Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 255.3 - Chương 255.257

255: Tranh Đấu Trong Phòng Họp


Lúc này, ông Lê tiếp tục nói:
"Hôm nay tôi gọi tất cả mọi người đến đây, chính là muốn giới thiệu mọi người với cháu ngoại Lâm Thiên của tôi, thằng bé bây giờ đang đợi ở bên ngoài."
"Cái gì, cậu chủ Lâm đã đến công ty chúng ta rồi sao!"
Mọi người tại đây đều lộ ra vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
"Lâm Thiên, cháu vào đi." Lê Chí Thành hướng về phía cửa, nói.
Không biết từ ai bắt đầu, mà khắp căn phòng đều vang lên tiếng vỗ tay.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cánh cửa phòng hội nghị, chờ đợi Lâm Thiên đi vào.
"Đáng chết! Ông già gọi thằng đó tới là có ý gì!" Lê Văn Hải cắn răng, khuôn mặt đầy ngập sự tức giận.
"Cậu chủ Văn Hải, cậu bình tĩnh, bình tĩnh đã." Quản lý Lỗ gượng cười an ủi.
Cùng lúc đó, Quản lý Lỗ hướng ánh mắt tới cửa phòng hội nghị, muốn nhìn cái người gọi là cậu chủ Lâm Thiên kia một chút thử xem.
Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, cánh cửa phòng họp bị đẩy ra, một bóng dáng trẻ tuổi chậm rãi đi vào văn phòng.
"Là cậu ta!"
Lúc quản lý Lỗ vừa nhìn thấy Lâm Thiên, ông ta sợ đến nổi hai mắt trợn to, toàn thân run lẩy bẩy.

Chủ quản Lỗ liếc mắt một cái liền nhận ra Lâm Thiên, đây không phải là kẻ mà trước đó có mâu thuẫn với ông ta hay sao?
Cả khuôn mặt của quản lý Lỗ đều biến thành màu gan heo.

Trời ạ, cái người mà lúc trước ông ta buông lời sỉ nhục kia, vậy mà lại là Lâm Thiên – cháu ngoại của Lê Chí Thành?
Cậu ta chính là cháu ngoại của Lê Chí Thành, mà ông ta chẳng qua chỉ là một quản lý nhỏ nhoi trong công ty mà thôi.


Có một chuyện mà ông ta cực kỳ rõ ràng, đó chính là với thân phận này của Lâm Thiên, muốn làm ông ta xong đời là việc dễ như trở bàn tay...
Lúc này Lâm Thiên đã bước lên bục.
"Vị này ắt hẳn là cậu chủ Lâm Thiên nhỉ? Nhìn dáng vẻ kìa, trông chả giống một cậu chủ nhà giàu có chút nào."
"Đúng vậy, cậu chủ Lâm Thiên này so với những cậu ấm cô chiêu của các gia đình quyền quý thì khác một trời một vực.

Nói không chừng cậu ta thật sự không muốn giống như những cô cậu chủ nhà giàu ăn chơi trác táng kia đâu."
Nhóm quản lý cấp cao nhìn cách ăn mặc vô cùng bình dân của Lâm Thiên, lòng thầm nghĩ người này hoàn toàn không giống với những cậu ấm cô chiêu chỉ muốn dát vàng nạm bạc lên người ngoài kia chút nào.
"Các vị, tôi xin chính thức giới thiệu với mọi người, đây chính là cháu ngoại trai của tôi Lâm Thiên." Lê Chí Thành cười tủm tỉm nói.
Phía dưới lại vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt một lần nữa.
"Xin chào, rất hân hạnh được làm quen với mọi người." Lâm Thiên hướng đám người mỉm cười ra hiệu.
"Trước đó các vị cũng đã nghe tôi nêu ra những thành tích mà Lâm Thiên đã đạt được, cũng như hiểu thêm về năng lực của cậu ấy.

Tôi nghĩ mọi người cũng đã có những hiểu biết cơ bản về cậu ấy rồi nhỉ.

