Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 409.4 - Chương 409.411

409: Sao Cậu Lại Đến Đây


“Anh Thiên, nếu muốn sống thì cùng sống, muốn chết cùng chết! Dù là núi đao hay biển lửa thì huynh đệ cũng cùng anh xông vào, chết tiệt! Không phải chỉ là một gia tộc họ Trần thôi hay sao, sợ cái gì chứ!” Bạch Hổ lớn tiếng nói.

Nghe được những lời đó, trái tim Lâm Thiên khẽ rung động, sụt sịt sống mũi.

“Ôi chời ơi, gió ở đây thổi mạnh quá, làm cát bay hết cả vào mắt tôi rồi.

” Lâm Thiên dụi dụi mắt, hốc mắt đỏ hoe.

Có một người anh em như Bạch Hổ, thì cả đời này Lâm Thiên không có gì phải hội tiếc nữa.

Sau khi dụi mắt xong, Lâm Thiên nói:
“Được rồi Bạch Hổ, nhưng cậu phải đồng ý với tôi, nếu như thấy không ổn thì cậu nhất định phải tìm cơ hội để thoát ra ngoài.



Lâm Thiên biết rằng Bạch Hổ sẽ nhất quyết theo anh cùng đi.

Lâm Thiên đã suy nghĩ kĩ rồi, nếu như đến lúc đó không cứu được người, thì Lâm Thiên sẽ lấy tính mạng anh ra làm lá chắn, để cho Bạch Hổ có thể thoát ra ngoài.

“Chỉ cần anh Thiên anh cho em đi cùng, thì anh nói gì em cũng đồng ý hết.

” Bạch Hổ đồng ý.

“Vậy được.

Chúng ta xuất phát thôi.

” Lâm Thiên gật đầu.

Đúng lúc này thì một chiếc xe SUV chạy đến trước cổng chùa.

Sau đó mở cửa xe, Thạch Hàn từ trong xe bước xuống.

“Thạch Hàn, sao cậu lại đến đây?” Lâm Thiên nhìn Thạch Hàn.

“Anh Thiên, anh đi đến gia tộc họ Trần cứu người, sao lại có thể không dẫn theo em được chứ!” Thạch Hàn vừa nói vừa bước đến.

“Thạch Hàn, cậu đừng đùa với tôi chứ, tâm ý của cậu tôi hiểu rõ, nhưng trong gia tộc họ Trần toàn là tu sĩ, có rất nhiều cao thủ.

Cậu đi cũng không ứng phó được đâu!” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

“Anh Thiên, em bây giờ cũng có nội lực rồi, cũng không phải là không giúp được gì.


Thạch Hàn vừa nói vừa vận nội lực!
“Tiên thiên Hư Cảnh Đan!”
Lâm Thiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì anh cảm nhận được nội lực ở trong người Thạch Hàn.

Có một sự khác biệt rõ ràng giữa tiên thiên và hậu thiên, ba loại cảnh giới của hậu thiên (luyện thể, luyện cốt, luyện khí) đều là những bài tập luyện cho sức khỏe, mặc dù sức khỏe có cường tráng hơn người bình thường rất nhiều, nhưng nói cho cùng thì cũng vẫn chỉ là một người bình thường mà thôi.

Nhưng sau khi đã bước vào tiên thiên, thì càng có nhiều nội lực, sẽ hoàn toàn khác biệt so với người bình thường, đây chính là một đường ranh giới, chỉ khi thực sự bước vào tiên thiên, thì mới thực sự được coi là bước vào cánh cửa tu luyện.

“Thạch Hàn, cậu đã bước vào tiên thiên Hư Đan Cảnh rồi ư! Ta mới đưa cho cậu môn pháp tu luyện chưa tới một tuần, tốc độ của cậu nhanh thật đấy!” Lâm Thiên không khỏi kinh ngạc.

Nên biết rằng, muốn từ hậu thiên đột phá sang tiên thiên là một việc vô cùng khó khăn.

Cứ nhìn gia tộc họ Trần thì biết, bọn họ là một gia tộc ẩn sĩ lớn như vậy, toàn bộ gia tộc cũng phải hơn cả nghìn người.

Nhưng đại bộ phần đều chỉ đạt đến cảnh giới hậu thiên (luyện thể, luyện cốt, luyện khí).

Có thể bước vào tiên thiên (Hư Đan, Thực Đan, Kim Đan), và sinh ra nội lực, thì chỉ có gia chủ của gia tộc họ Trần (Kim Đan), hai vị trưởng lão (Thực Đan) và bát đại hộ pháp (Hư Đan).

Tổng cộng chỉ có 11 vị có nội lực của tiên thiên tu sĩ, có thể thấy được nó khủng kiếp tới cỡ nào.

