Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 532

Thực lực của Lâm Thiên đã tạo nên sự tự tin tuyệt đối cho Lâm Thiên.

Liễu Điệp nghĩ cũng đúng, thực lực vừa rồi Lâm Thiên khai triển quả thật rất lợi hại.

“Anh Lâm Thiên, làm sao như thế được chứ, cha tôi mắng chửi anh như vậy, trách mắng anh, anh lại muốn giúp gia tộc Nam Cung chúng tôi.” Liễu Điệp xấu hổ nói.

“Tôi không phải muốn giúp gia tộc Nam Cung, mà là muốn giúp cô.” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

Lúc trước khi Lâm Thiên bị gài bẫy và bắt lại, nếu không phải do Liễu Điệp giúp đỡ, nói không chừng bây giờ Lâm Thiên vẫn còn đang ngồi trong tù, còn có việc thu mua tập đoàn Thiên Nga, nếu không có sự giúp đỡ của Liễu Điệp, Lâm Thiên hoàn toàn không thể mua được tập đoàn Thiên Nga, sẽ không thể giúp Tô Bảo Nhi rửa sạch nỗi oan, những thứ này Lâm Thiên đều luôn ghi nhớ trong lòng.

Bây giờ Liễu Điệp có chuyện cần giúp đỡ, Lâm Thiên tuyệt đối không thể chối từ.

Hơn nữa, đối thủ lần này của gia tộc Nam Cung là nhà họ Chu.

Vốn dĩ Lâm Thiên đã có thù oán với nhà họ Chu, đúng lúc có thể nhân cơ hội này xử lý nhà họ Chu.

Ngoài ra, cuộc thi đấu này được tổ chức với Bạch Vân Các, tám gia tộc lớn của Hà Nội, còn có rất nhiều gia tộc hạng nhất, hạng hai ở Hà Nội, đều đến tham gia.

Đây tuyệt đối là là một bữa tiệc đỉnh cao ở Hà Nội.

Lâm Thiên vẫn luôn im hơi lặng tiếng ở Hà Nội, đúng lúc có thể lợi dụng trận thi đấu này mà trở lên nổi tiếng ở Hà Nội.

Lâm Thiên tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của mình, Lâm Thiên tự tin mình có thể càn quét trận thi đấu ngầm này.

“Cái đó... vậy tôi về thương lượng với cha tôi.” Liễu Điệp nói.

“Được.” Lâm Thiên khẽ cười gật đầu.

Sau khi thương lượng xong, Lâm Thiên tiễn Liễu Điệp ra khỏi biệt thự, còn tiễn lên xe.

Sau khi Liễu Điệp rời đi, Lâm Thiên dọn dẹp thi thể của Độc Nhãn Long một chút, sau đó dùng viên Hóa Thi Hoàn cuối cùng để xử lý thi thể Độc Nhãn Long.

Viên Hóa Thi Hoàn này rất hữu dụng, Lâm Thiên quyết định tìm thời gian để luyện chế thêm một ít, đây là đan dược sơ cấp, bây giờ Lâm Thiên đã có thể luyện chế được rồi.

Mặc khác.

Trang viên gia tộc Nam Cung, trong sảnh lớn tòa nhà chính.

Ông chủ Nam Cung Chính ngồi ở chính giữa.

Bên dưới là hàng chục thành viên cốt cán của gia tộc Nam Cung.

Bầu không khí trong phòng rất trang nghiêm và trầm mặc, khiến người ta cảm thấy khó thở.

Vừa rồi, Nam Cung Chính đã tuyên bố với mọi người về cuộc liên hôn với gia tộc Công Tôn đã thất bại.

“Gia chủ, đều tại thằng oắt con tên Lâm Thiên kia, làm hỏng chuyện lớn của gia tộc Nam Cung chúng ta, nó phải bị chém ngàn đao.”

“Đúng, tên Lâm Thiên đó, nhất định phải giết, để trút giận cho gia tộc Nam Cung chúng ta.”

“Đúng vậy, nhất định phải giết thằng oắt con này.”

Những thành viên của gia tộc Nam Cung đều lần lượt nói.

Nam Cung Chính phất tay, giọng điệu ngưng trọng nói: “Đợi lấy được bằng chứng thằng nhóc này gây tai nạn giao thông, đương nhiên tôi sẽ giết nó. Tối muộn thế này mà tôi còn gọi mọi người tập trung ở đây, là để thương lượng về trận thi đáu mấy hôm nữa, chúng ta nên đối phó với nhà họ Chu thế nào. Chuyện này mới quan trọng, chuyện này liên quan đến tương lai của gia tộc Nam Cung chúng ta.”