Nhân đây, tôi cũng muốn thông báo với mọi người một chuyện, đó là tôi sẽ bổ nhiệm cậu ấy làm phó tổng giám đốc quản lý của tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng ta." Lê Chí Thành nói.
"Phó tổng giám đốc quản lý ư?"
Toàn trường một mảnh xôn xao, rất nhiều người đều kinh ngạc không thôi.
Chỉ từ tuyên bố này của Lê Chí Thành, bọn họ cũng đủ để nhìn ra, ông ấy mười phần coi trọng Lâm Thiên.
Về phần Lê Văn Hải, sau khi nghe được lời này của Lê Chí Thành, cánh tay cầm ly nước của cậu ta đã run rẩy không ngừng, trong mắt càng loé lên lửa giận.
"Ông nội! Cháu không phục!" Lê Văn Hải mạnh mẽ đứng dậy, thanh âm vang dội.
Chỉ trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều dồn hết lên người Lê Văn Hải.
"A? Cháu có gì mà lại không phục?" Lê Chí Thành nhìn Lê Văn Hải.
"Ông nội, dựa vào cái gì mà hiện tại cháu chỉ là tổng thanh tra, còn cậu ta vừa mới đến đã trực tiếp được bổ nhiệm chức phó tổng giám đốc quản lý chứ! Ông nội, cháu họ Lê, sau này cháu mới là người tiếp quản nhà họ Lê.

Còn cậu ta chỉ là một kẻ khác họ thôi!" Giọng điệu Lê Văn Hải vô cùng tức giận.
Lê Văn Hải rất rõ ràng, người thừa kế tương lai của tập đoàn Tỉnh Xuyên, hoặc là cậu ta hoặc là Lâm Thiên.

Nhưng bây giờ ông nội muốn giao trách nhiệm lớn như vậy cho Lâm Thiên, ông nội rõ ràng là muốn thiên vị Lâm Thiên, cậu ta đương nhiên là không phục.

Hơn thế nữa, một khi Lâm Thiên trở thành phó tổng giám đốc quản lý, vậy thì cậu ta sẽ trở thành người lãnh đạo trực tiếp, có thể đè lên đầu Lê Văn Hải!
Lúc này, một số tổng thanh tra tài vụ khác trong công ty cũng đứng dậy.
"Chủ tịch Lê, tôi cũng cảm thấy chuyện này không quá thỏa đáng." Một người đàn ông trung niên đứng dậy.

Người này là tổng thanh tra tài vụ của tập đoàn Tỉnh Xuyên, Lê Hằng.
Mọi người đều biết, ông Lê tuổi tác đã cao, việc tuyển người thừa kế hiện đang vô cùng gấp rút.

Mà người thừa kế Tỉnh Xuyên chỉ có thể là một trong hai người Lâm Thiên và Lê Văn Hải.
Tổng thanh tra tài vụ Lê Hằng, là cháu họ của Lê Chí Thành.

Là một người bên chi thứ của nhà họ Lê, hắn đương nhiên là sẽ đứng về phía Lê Văn Hải, chứ không phải là ủng hộ một người khác họ như Lâm Thiên.
"Cậu Hai, cháu thấy việc này cần bàn bạc lại."

"Chủ tịch Lê, cá nhân tôi cũng thấy không ổn."
Phút chốc, lại có thêm vài vị quản lý cấp cao đứng dậy.

Bọn họ hoặc là có quan hệ với chi thứ nhà họ Lê, hoặc là người theo phe Lê Văn Hải.

Mặc dù có một số quản lý cấp cao sau khi nghe được thành tích và năng lực của Lâm Thiên rất muốn ủng hộ anh, nhưng bọn họ sợ nếu ủng hộ Lâm Thiên thì sẽ gặp phải sự chèn ép, bắt nạt của Lê Văn Hải.

Lê Hằng và những người thuộc phe phái hai người kia, cho nên cũng không dám tỏ thái độ.
Đối với chuyện như thế này, thường thì phần lớn người trong số các quản lí cấp cao nếu có thể bảo trì trung lập, liền bảo trì trung lập.

Trong lúc mọi việc còn đang chưa rõ ràng cũng không dám tùy tiện lựa chọn, vì hậu quả khi lựa chọn sai là rất nghiêm trọng.
Cho nên, cả khán phòng không có một ai dám đứng dậy ủng hộ Lâm Thiên.
Lê Chí Thành nhướng mày, nhìn mọi người một cái, cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Lê Văn Hải.
"Văn Hải, cháu vừa mới hỏi ông dựa vào cái gì đúng không? Vậy ông sẽ trả lời cháu.

Là nhờ vào năng lực của Lâm Thiên, nên ông mới để cậu ấy đảm đương chức vị phó tổng giám đốc quản lý này.

Mà cháu thì không có gì cả.

Thành tựu cùng những công lao mà cậu ấy đã đạt được, khi nãy ông đã vừa mới nói qua, nhưng còn cháu thì sao? Lâu như vậy, lại một chút thành tích đều không có!" Lê Chí Thành lạnh giọng nói.
"Ông nội, đó là vì ông tạo điều kiện cho cậu ta thể hiện, nhưng ông lại chẳng để cho cháu một cơ hội nào cả.

