻ!” Kurokawa Koro cười tự mãn.

“Đừng nói nhảm nữa, muốn đánh thì đánh đi!”

Sau khi Lâm Thiên nói xong, Xích Huyết Kiếm trong tay anh trực tiếp từ trong bao của phóng ra.

“Hừ, sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết tốt xấu gì, sư huynh, ra tay giết hắn đi!” Ishino lạnh lùng nói.

Ishino nhớ tới trận chiến lần trước với Lâm Thiên, anh ta căm hận nghiến răng, anh ta ước rằng Lâm Thiên sẽ bị giết ngay lập tức.

Taro Mikami gật đầu, sau đó tiến lên một bước.

“Tên phế vật, đi chết đi!”

Sau khi Mikami Taro hét lên, ông ta trực tiếp giáng về phía Lâm Thiên một cú đấm.

Rầm rầm rầm!

Bất cứ nơi nào nắm đấm lướt qua, trong không trung đều phát ra tiếng rầm, nổ ra từng đợt âm thanh.

“Nhị Giai Nguyên Anh!”

Đồng tử Lâm Thiên đột nhiên co lại.

Mặc dù Lâm Thiên đã dự đoán rằng sức mạnh của người này nhất định phải mạnh hơn Ishino.

Nhưng khi Lâm Thiên cảm nhận được sức mạnh bùng nổ của ông ta, tương đương với một Nhị Giai Nguyên Anh, đột nhiên một tia sáng hiện lên trong mắt Lâm Thiên.

Đối với Lâm Thiên mà nói, kẻ thù này, quá mạnh rồi!
Bình Luận (0)
Comment