“Nghe nói cao thủ nhà họ Chu rất lợi hại, chỉ trong vòng mấy ngày gia tộc Nam Cung chúng ta đi đâu tìm cao thủ chứ? Đây không phải trực tiếp đi chết sao.”

“Cho dù gia tộc Nam Cung chúng ta tạm thời đi tìm một võ sư, e rằng chẳng bõ dính răng cho cao thủ nhà họ Chu đâu.”

“Lần này, e rằng gia tộc Nam Cung chúng ta gặp nạn lâm đầu rồi.”

“Lẽ nào gia tộc Nam Cung chúng ta sẽ suy tan sao?”

Bên dưới ồn ào, các thành viên quan trọng của gia tộc Nam Cung đều sợ bóng sợ gió, vô cùng bi quan, bầu không khí trong phòng họp càng trở nên ngưng trọng hơn.

“Được rồi. Im hết đi.” Nam Cung Chính quát một tiếng.

Lúc này toàn phòng họp mới im lặng.

Lúc này mặt Nam Cung Chính cũng tái mét, gia tộc Công Tôn đột nhiên thối hôn, khiến gia tộc Nam Cung bọn họ không kịp trở tay, ông ta làm gia chủ nên biết rõ nhất, lần này gia tộc Nam Cung gặp phải nguy hiểm lớn thế nào.

“Cách duy nhất bây giờ là phải kích hoạt cảnh báo cấp một trong gia tộc, toàn bộ những người có mặt ở đây đều phải nỗ lực hết sức, dùng hết mọi cách để tìm được cao thủ võ đạo. Đây là cách duy nhất bây giờ, tôi cũng sẽ cố gắng tìm, mọi người hiểu chưa?” Sắc mặt Nam Cung Chính nghiêm khắc.

Cảnh báo cấp một trong gia tộc là cảnh báo cao nhất trong gia tộc Nam Cung bọn họ, chỉ khi gia tộc gặp phải nguy hiểm lớn mới có thể khởi động.

Một khi khởi động cảnh bảo cấp một, toàn bộ thành viên trong gia tộc đều được huy động.

“Vâng.” Tất cả mọi người đều đồng thanh đáp lại.

Đúng lúc này, một người hầu vội vàng chạy vào phòng họp, chạy đến trước mặt Nam Cung Thành Chính, sau đó nói gì đó vào tai Nam Cung Chính.

“Cái gì? Không thấy Điệp đâu sao? Các người làm cái gì vậy. Canh có một người mà cũng không xong.” Nam Cung Chính đứng bật dậy, lạnh giọng nói.

“Ông chủ tha tội. Ông chủ tha tội.”

Người hầu sợ hãi vội quỳ xuống đất.

Lúc này bên dưới lại bắt đầu nghị luận.

“Liễu Điệp này quá không hiểu chuyện rồi, cái nút thắt này vẫn không cởi được.”

“Còn không phải sao? Nếu không phải do Liễu Điệp nói chuyện với tên Lâm Thiên kia, thì hoàn toàn sẽ không có những chuyện sau này.”

“Đúng vậy, Liễu Điệp không thể tránh khỏi trách nghiệm về việc gia tộc Nam Cung bị thối hôn.”

Đúng lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, Liễu Điệp đi vào trong.

Vì vết thương trên mặt, nên Liễu Điệp đội mũ lưỡi trai, trên mặt còn có mạng che mặt mỏng.

“Điệp, con không ở trong bệnh viện, con chạy đi đâu?” Nam Cung Chính mắng thẳng mặt.

Lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi ở hàng ghế thứ nhất bên dưới đứng dậy, ông ta là bác cả của Liễu Điệp - Nam Cung Thành Vinh, cũng là người đứng thư hai trong gia tộc Nam Cung, uy tín của ông ta trong gia tộc Nam Cung chỉ thua Nam Cung Chính, hơn nữa ông ta vẫn luôn không hợp với Nam Cung Chính.

“Nam Cung Điệp, lần này cháu đã gây ra tai họa lớn rồi, còn mặt mũi mà đến làm phiền gia tộc sao?” Bác cả Nam Cung Thành Vinh quát lớn.

“Cháu... cháu không gây rối.” Liễu Điệp cúi đầu biện hộ.

“Vẫn còn cãi cố. Cô không hổ sống ở nông thôn mười mấy năm, tràn đầy thói hư tật xấu, tai họa lần này hoàn toàn đều là do cô gây ra, nếu cô không tiếp xúc với tên Lâm Thiên kia, thì mọi chuyện sẽ ra thế này sao?” Bác cả Nam Cung Thành Vinh mắng.