Nếu ông cũng tạo điều kiện cho cháu, cháu cũng có thể làm ra được những thành tích như thế!" Thanh âm Lê Văn Hải trở nên gay gắt lên.
"Vậy được rồi, ông sẽ cho cháu cơ hội này.

Ông sẽ cho cháu cùng Lâm Thiên một khảo nghiệm, đứa nào có thể thông qua, ông sẽ giao chức phó tổng giám đốc quản lý cho đứa đó, cháu thấy thế nào?" Ông Lê nói.
"Được thôi ông nội, ông nói đi, là khảo nghiệm gì!" Lê Văn Hải nói.
"Gần đây ông nghe nói một nhân tài thương nghiệp tên Chu Ân vừa trở về sau thời gian du học tại Trường Kinh doanh Harvard.

Là tài nữ trong giới kinh doanh, hiện đang là tổng giám đốc của một công ty vừa mới thành lập tại Kim Đô.

Hai người các cháu, nếu ai có thể thuyết phục cô ấy về làm việc cho tập đoàn Tỉnh Xuyên, ông liền giao chức phó tổng giám đốc quản lý cho người đó!" Lê Chí Thành nói.
"Được thôi ông nội! Chẳng phải chỉ là đào người thôi sao, đâu có gì khó!" Lê Văn Hải đồng ý ngay.
Tiếp đó, Lê Văn Hải nhìn Lâm Thiên đang đứng trên bục, ngạo nghễ nói: "Ê thằng kia, mày sẽ không sợ tới mức không dám đi đấy chứ?"
"Vì sao tao lại không dám?" Lâm Thiên cười lạnh.
Lâm Thiên có thể cảm nhận được, tên Lê Văn Hải cực kì căm ghét mình, bất quá cái này cũng nằm trong dự đoán của anh.
Lê Chí Thành nhìn về phía phía dưới, nói:
"Được rồi, cứ quyết định như thế đi, đến lúc đó người nào thắng, người nào được giao chức phó tổng giám đốc quản lý đi chăng nữa thì không ai có quyền nói ra nói vào nữa.”
Những người ban đầu kiên quyết phản đối việc để Lâm Thiên trở thành phó tổng giám đốc quản lý, lúc này nhao nhao gật đầu.
"Hiện tại, tôi sẽ tạm thời giao cho Lâm Thiên chức danh tổng thanh tra vinh dự, sau này sẽ chỉnh lý tiếp.


Mọi người, xin hãy hoan nghênh tổng giám Lâm." Lê Chí Thành nói.
Tổng thanh tra vinh dự, nói trắng ra là chính là chức vụ trên danh nghĩa, lĩnh tiền lương cấp tổng thanh tra, được hưởng thân phận địa vị cấp tổng thanh tra, nhưng lại không cần phụ trách bất kỳ công việc cụ thể nào trong công ty.
Lê Chí Thành cho Lâm Thiên chức vị này, tự nhiên là dùng cho việc thăng chức của Lâm Thiên sau này.
Dưới đài tiếng vỗ tay ào ạt vang lên.
Lê Văn Hải cũng không phản đối nữa, bởi vì cái chức vị tổng thanh tra vinh dự này, chỉ là một cái chức ngoài miệng, chứ không có thực quyền.
"Cảm ơn ông ngoại." Lâm Thiên cúi đầu cảm ơn Lê Chí Thành.
Dừng một chút.

Lâm Thiên tiếp tục nói: "Ông ngoại, cháu phát hiện trong công ty của chúng ta, có một vị quản lý cấp cao nhưng nhân phẩm lại vô cùng tệ hại, không biết ông có biết gì về chuyện này hay không?"
"Vậy sao? Cháu muốn nói tới ai?" Lê Chí Thành hỏi.
"Người mà cháu nói chính là..." Lâm Thiên mới nói một nửa, liền trực tiếp quay người đi xuống bục.
Cuối cùng, Lâm Thiên đứng lại trước mặt một người.

Người này, chính là chủ xe Mercedes trước kia, quản lý Lỗ.
"Quản lý Lỗ, chúng ta lại gặp mặt." Lâm Thiên cười như không cười mà nhìn quản lý Lỗ.
"Lâm...!Cậu chủ Lâm."
Sắc mặt quản lý Lỗ đã trở nên tái nhợt như tờ giấy.

Ông ta biết Lâm Thiên đây là tới tìm ông ta tính sổ.

