Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 329.3 - Chương 329.331

329: Vị Vua Trở Lại


Một số đồ khác, Lâm Thiên không biết chúng là gì.
Lúc trước sư phụ có nói, hầu hết đồ đạc của ông ấy đều bị bỏ lại ở thế giới của ông, chỉ có một số ít đồ được ông mang theo tới đây mà thôi.
Thu dọn đồ đạc xong, quấn vào một mảnh vải lớn, đeo lên lưng, Lâm Thiên lui tới trước quan tài đồng.
“Sư phụ, đệ tử nhận lấy cơ nghiệp của ngươi, nhất định sẽ làm chấn động cả thiên địa, sau này nếu đủ mạnh, nhất định sẽ báo thù cho sư phụ!” Lâm Thiên kiên định nói.
Lâm Thiên nói tiếp:
“Sư phụ, bây giờ đệ tử rời đi.

Hàng năm, vào ngày giỗ của Sư phụ, đệ tử sẽ đến dâng hương, tế lễ cho Sư phụ.”
Nói xong, Lâm Thiên dập đầu ba cái trước quan tài đồng, sau đó xoay người, bước ra khỏi sơn động.
Bước ra ngoài, Lâm Thiên trực tiếp đi tới vách núi.
Ngẩng đầu nhìn lên phía trên, ước chừng độ cao cũng phải vài trăm mét, người bình thường chắc chắn không có năng lực rời khỏi đây.

“Đi nào!”
Lâm Thiên không chút do dự, trực tiếp bám lấy một gờ đá, bắt đầu leo lên.

Lâm Thiên tay chân phối hợp, toàn thân áp sát vào vách đá.
Với thực lực của Lâm Thiên bây giờ, leo lên vách núi kiểu này hoàn toàn không thành vấn đề.
Hai mươi phút sau, Lâm Thiên cuối cùng cũng leo lên được vách đá, đứng ở chính nơi mà Lâm Thiên đã nhảy xuống trước đó.
Nhìn rừng cây phía trước, Lâm Thiên liếc mắt nói:
“Ta là Lâm Thiên, ta đã lại trở lại rồi đây, nhà họ Phạm chuẩn bị run sợ đi là vừa.”
“Nhà họ Trần, chuẩn bị run sợ đi!”
“Toàn bộ Tỉnh Xuyên, chuẩn bị run sợ đi!”
Nói cách khác, Lâm Thiên hôm nay, chính là từ tro tàn tái sinh.
Lâm Thiên của ngày hôm nay đã khác trước rất nhiều.
Lần này, Lâm Thiên là vị vua trở lại, giành lấy ngôi báu của mình.
Có điều, Lâm Thiên hoàn toàn không biết, trong một tháng anh ở dưới vách núi, thành phố Kim Đô và thành phố Bảo Thạnh đã có những sự thay đổi đáng sợ đến thế nào.
Anh chỉ cần biết, tất cả kẻ thù đều sẽ phải chết.
Không một ai có thể trốn thoát.
“Ông ngoại, Bạch Hổ, Hoàng Luân, Như Tuyết, Chu Tình, Triệu Linh, Lưu Thân, mấy người chắc là tưởng tôi đã chết rồi, tôi xin lỗi, tôi đã làm cho mọi người buồn, tôi sẽ trở lại gặp mọi người ngay thôi.” Lâm Thiên lẩm bẩm.
“Còn có một Thạch Hàn, ta sớm báo thù cho ngươi, ta sẽ đem cả nhà họ Phạm chôn cùng với ngươi!” Lâm Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn trời.
Ngay sau đó, Lâm Thiên bước nhanh về phía trước.
...
Khoảng hai mươi phút sau, Lâm Thiên đi trên đường quốc lộ, dù cố gắng chặn lại mấy chiếc xe, cũng không có ai chịu dừng lại cho anh đi nhờ.
Có lẽ Lâm Thiên ở dưới vách núi một tháng, tóc dài bù xù, râu cũng dài, nhìn rất bẩn thỉu.
Lúc này, một chiếc xe van đã cũ vừa đi tới, Lâm Thiên lập tức vẫy tay.
Bất ngờ, chiếc xe van dừng lại.