Nam Cung Thành Vinh tiếp tục chế nhạo: “Rõ ràng Nam Cung Điệp cô đã có hôn ước, còn mập mờ ám muội với tên Lâm Thiên kia, nói một câu khó nghe thì cô chính là người lẳng lơ.”

“Chuyện này quả thật nên trách Nam Cung Điệp. Đã gây một tai họa lớn cho gia tộc Nam Cung chúng ta.”

“Đúng vậy.”

Vốn dĩ những người ở đây đều nể mặt Nam Cung Chính nên không dám nói, nhưng sau khi Nam Cung Thành Vinh đứng lên, mọi người đều lần lượt phối hợp theo, đặc biệt là phe phái của Nam Cung Thành Vinh.

Sau khi Nam Cung Điệp nghe xong những lời khó nghe này, nước mắt cô ấy đã lưng tròng.

Vốn dĩ Nam Cung Điệp là một người con gái đơn thuần, sao có thể chịu được người ta mắng chửi mình là đồ lẳng lơ chứ? Hơn nữa còn mắng chửi trước bao nhiêu người ở gia tộc nữa.

“Chuyện này, cũng không thể hoàn toàn trách con gái tôi, có trách thì phải trách tên Lâm Thiên kia, con gái tôi cũng là người bị hại.” Nam Cung Chính nói.

Đối với Nam Cung Chính mà nói, dù sao Liễu Điệp cũng là con gái ông ta, đương nhiên ông ta phải bảo vệ phần nào rồi.

“Nam Cung Chính, đã đến lúc nào rồi mà anh vẫn còn bảo vệ con gái mình? Nói cho anh biết, nếu trận thi đấu lần này mà thua thì anh và con gái anh sẽ phải hoàn toàn chịu trách nghiệm, đến lúc đó, anh cũng không còn mặt mũi là gia chủ nữa đâu.” Nam Cung Thành Vinh lớn tiếng nói.

Sau khi Nam Cung Chính nghe thấy lời này thì sắc mặt càng ngày càng âm trầm, điều này cho thấy rõ ràng Nam Cung Thành Vinh muốn vị trí gia chủ này.

“Nếu như thi đấu thua tôi sẽ từ chức gia chủ.” Nam Cung Chính nghiến răng nói.

“Cho dù anh có từ chức gia chủ, những tổn thất mà gia tộc Nam Cung chúng ta phải gánh chịu cũng không thể đòi lại được, cho dù anh có chết cũng không có mặt mũi đi mặt cha và ông nội đâu.” Nam Cung Thành Vinh hung hăng ép người.

“Anh...” Sắc mặt Nam Cung Chính đột nhiên co giật.

“Được rồi, hai người đừng có cãi nhau nữa, việc cấp bách nhất bây giờ là phải tìm đưuọc một võ sư đắc lực có thể giúp chúng ta thắng được trận thi đấu năm nay.” Ông cụ nói.

Ông cụ là trưởng bối của gia tộc Nam Cung, mặc dù thực thực quyền không lớn, nhưng có một uy thế nhất định, sau khi Nam Cung Thành Vinh nghe thấy vậy thì mới im miệng.

“Con là tìm được cao thủ cho trận đấu lần này rồi, con đến đây là để nói chuyện này.” Liễu Điệp nói.

Sau khi mọi người nghe thấy vậy, đều nhìn về phía Liễu Điệp.

“Điệp, con có thể tìm ra cao thủ sao? Cao thủ con tìm được là ai vậy?” Cha của Liễu Điệp, Nam Cung Chính hỏi.

“Cha, anh Lâm Thiên đã đồng ý với con, anh ấy nguyện ý giúp chúng ta đánh trận đấu này.” Liễu Điệp nói.

“Cái gì? Chính là tên khốn nạn Lâm Thiên đó sao? Nó đi đánh thi đấu? Ha ha. Nực cười, thật sự quá buồn cười rồi.” Bác cả Nam Cung Thành Vinh cười lớn.

Nhiều thành viên trong gia tộc Nam Cung cũng che miệng cười.

Trước đây bọn họ từng nghe về thân thế của Lâm Thiên, là một thế hệ thứ ba giàu có hàng đầu khu vực Tây Nam.

Trong mắt bọn họ, cho loại người này lên thi đấu, không phải là một trò đùa lớn sao?
Bình Luận (0)
Comment