Ông ta cực kỳ rõ ràng, Lâm Thiên là cháu ngoại ruột của ông Lê, mà ông ta chỉ là một người quản lý nho nhỏ mà thôi, thân phận của Lâm Thiên cao hơn ông ta không biết bao nhiêu bậc!
"Quản lý Lỗ, trước đó lúc ở đại sảnh lầu một, không phải ông đã nói phải trừng trị tôi cho thật thích đáng hay sao? Hiện tại tôi đang đứng ngay trước mặt ông đây này, không biết ông muốn trừng trị tôi như thế nào nhỉ?" Lâm Thiên cười lạnh nói.
" Tôi… Tôi chỉ là nói đùa thôi, làm sao mà tôi dám làm gì cậu chủ Lâm ạ."
Quản lý Lỗ cố gắng trưng ra một nụ cười khó coi, bởi vì ông ta đang cực kì sợ hãi, cả hai tay đều không thể khống chế được mà run rẩy lên, cả thanh âm cũng đang run rẩy.
"Ông không dám ư? Tôi thì có đấy!" Lâm Thiên hai mắt nhíu lại, ngữ khí trở nên giận dữ.

Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu nhìn về phía Lê Chí Thành.
"Ông ngoại, nhân phẩm của người này cực kỳ tệ hại, hôm nay lúc cháu đang trên đường đến công ty, ông ta muốn cố vượt qua đầu xe cháu nhưng thất bại, cuối cùng tông vào xe của cháu, xuống xe còn chưa phân rõ đúng sai liền khoe khoang mình là quản lý của tập đoàn Tỉnh Xuyên, muốn bắt cháu bồi thường 200 triệu, lúc cháu không đồng ý bồi thường còn nhổ đờm xuống đất bảo cháu ăn, muốn dùng cái thứ kia để nhục nhã cháu!" Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên tiếp tục nói: "Sau đó ông ta biết được cháu là nhân viên mới của Tỉnh Xuyên, lại càng ra vẻ phải làm khó dễ cháu.

Cháu thấy loại người nhân phẩm tệ hại như ông ta cần phải bị sa thải khỏi công ty càng nhanh càng tốt, để tránh làm danh tiếng của tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng ta bị vấy bẩn!"
Lâm Thiên vừa dứt lời, Lê Văn Hải liền "Rầm" một tiếng, vỗ bàn đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thiên, ngữ khí giận dữ chất vấn anh: "Lâm Thiên, mày nói vậy là có ý gì! Mọi người trong công ty đều biết, quản lý Lỗ là người mà tao đề bạt vào công ty, hiện tại mày vừa mới vào đây, liền muốn đuổi người của tao! Mày làm vậy là muốn nhằm vào tao đúng không!?"

256: Tranh Chấp Tăng Lên


Lê Văn Hải vừa thốt ra lời chất vấn kia, tất cả mọi người liền nhìn về phía Lâm Thiên.

Lâm Thiên cười lạnh:

"Tôi còn đang không biết vì sao tập đoàn Tỉnh Xuyên lại xuất hiện cái loại quản lý phẩm chất thấp kém như vậy, bây giờ cuối cùng cũng hiểu rõ, hóa ra là người do cậu Lê Văn Hải đây đề bạt à. Cậu để cho loại cặn bã như thế này làm quản lý công ty rõ ràng là muốn gieo rắc tai họa cho tập đoàn Tỉnh Xuyên rồi!”

Rất nhiều quản lý cấp cao ở đây nhìn thấy tình trạng trước mắt, trong lòng bọn họ không khỏi thầm than Lâm Thiên đối mặt với tình huống như vậy còn có thể bình tĩnh, sắp xếp mọi chuyện.

Lê Văn Hải vỗ bàn một cái, tức giận không thôi nói:"Mày... Mày nói láo! Đừng có mà ngậm máu phun người ở đây! Những chuyện lúc nãy mày nói chỉ xuất phát từ một phía, mày lấy gì để chứng minh mấy chuyện kia là thật hả? Nếu thế thì tao còn có thể nói mày là cố ý nói xấu quản lý Lỗ, muốn mượn việc này diệt trừ người bên tao, nhờ vào đó tới đối phó tao cũng được!"

"Đúng vậy, chuyện này cũng không có chứng cứ."

"Cũng đúng, nếu như không có chứng cứ, vậy mọi chuyện có thể đúng là do cậu chủ Lâm Thiên tự biên tự diễn."

Rất nhiều quản lý cấp cao có mặt ở đây cũng thi nhau gật đầu, bàn tán rôm rả.