“Anh Thiên, em vỗn dĩ có căn cơ tốt, trước đây khi chưa tu luyện, em đã có thể so tài với những tu sĩ luyện khí hậu thiên rồi, có thể nói, trước đây em chỉ cách tiên thiên một môn pháp tu luyện thôi, anh cho em môn pháp tu luyện đó, em đương nhiên giống như cá gặp nước, đã vào được tiên thiên Hư Đan Cảnh một cách nhanh chóng!” Thạch Hàn nói.

“Tốt! Cậu có thể lên tiên thiên nhanh như vậy, lại có nội lực, quả là một chuyện rất tốt!” Lâm Thiên liên tục khen ngợi.

“Anh Thiên, vậy nên lần này đến gia tộc họ Trần, em nhất định phải cùng đi.


” Thạch Hàn kiên định nói.

“Được!” Lâm Thiên gật đầu đồng ý.

Lâm Thiên biết rằng Thạch Hàn đã quyết tâm rồi, cho dù anh có từ chối, thì Thạch Hàn cũng giống như Bạch Hổ, kiên định đi theo anh không rời.

Vậy nên, Lâm Thiên liền đồng ý ngay.

“Lần này ba anh em chúng ta nhất định sẽ phải xông vào gia tộc họ Trần!” Lâm Thiên giơ tay lên.

Thạch Hàn và Bạch Hổ cũng giơ tay lên, ba bàn tay của ba người họ nắm chặt vào nhau.

“Không chạy trốn, không từ bỏ! Cho dù là núi đao biển lửa, ba anh em ta cũng nhất định sẽ xông vào!” Ba người cất giọng hô to.

Sau đó ba người lên xe, đi thẳng đến gia tộc họ Trần.

Có Thạch Hàn và Bạch Hổ giúp sức, hi vọng của Lâm Thiên cũng được lớn hơn một chút, nhưng chỉ là một chút chút mà thôi.

Trong lòng ba người bọn họ đều hiểu rất rõ, chuyến đi lần này vô cùng nguy hiểm!
Rốt cuộc cũng đã đi đến đại bản doanh của gia tộc họ Trần rồi.

Nhưng ba người họ không hề có một chút sợ hãi nào!


410: Cứu Phạm Minh Tú


Gia tộc họ Trần.

Phạm Minh Tú đang bị nhốt ở trong một căn phòng nhỏ.

“Lâm Thiên, anh đừng bao giờ tới đây!” Vẻ mặt Phạm Minh Tú lo lắng.

Phạm Minh Tú biết rằng gia tộc họ Trần cố ý lợi dụng cô để thu hút Lâm Thiên tới đây, sau đó sẽ gi3t chết Lâm Thiên.

Hai tên đàn em của gia tộc họ Trần đang ở đây để canh chừng Phạm Minh Tú.

“Mẹ kiếp, ả đàn bà này nhìn thật xinh đẹp, quả là rất ưu tú, tam đệ, chi bằng chúng ta cùng nhau làm việc với ả ta đi?” Một tên đàn ông xấu xí nói.

“Được đấy, đệ đã nghĩ ra ý tưởng này từ lâu rồi.” Gã đàn ông đứng bên cạnh cũng nhếch miệng cười.

Sau đó, hai tên xấu xí đó nhìn sang Phạm Minh Tú, trong con mắt chúng hiện rõ lên sự tham lam háo sắc.

“Em gái, hôm nay hai anh đây sẽ khiến cho em thật vui vẻ.” Hai tên đó vừa nở một nụ cười dâm dê vừa đi về phía Phạm Minh Tú.

“Các người…. Cứu tôi với!”

Phạm Minh Tú hét lớn.

Những lời hai tên đó vừa nói lúc nãy, Phạm Minh Tú đều nghe thấy hết.

“Em gái, cho dù em có gọi khản cả cổ thì cũng không có tác dụng gì đâu.” Hai tên đó vừa nói, vừa cởi áo khoác ngoài ra.



“Rầm!”

Cửa phòng đột nhiên bị một lực lớn làm cho mở tung ra, gia chủ họ Trần đi vào phòng.

“Gia chủ!”

Hai tên đó sau khi nhìn thấy gia chủ họ Trần, liền vội vàng hành lễ với ông ta.

“Các ngươi định làm gì thế?” Gia chủ họ Trần vẻ mặt nghiêm nghị.

“Chúng tôi…. Chúng tôi….” Hai tên lắp ba lắp bắp, nói không ra lời.

“Đùng đùng!”

Gia chủ họ Trần lập tức cho hai tên đó mỗi người một cái tát vào mặt.