“Anh bạn, anh cần giúp gì không?” Người lái xe hạ cửa kính, nhìn Lâm Thiên.
“Anh có tiện đường tới Kim Đô không, có thể cho tôi đi nhờ không?” Lâm Thiên nói.
“Được thôi, anh mau lên xe đi.

Tình cờ tôi cũng sắp đến Kim Đô, để tôi đưa anh đi.

Chỉ mất nửa tiếng là tới Kim Đô.” Người lái xe nói.
“Cảm ơn anh.” Lâm Thiên cười rạng rỡ, cảm ơn rồi lập tức lên xe.
Nửa giờ sau, xe tải đến Kim Đô, dừng ở một chợ đầu mối trái cây.
“Anh bạn, tôi đưa hoa quả tới đây bán, vì thế cũng chỉ có thể đưa anh tới đây được thôi.”
Người lái xe nói, sau đó lập tức lấy trong túi ra hai tờ hai trăm ngàn, đưa cho Lâm Thiên.
“Anh bạn, nhìn anh, chắc chắn là đã gặp phải rắc rối gì đó.

Anh cầm lấy số tiền này, sửa sang lại đầu tóc, tắm giặt sạch sẽ, mua lấy một bộ đồ mới, rồi kiếm một việc gì đó để làm xem.

Anh vẫn còn trẻ, đừng bỏ bê bản thân.”
Rõ ràng người lái xe coi Lâm Thiên như một kẻ lang thang.
Lâm Thiên cầm lấy bốn trăm ngàn, sau đó bình tĩnh nói:
“Cảm ơn anh.

Anh đúng là người tốt.

Nửa tháng nữa, hẹn gặp lại anh ở đây, tôi sẽ trả lại bốn trăm triệu.”
Lâm Thiên bây giờ không còn một xu dính túi, thậm chí còn không có tiền đi taxi, bốn trăm nghìn này thực sự giải quyết được nhu cầu cấp bách của Lâm Thiên.


Vì vậy Lâm Thiên không từ chối.
Tài xế xe van nghe xong chỉ cười lắc đầu, hiển nhiên cho rằng Lâm Thiên mạnh miệng nói vậy thôi, anh ta cũng không cho là sự thật.
Lâm Thiên lấy tiền bắt taxi, đi thẳng đến Internet Thanh Thiên, đó là công ty của chị họ Lâm Mộc Thanh.
Lâm Thiên không vội đến thẳng nhà họ Phạm.
Tuy rằng anh rất hận họ, nhưng những gì Lâm Thiên phải làm không chỉ là muốn trả thù nhà họ Phạm, mà còn là đem Tỉnh Xuyên trở lại, hơn nữa anh cũng phải đảm bảo việc trả thù này không bị pháp luật động đến, đây là điều tối quan trọng.
Trên đường đi, Lâm Thiên đã nghĩ ra kế sách trả thù, anh tự tin trong vòng một tuần, nhất định sẽ tiêu diệt được nhà họ Phạm.
Nhưng trước hết, Lâm Thiên vẫn còn một việc quan trọng, đó là gặp những người mà lẽ ra phải gặp, và cho họ biết rằng anh chưa chết.
Bên trong xe taxi.
Lâm Thiên nghe thấy quảng cáo của ứng dụng shoppe đang phát trên đài phát thanh, ngôn từ như đánh trực tiếp vào ham muốn của người tiêu dùng.
“Bác tài, gần đây ứng dụng shoppe này có hot không?” Lâm Thiên hỏi.
“Anh bạn trẻ, gần đây shoppe này có quảng cáo khắp nơi, đâu đâu cũng thấy cả,” người lái xe nói.
Lâm Thiên gật gật đầu, xem ra chị họ đã thành công.
Lúc này, chiếc xe đã chạy tới sảnh của Công ty Internet Thanh Thiên.
Lâm Thiên tình cờ nhìn thấy chiếc Ferrari của chị họ dừng ở phía trước công ty, chị họ cũng vừa xuống xe.
“Chị họ.”
Nhìn thấy Lâm Mộc Thanh, trong lòng Lâm Thiên vô cùng mừng rỡ,
Trả tiền xe cho tài xế xong, Lâm Thiên vội vàng mở cửa bước nhanh về phía Lâm Mộc Thanh ...