Quản lý Lỗ cũng đứng lên, vẻ mặt oan uổng mà nói: "Cậu chủ Lâm Thiên à, mặc dù cậu là cháu ngoại quý giá của chủ tịch, cũng không thể tùy tiện đổ oan cho người khác như vậy đâu, mấy chuyện mà cậu nói lúc nãy vốn dĩ không hề có thật!"

Lời này của quản lý Lỗ vừa ra, mọi người lại càng bàn tán dữ dội hơn. Không ai có thể biết được cuối cùng là bên nào đang nói dối.

Lê Văn Hải nghênh mặt kiêu ngạo, cậu ta tự nhận cú phản kích ban nãy của bản thân là cực kì hoàn hảo.

Lâm Thiên cười cười, sau đó bình tĩnh nói: "Cậu chủ Văn Hải, không phải mồm ai to hơn là người đó có lý đâu, cậu hét to gào lớn ở phòng họp như thế, thật sự là không có chút văn hóa nào. Mặt khác, nếu cậu muốn chứng cứ, vừa lúc trong xe tôi có lắp camera hành trình đó, hơn thế nữa, nếu muốn xem cảnh chủ quản Lỗ chặn đường gây khó dễ tôi ở đại sảnh lầu một công ty trước đó, mọi người chỉ việc lấy băng ghi hình ở phòng giám sát là được."

Lâm Thiên rất rõ ràng, càng ở trong thời điểm như thế này, bản thân càng phải giữ bình tĩnh, đầu óc tỉnh táo mới là cách tốt nhất.

Lúc này Lê Chí Thành nói: "Từ trước đến giờ, tập đoàn Tỉnh Xuyên của tôi luôn làm việc công bằng, nói chuyện phải có chứng cứ xác thực. Thư ký Trương, cậu đến phòng giám sát, đem băng ghi hình khu vực đại sảnh lầu một đến."

"Đã rõ!" Thư ký Trương gật đầu. Sau đó quay người đi ra ngoài.

Lâm Thiên cũng gọi điện thoại cho Thạch Hàn: "Thạch Hàn, cậu ở bên ngoài đúng không? Lấy video trong camera hành trình trên xe ra, sao chép một bản rồi mang nó đến đây cho tôi." Lâm Thiên nói.

"Đã rõ, anh Thiên." Thạch Hàn đáp trong điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiên cười cười nhìn Lê Văn Hải, nói: "Cậu chủ Văn Hải, chứng cứ và chân tướng mà cậu muốn, ngay lập tức có thể đưa ra rồi. Đến lúc đó, tôi muốn xem cậu chủ Văn Hải cậu còn có lời nào để nói nữa không? Cả quản lý Lỗ nữa, tôi chờ xem lát nữa ông sẽ giải thích như thế nào."

Sắc mặt Lê Văn Hải tái nhợt một chút, cậu ta không nghĩ tới, Lâm Thiên thật sự có chứng cứ trong tay. Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, cậu ta chỉ có thể mạnh miệng nói: “Được thôi, tao đợi cái gọi là chứng cứ của mày đấy!"

Còn quản lý Lỗ thì sao? Ông ta ngồi trên ghế, sắc mặt cũng hết sức khó coi, trong lòng ông ta tất nhiên là sợ Lâm Thiên sẽ đưa ra chứng cứ.

Mấy phút sau, thư ký Trương từ phòng giám sát trở về, mang theo bản sao video trong camera giám sát đại sảnh lầu một mà Lâm Thiên nói.



"Thư ký Trương, chiếu video giám sát lên cho mọi người nhìn." Ông Lê bình tĩnh nói.

"Vâng!" Thư ký Trương gật đầu, sau đó bỏ cuộn video ghi hình vào máy tính, sau đó kết nối với máy chiếu được lắp đặt sẵn trong phòng họp. Video được phát ra.

Thông qua video này, mọi người có thể thấy rõ ràng, quản lý Lỗ chủ động xuất hiện trước mặt Lâm Thiên, cùng Lâm Thiên nói chuyện. Hơn nữa nhìn dáng vẻ chủ quản Lỗ cực kì vênh váo tự đắc.

Bởi vì camera chỉ có thể ghi lại hình ảnh, không thu được âm thanh, cho nên không thể nào nghe được Lâm Thiên cùng chủ quản Lỗ nói cái gì.

Sau khi video chiếu xong, Lê Văn Hải liền vội vàng đứng lên phản bác: "Video ghi hình này chỉ có thể chứng minh chủ quản Lỗ cùng cậu Lâm Thiên từng nói chuyện với nhau, căn bản không thể chứng minh những chuyện tên kia nói là thật!"