“Các ngươi muốn làm cái gì chẳng lẽ ta không đoán được ra hay sao? Các ngươi nhớ điều này cho ta, là một tu sĩ, thì cần phải có sự kiêu ngạo của một tu sĩ, mặc dù thủ đoạn chúng ta đang làm có chút đê tiện, nhưng cũng cần phải có giới hạn!” Gia chủ họ Trần lạnh lùng nói.

Là một tu sĩ, đặc biệt là một kẻ mạnh, đều phải có tính kiêu ngạo, ngay cả gia chủ họ Trần cũng không ngoại lệ.

“Đúng vậy đúng vậy đúng vậy!” Hai tên đó chỉ có thể gật đầu liên tiếp.

Ngay đúng lúc này thì một đàn em trong gia tộc hấp tấp chạy vào.

“Gia chủ, Lâm Thiên đến rồi, bây giờ đang ở trước cổng của gia tộc, bảy vị hộ pháp gia tộc đều đang ở cổng đối đầu với bọn chúng.” Tên đàn em vội vàng nói.

“Đến rồi sao? Tốt lắm!”



Gia chủ họ Trần nở một nụ cười nham hiểm.

Gia tộc họ Trần được xây dựng ở trên một ngọn núi, quy mô của toàn bộ gia tộc họ Trần rất lớn, diện tích ít nhất cũng bằng một cái thị trấn thông thường, bên trong có đến gần hai nghìn người ở, đều là những người máu mủ họ hàng và liên quan đến gia tộc họ Trần.

Ở Sơn Môn.

Lâm Thiên, Thạch Hàn, Bạch Hổ và những người ở trong núi đều đứng ở đây.

Bảy vị hộ pháp của gia tộc họ Trần, và hơn một trăm người đệ tử của gia tộc, đều đứng trước mặt ba người Lâm Thiên, đứng đó để đối đầu, ngăn cản không cho Lâm Thiên vào.

Gia tộc họ Trần vốn dĩ có tám vị hộ pháp. Nhưng trong số bọn họ, có một người chính là Trần Thất Thuyết, lần trước trong khi tiêu diệt gia tộc họ Phạm, hắn đã bị Lâm Thiên gi3t chết, vậy nên chỉ còn lại bảy người.

Cách Sơn Môn khoảng một nghìn mét có một ngọn núi, có một ông già tóc bạc và một người con gái mặc áo trắng đang đứng ở đó.

Hai người bọn họ đang ở đó nghe ngóng tin tức, nghe ngóng động tĩnh ở Sơn Môn của gia tộc họ Trần.

Hai người bọn họ chính là người của gia tộc Công Tôn.

Gia tộc Công Tôn là một gia tộc ẩn thế ở vùng Hoa Bắc, có mối thâm thù với gia tộc họ Trần, vì vậy bọn họ đã bí mật phái người đến đây để nghe trộm tin tức về gia tộc họ Trần, nắm bắt từng nhất cử nhất động của bọn họ.

Tại sao gia chủ họ Trần không dám xuống núi đi giết Lâm Thiên? Chính là vì ông ta sợ rằng khi ông ta rời khỏi gia tộc, gia tộc họ Trần sẽ bị gia tộc Công Tôn đánh lén.

Lão già đó chính là một cao thủ của Thực Đan Cảnh, là một vị trưởng lão của gia tộc Công Tôn.

Người con gái trẻ tuổi đó là người đã đạt đến Hư Đan Cảnh, vẫn còn trẻ như vậy mà đã đạt đến Hư Đan Cảnh, trong giới tu luyện của Hoa Quốc, chắc chắn được xem như là một giáo chủ.


411: “Ha Ha!”


“Tam trưởng lão, ba người này là ai vậy?” Người phụ nữ mặc đồ trắng cất tiếng hỏi.

“Theo ta được biết thì người dẫn đầu kia chắc là Lâm Thiên, hiện tại đang là ông trùm trong lĩnh vực kinh doanh ở vùng Giang Nam, cậu ta có quan hệ không hề bình thường với Lý Trạch Lương. Hơn nữa không biết có được cơ duyên gì, bỗng dưng trở thành tu sĩ của Hư Đan Cảnh, cậu ta cũng có thù với gia tộc nhà họ Trần nữa.” Ông lão lên tiếng.

“Hừ, ba kẻ ở Hư Đan Cảnh nhãi ranh mà cũng dám chạy tới gia tộc họ Trần để chuốc phiền phức vào người, bọn họ cũng thật là không biết tự lượng sức mình? Thế này có khác gì là tự đâm đầu vào chỗ chết đâu?” Người phụ nữ mặc đồ trắng nói với giọng điệu xem thường.

Bọn họ đều là tu sĩ, khi thấy tu vi tỏa ra từ đám người Lâm Thiên, bọn họ đương nhiên cảm nhận được ba người họ cũng đều là ở Hư Đan Cảnh.