Chương 330


Sau khi xuống xe, Lâm Thiên bước nhanh về phía Lâm Mộc Thanh.

"Chị Thanh!"

Sau khi Lâm Thiên đến gần, anh ta gọi một tiếng.

Lâm Mộc Thanh vốn đang đi vào công ty, vừa nghe thấy tiếng gọi liền giật mình. Bởi vì giọng nói này với Lâm Mộc Thanh, thực sự rất đỗi quen thuộc.

Ngay sau đó, Lâm Mộc Thanh nhanh chóng quay đầu nhìn Lâm Thiên.

“Chị Thanh, là em.” Lâm Thiên nở nụ cười.

“Lâm ... Lâm Thiên. Là em? Thật sự là em! Chị có đang nằm mơ không? Đúng là em đấy chứ”

Lâm Mộc Thanh rất ngạc nhiên và vui mừng khi nhìn thấy Lâm Thiên, cô gần như không thể tin được ngay cả khi đã thấy anh đứng trước mặt.

“Chị Thanh, thật sự là em.” Lâm Thiên cười gật đầu.

“Lâm Thiên!”

Lâm Mộc Thanh kêu lên vì vui sướng, sau đó nhào vào trong vòng tay của Lâm Thiên, ôm chặt lấy Lâm Thiên.

Dù bây giờ Lâm Thiên có mái tóc bù xù và bộ râu xồm xoàm trông rất thảm hại, nhưng Lâm Mộc Thanh vẫn có thể nhận ra. Đây quả thực là Lâm Thiên, cô không thể nhầm được.

“Lâm Thiên, em vẫn còn sống sao, em có biết thời gian qua, chị đã khóc hết nước mắt vì em không?” Lâm Mộc Thanh mừng rỡ khóc.

Lâm Mộc Thanh lại vui vẻ nói: “Không ngờ em vẫn còn sống. Quá tốt, thật sự quá tốt rồi.”

“Chị Thanh, lần này đã khiến chị lo lắng, em thật sự xin lỗi.” Lâm Thiên nói.

“Em vẫn sống, điều này khiến ta đủ vui rồi, đi nào, về phòng làm việc của chị. Chúng ta từ từ nói chuyện, kể chị nghe xem rốt cuộc em xảy ra chuyện gì, cả tháng qua đã đi đâu.”

“Trong công ty có rất nhiều người, nên nói chuyện trong xe của chị thì tốt hơn.” Lâm Thiên cười.



“Được thôi.” Lâm Mộc Thanh liên tục gật đầu.

Ngay sau đó, Lâm Mộc Thanh kéo Lâm Thiên ngồi vào trong chiếc Ferrari của cô.

Bên trong xe.

Lâm Thiên kể cho Lâm Mộc Thanh nghe về việc anh đã nhảy khỏi vách đá nhưng may mắn sống sót.

Về phần tu luyện, Lâm Thiên không đề cập tới, bởi vì nó quá bí ẩn để có thể hiểu được đối với người thường.

“Em chưa chết là tốt lắm rồi. Bây giờ chị lái xe đưa em về phương bắc, em sẽ sớm an toàn, không cần tiếp tục mạo hiểm. Có thể tiếp tục sống an toàn là tốt nhất.”

Lâm Mộc Thanh nắm lấy tay Lâm Thiên, trìu mến nhìn anh.