Những người ở đây gật đầu, nếu chỉ dựa vào đoạn video giám sát này thì thực sự không đủ để làm bằng chứng. Lúc này, Thạch Hàn mang chiếc USB có chứa đoạn video trích xuất từ camera hành trình trên xe đến. Anh bước vào phòng họp, rồi giao USB cho thư ký Trương.

Thư ký Trương lại cắm USB vào máy tính, tìm đoạn video rồi chiếu lên.

Video ghi lại cảnh sáng hôm nay Lâm Thiên đang lái xe trên đường, lúc này, một chiếc xe đột nhiên trờ tới, muốn cố vượt ngay trước đầu xe Lâm Thiên, sau đó va chạm với xe của Lâm Thiên. Một vài quản lý nhận ra chiếc Mercedes kia chính là xe của chủ quản Lỗ.

"Xe Mercedes đã muốn tạt đầu xe người ta, còn gây ra va chạm. Đây quả thực là lỗi của chủ xe Mercedes rồi." Mọi người dưới bục bàn tán xôn xao.

Ngay sau đó, trong video vang lên âm thanh Lâm Thiên mở cửa xe bước xuống. Bởi vì đây là camera hành trình, cho nên có thể nghe thấy âm thanh.

"Thư ký Trương, bật âm lượng lớn lên." Ông Lê nói.

Thư ký Trương lập tức chỉnh âm lượng đến mức cao nhất. Cứ như vậy, ai cũng có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa quản lý Lỗ và Lâm Thiên ở bên ngoài xe.

Mọi người có thể nghe thấy rõ ràng rằng chủ quản Lỗ nói muốn Lâm Thiên bồi thường 200 triệu, cả việc ông ta nhổ đờm xuống đất, muốn bắt Lâm Thiên ăn hết mới chấp nhận bỏ qua cho anh. Còn cả những lời ba hoa khoác lác rằng ông ta là quản lí cấp cao của tập đoàn Tỉnh Xuyên, đe dọa Lâm Thiên... Tất cả đều được camera hành trình gắn trên xe của Lâm Thiên ghi lại đầy đủ.

Vào giờ phút này, toàn bộ phòng họp bùng nổ.

"Cái tên quản lý Lỗ kia đúng là đồ cặn bã mà! Bản thân ông ta cố tình tạt đầu xe người khác không được, còn quay ra chửi mắng nạn nhân thì thôi đi, đã thế còn ỷ vào bản thân là quản lý của Tỉnh Xuyên, lấy tên công ty chúng ta ra nhục nhã người khác! Đây không phải là làm ô nhục thanh danh tập đoàn Tỉnh Xuyên chúng ta hay sao?"

“Đúng vậy, loại người có đạo đức trơ trẽn như thế này, quả thực làm người ta cảm thấy ghê tởm!”

"Nói đúng lắm! Người này cũng khinh người quá đáng rồi!"

Rất nhiều quản lý đều vô cùng phẫn nộ đối với hành vi của chủ quản Lỗ. Lâm Thiên nhìn về phía Lê Văn Hải cùng chủ quản Lỗ, cười như không cười mà nói:

"Cậu chủ Văn Hải, quản lý Lỗ, hai người trước đó bảo tôi ngậm máu phun người, nói tôi bịa chuyện hãm hại các người đúng không. Bây giờ chứng cứ đã rành rành ra đó, mấy người còn lời nào để nói nữa không?"

"Chuyện này... Chuyện này..." Chủ quản Lỗ đã sợ tới mức không nói nên lời. Sắc mặt Lê Văn Hải cũng hết sức khó coi.

"Yên lặng!"



Lê Chí Thành khoát khoát tay, cả căn phòng trong nháy mắt an tĩnh lại. Lê Chí Thành trầm mặt, tức giận nói: "Quản lý Lỗ, cậu làm quản lý của Tỉnh Xuyên, chính là lấy cái tên Tỉnh Xuyên ra ngoài đe dọa người khác hay sao? Tập đoàn Tỉnh Xuyên của tôi có loại quản lí như cậu, quả thực là quá mất mặt! Loại sâu bọ như vậy chính là thứ làm hỏng cả một nồi canh!"

Lê Chí Thành vừa dứt lời, phẫn nộ cầm một cái ly lên ném về phía quản lý Lỗ.

Cả căn phòng phút chốc chìm trong im lặng, Lê Chí Thành nổi giận khiến tất cả mọi người đều thấp thỏm lo âu, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ trong lúc này lỡ chọc giận Lê Chí Thành.

"Chủ... Chủ tịch!" Quản lý Lỗ đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, không thể ngồi yên nổi nữa.