“Ba người này, quả thật là quá liều lĩnh, cho dù là gia tộc Công Tôn của ta, muốn tìm gia tộc họ Trần báo thù, cũng không dám tùy tiện ra tay, huống hồ ba người bọn họ chỉ là ba kẻ ở Hư Đan Cảnh cỏn con?” Ông lão lắc đầu nói.

Trong mắt bọn họ, làm thế này chẳng khác nào tìm đường vào chỗ chết.

Tại cổng núi của gia tộc nhà họ Trần.

“Xẹt!”

Lâm Thiên rút thanh bảo kiếm ra khỏi bao.

“Hôm nay tôi tới đây là để cứu người, kẻ nào cản đường tôi, giết không thương tiếc!”

Lâm Thiên nhìn về phía trước, ánh mắt phóng ra cái nhìn chết chóc và lạnh lẽo.



Ngay lập tức, anh cầm thanh kiếm trong tay, tiến thẳng vào bên trong gia tộc nhà họ Trần. Mặc dù đám người Lâm Thiên số lượng không nhiều, thế nhưng khí thế thì không hề yếu kém.

Những người của gia tộc nhà họ Trần nhìn thấy Lâm Thiên cầm kiếm đi tới thì đều không tự chủ mà lùi về phía sau mấy bước.

Lúc này, một trong tám tên hộ pháp trọc đầu đứng ra phía trước.

“Thằng nhãi, mày chính là kẻ đã gi3t chết em họ Trần Thất Thuyết của tao đúng không, hôm nay nếu như mày đã dẫn xác tới tận cổng, vậy thì tao sẽ báo thù cho em họ!” Tên hộ pháp trọc đầu lớn tiếng nói.

Hộ pháp trọc đầu là một trong tám hộ pháp lớn, mặc dù cũng thuộc Hư Đan Cảnh, nhưng sức mạnh lại vô cùng lớn.

“Anh Thiên, loại như hắn ta, không cần anh phải ra tay đâu, cứ để em!” Thạch Hàn tiến lên phía trước một bước.

“Thạch Hàn, cậu vừa mới thăng cấp lên Hư Đan Cảnh chưa được bao lâu, nếu đánh nhau với kẻ cùng ở Hư Đan Cảnh, e là sẽ phải chịu thiệt đấy.” Lâm Thiên nói, vẻ mặt nghiêm túc.

“Anh Thiên, anh cứ tin ở em!” Thạch Hàn nói với ngữ khí kiên định.

“Vậy được, cẩn thận đấy.” Lâm Thiên gật gật đầu.

“Tao vừa mới bước chân vào Hư Đan Cảnh, còn chưa kịp thử sức mạnh của Hư Đan Cảnh, hôm nay tao sẽ lấy mày để luyện gân cốt tay chân.” Thạch Hàn trừng mắt nhìn tên hộ pháp trọc đầu.

“Một thằng yếu rớt vừa mới bước vào Hư Đan Cảnh mà lại dám lấy tao ra để luyện tay chân? Ha ha, đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ!” Tên hộ pháp trọc đầu cười phá lên.



“Ha ha!”

Các đệ tử của gia tộc nhà họ Trần đứng xem xung quanh cũng đều phá lên cười ha hả.

Bởi vì tất cả bọn họ đều biết rằng, tên hộ pháp trọc đầu kia là người lợi hại nhất trong tám tên hộ pháp, mộ tu sĩ mới vào Hư Đan Cảnh, có tư cách gì mà thách đấu với hắn chứ?

“Có phải chuyện cười hay không, mày sẽ biết sớm thôi!” Thạch Hàn cười lạnh lùng giễu cợt.

Ngay sau đó, anh ta lao ra như một mũi tên b ắn ra khỏi cung, lập tức xông thẳng về phía tên hộ pháp đầu trọc.

“Nếu như đã tới tìm cái chết, vậy thì tao sẽ cho mày được toại nguyện, mọi người không cần ra tay, một mình ta cũng có thể xử đẹp hắn!” Hộ pháp đầu trọc tràn đầy tự tin.

Nói dứt lời, hắn ta cũng lập tức xông lên.

“Bụp bụp bụp!”

Trân chiến giữa hai người ngay lập tức đã bùng nổ.

Ngay ở cú đánh đầu tiên, Thạch Hàn đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối. Với kinh nghiệm chiến đấu kỳ cựu của mình, anh ta đánh tới tấp, tên hộ pháp đầu trọc liên tiếp bị trúng đòn.

“Vãi chưởng thật, anh Hàn Thạch đánh đỉnh quá!” Bạch Hổ không nhịn được mà thốt lên tiếng hò reo cổ vũ.

Bình Luận (0)
Comment