Lâm Mộc Thanh một lần nghe tin xấu về Lâm Thiên đã không thể chịu nổi, bây giờ thấy anh an toàn, cô không muốn phải nhận thêm tin xấu một lần nào nữa.

“Chị Thanh, lần này em quay lại để trả thù. Em cũng đã có kế hoạch trả thù rồi.” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

“Nhưng… chị không muốn nhìn thấy em mạo hiểm nữa.” Lâm Mộc Thanh nhìn có chút lo lắng.

“Chị Thanh, chị đừng lo lắng, ăn miếng trả miếng, em dám chắc chắn mình có khả năng trả thù thì em mới trở về. Chị cứ chờ xem, nhà họ Phạm sẽ không qua được kiếp nạn này đâu.” Lâm Thiên cười nói.

“Ừm, nếu em đã quyết, chị sẽ ủng hộ em. Bây giờ em cần chị giúp đỡ gì, em cứ nói, chị làm được gì nhất định làm!” Lâm Mộc Thanh nghiêm túc nói.

Mặc dù Lâm Mộc Thanh không muốn để Lâm Thiên mạo hiểm nữa, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được quyết tâm báo thù của Lâm Thiên, cô biết mình không thể thay đổi, vì vậy cô chỉ có thể làm mọi cách để hỗ trợ Lâm Thiên.

“Chị cho em mượn xe, mượn thêm năm trăm triệu được không?” Lâm Thiên nói.

“Chỉ vậy thôi sao?” Lâm Mộc Thanh có chút kinh ngạc.

Lâm Mộc Thanh sẵn sàng làm mọi thứ để hỗ trợ Lâm Thiên, thậm chí cô có thể bán công ty ngay lập tức để có thể ủng hộ Lâm Thiên về mặt tài chính. Vì thế khi nghe yêu cầu quá nhỏ như vậy, cô cảm thấy không thực đúng.



“Vâng, đủ rồi. Bây giờ việc em muốn làm, không thực quan trọng vấn đề tiền bạc. Chị Thanh, chờ tin tốt của em đi.” Lâm Thiên cười.

Lâm Mộc Thanh gật đầu, sau đó cô lấy trong túi ra một tấm thẻ đưa cho Lâm Thiên, rồi nói:

“Có 3 tỷ trong thẻ này. Còn về ô tô, chiếc Ferrari này em thấy thế nào?”

“Quá tốt rồi chị.”

Lâm Thiên cười cười, cầm lấy tấm thẻ ngân hàng.

“Chị Thanh. Có lẽ em sẽ rất bận trong một thời gian, không thể thường xuyên ghé qua. Nếu có việc gì cần, chị cứ gọi điện thoại cho em.” Lâm Thiên nói.

Lâm Mộc Thanh gật đầu.

“Còn nữa, em thấy ứng dụng shoppe bây giờ rất nổi, tình hình của công ty thế nào?” Lâm Thiên hỏi.

“Theo xu hướng hiện tại, vụ cháy hoàn toàn không ảnh hưởng gì, hiện tại giá trị thị trường của công ty cũng đang tăng lên nhanh chóng.” Lâm Mộc Thanh nói.

“Ha ha, chị à, xem ra chị sắp thành công rồi.” Lâm Thiên cười.

“Nếu không phải vì em bỏ ra ba tỷ để giúp chị vực lại công ty, e rằng công ty đã phá sản từ lâu rồi. Nói đúng ra thì em mới chính là người hùng của công ty này.” Lâm Mộc Thanh nói.

“Nhân tiện, chị cho em hỏi chút, trong một tháng em không ở đây, có những chuyện gì đã xảy ra với Kim Đô vậy?” Lâm Thiên hỏi.

Lâm Mộc Thanh nói với Lâm Thiên về tình hình hiện tại ở Kim Đô, cũng như việc nhà họ Phạm đã tiếp quản toàn bộ thế lực nhà họ Triệu và Tập đoàn Tỉnh Xuyên.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Lâm Thiên và Lâm Mộc Thanh chia tay.