"Thư ký Trương, đuổi người này ra công ty ngay lập tức!" Lê Chí Thành trầm mặt nói.

"Đã rõ!" Sau đó, thư ký Trương nhanh chóng gọi bảo an đến, lôi chủ quản Lỗ ra khỏi phòng họp.

"Cậu chủ Văn Hải, cậu làm ơn nói với chủ tịch giúp tôi với!" Chủ quản Lỗ liên tục kêu to. Lê Văn Hải sắc mặt khó coi, nhưng lại không hề nói một lời nào.

Lần này là Lê Chí Thành tự mình ra lệnh, Lê Văn Hải tự nhiên không dám nhiều lời nửa chữ, huống chi bây giờ Lê Chí Thành còn đang nổi giận. Quản lý Lỗ liền bị lôi ra ngoài, lúc đi ngang qua chỗ Lâm Thiên, anh liền ngăn ông ta lại: “Quản lý Lỗ, cái này người ta gọi là ác giả ác báo đó." Lâm Thiên cười lạnh, nói.

Cơ mặt quản lý Lỗ giật mạnh. Hiện tại ông ta hối hận vô cùng, hối hận vì trước đó đã đắc tội Lâm Thiên, làm cho sự nghiệp của ông ta hết thảy đều sụp đổ.

Lâm Thiên lại nhìn về phía Lê Văn Hải, cười như không cười, nói: "Cậu chủ Văn Hải, nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đó cậu có nói, chủ quản Lỗ là do cậu đưa vào công ty, nói hắn là thân tín của cậu, đúng không nhỉ? Thật không nghĩ tới, cậu chủ Văn Hải cậu lại có thể tuyển chọn thứ sâu bọ này vào làm việc ở tập đoàn chúng ta cơ đấy. Cậu muốn hủy hoại danh tiếng của Tỉnh Xuyên hay sao mà lại làm vậy?"

Lâm Thiên vừa nói ra câu này, tất cả mọi người trong phòng họp đều đổ dồn ánh mắt về phía Lê Văn Hải. Sắc mặt cậu ta phút chốc thay đổi. Lâm Thiên cười tiếp tục nói: "Cậu chủ Văn Hải, cậu vậy mà lại coi loại cặn bã này làm thân tín cơ đấy. Là cậu không biết nhìn người, hay bản chất của cậu cũng y hệt với ông ta, nên mới ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thế? Cậu có thể vui lòng mà giải thích lý do cho chúng tôi không?"

Sau khi nói xong, Lâm Thiên liền khoanh tay, cười cười nhìn xem Lê Văn Hải sẽ trả lời như thế nào.

"Mày... Mày...”

Sắc mặt Lê Văn Hải mỗi lúc một khó coi, cậu ta biết Lâm Thiên đây là đang thừa nước đục thả câu, muốn đem mọi vấn đề đổ hết lên người cậu ta, nếu cậu ta không thể xử lý cho ổn thỏa, chắc chắn cậu ta sẽ bị ông ngoại phê bình nghiêm khắc!

Ngay sau đó, Lê Văn Hải lập tức đứng dậy, vọt đến trước mặt chủ quản Lỗ, vứt thẳng một bạt tai vào mặt hắn. Sau khi đánh xong, cậu ta vội vàng bày ra vẻ tức giận, chỉ vào mặt quản lý Lỗ quát lớn: "Quản lý Lỗ, tôi đã nhìn lầm ông rồi! Tôi cứ nghĩ rằng ông là một nhân tài, mới tiến cử ông, cho ông vào công ty làm việc, để ông đóng góp cho tập đoàn Tỉnh Xuyên, nhưng tôi không ngờ ông lại là loại người như thế, ông bị khai trừ khỏi công ty là đúng người đúng tội!"

Quản lý Lỗ biết, bây giờ ông ta đã trở thành một con tốt bị đem ra thế mạng, chỉ có thể chịu sự đánh mắng chửi rủa của người khác.

Lê Văn Hải lại liền vội vàng xoay người nhìn về phía Lê Chí Thành, làm như bị oan uổng mà nói: "Ông nội, chuyện cháu tiến cử chủ quản Lỗ vào công ty là thật, nhưng... nhưng cháu thực sự không biết ông ta lại là loại người thấp kém như vậy!"

Trán Lê Văn Hải ướt đẫm mồ hôi. Từ điểm này có thể thấy cậu ta hiện tại thật sự đang vô cùng nôn nóng.

"Cậu Hai, tôi nghĩ lời Văn Hải nói là thật, thằng bé thật sự không biết quản lý Lỗ là loại người như thế." Chủ quản tài vụ Lê Hằng đứng dậy, nói.