Trước khi Lâm Thiên rời đi, Lâm Mộc Thanh nắm lấy tay anh, vẻ mặt quan tâm:

“Lâm Thiên, cẩn thận nhé. Nhất định phải bảo toàn mạng sống.”

Lâm Mộc Thanh thực sự rất sợ lại một lần nữa nhận được tin tức về cái chết của Lâm Thiên.


331: Thực Sự Vẫn Chưa Chết


“Đừng lo lắng, em bây giờ đã khác trước rất nhiều rồi.” Lâm Thiên nở nụ cười tự tin trả lời Lâm Mộc Thanh.

...

Lâm Thiên dùng thẻ ngân hàng mà Lâm Mộc Thanh đưa, rút ra một khoản tiền mặt, đi tắm rửa, cắt tóc, sau đó mua một bộ quần áo mới và điện thoại di động mới.

Sau khi sửa soạn lại bản thân, Lâm Thiên đã có một diện mạo hoàn toàn mới.

Liền đó, Lâm Thiên lái xe đến một quán ăn nhỏ. Đã hai giờ chiều nên quán không có nhiều khách. Lâm Thiên nhìn về phía nhà hàng, một cô gái trẻ đang ngồi xổm trên sàn rửa bát.

Cô gái này không ai khác, chính là Triệu Linh nhà họ Triệu.

Triệu Linh từng là con gái của gia đình danh giá nhưng giờ cô lại đang làm công việc rửa bát trong một nhà hàng nhỏ.

Lâm Thiên nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng khó chịu. Chẳng phải chính bởi vì nhà họ Triệu hợp tác với Tỉnh Xuyên, Tỉnh Xuyên bị hãm hãi phải đóng cửa, cũng dẫn đến việc tập đoàn nhà họ Triệu phải tuyên bố phải sản hay sao.

Lâm Thiên đến nhà hàng nhỏ này để thăm Triệu Linh.

“Triệu Linh, sao cô chậm chạp thế? Mấy cái bát này còn chưa rửa sạch nữa, cô có còn muốn làm tiếp hay không đây?” Một bà chủ trung niên đang mắng Triệu Linh.

“Bà chủ, tôi… tôi đang làm việc rất chăm chỉ mà.” Triệu Linh thì thào, giọng nói nghe vừa nhỏ bé vừa yếu ớt.

“Cô đã làm việc chăm chỉ mã vẫn chỉ có thể làm được thế này thôi hả? Sao cô có thể là một người kém cỏi đến thế kia chứ?” Bà chủ tiếp tục mắng nhiếc, dùng đủ những thứ từ ngữ tệ hại nhất.

“Câm miệng!”

Một tiếng quát lớn đột ngột vang lên. Bà chủ trung niên quay đầu lại, vênh mặt nhìn Lâm Thiên đầy vẻ thách thức.

“Anh là ai? Tôi dạy cho nhân viên của tôi, có liên quan gì đến anh chứ?” Bà chủ tức giận đáp, muốn lập tức đuổi vị khách không mời này.

Lúc này, Triệu Linh cũng quay lại, hướng mắt về phía cửa.



“Choang!”

Triệu Linh vừa nhìn thấy Lâm Thiên, chiếc bát trong tay cô đột nhiên rơi xuống, vỡ tan tành.

“Lâm Thiên!”

“Là anh! Thực sự là anh rồi!”

Triệu Linh hét lên với Lâm Thiên.

Lập tức, Triệu Linh lao lên ôm chặt lấy Lâm Thiên, không còn quan tâm gì đến bà chủ vẫn đang nhìn họ bằng khuôn mặt sa sầm.

“Đúng, là tôi.” Lâm Thiên cười rạng rỡ nhìn Triệu Linh.

“Lâm Thiên, vậy là, anh không hề bị hại chết.” Triệu Linh kích động bật khóc.

Nhìn thấy Lâm Thiên vẫn còn sống, tâm trạng của Triệu Linh vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, phút chốc không nói nên lời.

“Triệu Linh, cô làm sao vậy, cô làm vỡ bát của ta, cô định phản hay sao.” Bà chủ lớn tiếng nói.

“Đúng. Cô ấy làm phản. Cô ấy sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.” Lâm Thiên bây giờ mới nhận ra vẫn còn bà chủ quán đứng bên cạnh, quay đầu lại nói.

“Không làm nữa cũng được, nhưng vẫn phải đền bát cho tôi.” Bà chủ chỉ vào Lâm Thiên và Triệu Linh, quát lớn.

“Chỉ là chiếc bát thôi mà. Có khó gì. Để tôi đền cho bà.”

Lâm Thiên nắm lấy ngón tay bà chủ, sau đó nhẹ nhàng dùng lực.

"Rắc rắc."

Kèm theo đó là tiếng xương giòn tan, ngón tay của bà ta lập tức bị gãy.

“Á! Á!” Bà chủ hét lên như heo, sắc mặt xanh mét.



“Triệu Linh, đi thôi!”

Lâm Thiên nắm lấy tay Triệu Linh, cùng nhau bước ra ngoài.

Ông chủ ở gian trong nghe thấy tiếng hét, vội vàng cầm một con dao chạy ra.

Nhưng khi ông ta chạy ra tới nơi đã thấy Lâm Thiên và Triệu Linh ngồi trên chiếc xe Ferrari màu đỏ. Ông ta đứng ngẩn người, tự nhắc nhở mình, những người có thể ngồi trên một chiếc Farrari màu đỏ, vốn dĩ ông không có khả năng để có thể động vào.

Bên trong xe.

Lâm Thiên nắm lấy tay Triệu Linh, tay cô ấy vì rửa bát mà trở nên đỏ ửng, không thể còn giữ được vử trắng trẻo và mịn màng như trước.

“Triệu Linh, vì sao cô lại tới nông nỗi phải làm những việc thế này? Cô không phải loại người sinh ra để làm công việc này.” Lâm Thiên đau khổ nói.

“Cũng vì không còn cách nào khác mà thôi. Tôi cần tiền để sống, tôi không thể luôn sống trong nhà người khác, chờ đợi dựa dẫm vào sự giúp đỡ của người khác được. Ai cũng phải tự nuôi lấy bản thân mình.” Triệu Linh cười nói.

Triệu Linh cười nói tiếp: “Lâm Thiên, tôi rất vui vì anh vẫn còn sống. Nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt thế này, tôi còn tưởng mình đang nằm mơ nữa.”

Nụ cười trên mặt Triệu Linh rất rạng rỡ, chắc chắn xuất phát từ trong trái tim trong sáng của cô.

“Triệu Linh, tôi thực sự xin lỗi. Là tôi hại gia đình cô, cũng là tôi khiến cô phải làm nhân viên rửa bát cho quán ăn tồi tàn đó.” Lâm Thiên nhìn có chút áy náy.

Lâm Thiên trong lòng biết rất rõ Triệu Linh vốn là con gái nhà giàu, từ nhỏ luôn sống trong sung sương, lần này phải đi rửa bát ở quán ăn, đều là do chính anh mà ra cả.

Nói xong, Lâm Thiên khởi động xe, lái xe đưa Triệu Linh về chỗ ở của cô.

Trước cổng khu nhà cũ.

“Triệu Linh, đây là 1 tỷ, tôi biết là không nhiều lắm, nhưng cô cứ dùng trước đi, đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cô nhanh chóng trở lại làm đại tiểu thư, cũng sẽ giúp nhà họ Triệu sớm lấy lại những gì thuộc về mình.”

Lâm Thiên lấy trong túi ra một xấp tiền, đưa cho Triệu Linh.

Bình Luận (0)
Comment