"Đúng vậy thưa cậu Hai, Văn Hải ắt hẳn là bị cái tên họ Lỗ này dụ dỗ nên mới phạm phải sai lầm như thế."

Một người có quan hệ với chi thứ nhà họ Lê, cũng đứng dậy ủng hộ Lê Văn Hải.


257: Kẻ Bất Tài.


"Được rồi!”

Lê Chí Thành khoát khoát tay, sau đó nhìn về phía Lê Văn Hải, trầm mặt nói: "Lê Văn Hải, bất kể có như thế nào, thì việc cháu đưa loại người này vào công ty, đều là sai lầm của cháu. Cho dù cháu có nói là cháu bị hắn ta lừa gạt, nhưng chỉ bao nhiêu đó cũng đủ để chứng minh khả năng nhìn người của cháu cũng chỉ tới đó mà thôi!"

"Ông nội, sau này cháu... cháu nhất định sẽ rút kinh nghiệm, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa đâu ông nội!" Lê Văn Hải cắn răng chịu đựng những lời phê bình của ông Lê. Cậu ta lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ thầm cuối cùng thì mọi chuyện cũng tạm thời ổn thỏa.

Ngay sau đó, Lê Văn Hải nhìn về phía Lâm Thiên đang đứng cách đó không xa. Lúc cậu ta nhìn Lâm Thiên, trong mắt lập tức lấp lóe một cỗ âm lãnh hàn ý, cậu ta biết tất cả là do Lâm Thiên bày trò, nên cậu ta mới bị Lê Chí Thành phê bình!

"Tốt, buổi họp tới đây là kết thúc. Về việc lôi kéo Chu Ân về làm việc cho tập đoàn Tỉnh Xuyên, hai đứa các cháu đều phải tự thân thực hiện mới được tính. Lâm Thiên, một lát nữa cháu đến phòng làm việc của ông. Bây giờ thì tan họp."

Lê Chí Thành nói xong liền trực tiếp quay người đi ra ngoài phòng họp. Lê Văn Hải đưa mắt nhìn Ông Lê đã bước ra khỏi phòng họp, cậu ta tức tối không thôi, nện một phát lên mặt bàn.

"Khốn nạn! Khốn nạn! Vì cái gì mà gọi thằng đó tới phòng làm việc, mà không phải tôi!" Lê Văn Hải nổi giận gầm lên một tiếng, muốn phát tiết sự bất mãn trong lòng. Lâm Thiên chỉ là lắc đầu, cười lạnh, sau đó trực tiếp đi ra ngoài. Lê Văn Hải trực tiếp đi theo sau.

Bên trong phòng họp, các quản lý đều đang nhỏ giọng nghị luận.

"Vị cậu chủ Lâm Thiên này quả là cũng có chút bản lĩnh đấy, trong trận tranh đấu ở phòng họp hôm nay, cậu ta hoàn toàn trên cơ cậu chủ Văn Hải!"

" Đúng vậy, không thể không thừa nhận rằng cậu chủ Lâm Thiên này rất bình tĩnh tỉnh táo, là một người có thể làm nên việc lớn đó."

"Mấy người đang nói cái gì đó? Tất cả im miệng hết cho tôi!" Tổng thanh tra tài vụ Lê Hằng quát lớn một tiếng. Tất cả các quản lý đều ngậm miệng, không còn dám bàn luận gì nữa.

Dù sao thì Lê Hằng là người của nhà họ Lê, lại là tổng thanh tra tài vụ. Không cần nói cũng biết quyền lực mà ông ta có được ở công ty cao như thế nào.

"Mấy người đều nhớ kỹ cho tôi, tập đoàn Tỉnh Xuyên mang họ Lê, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy, về sau cũng là vậy. Tương lai sẽ không bao giờ chuyển thành họ Lâm. Đã hiểu chưa?" Lê Hằng lạnh giọng nói. Lê Hằng nói xong, liền trực tiếp quay người, đi đến trước mặt một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên này tên là Lý Tông Đế, năm nay hơn bốn mươi tuổi, là chiến hữu đã cùng ông Lê kề vai sát cánh hơn hai mươi năm, một đường đi theo phụ tá ông Lê từ đó đến nay, là nhân vật cấp nguyên lão tại tập đoàn Tỉnh Xuyên, rất được ông Lê tín nhiệm và yêu mến. Ông ta cũng là giám đốc của tập đoàn Tỉnh Xuyên, phụ trách Tỉnh Xuyên hết thảy những công việc thường ngày và công việc vận chuyển. Cho dù là Lê Hằng - người nhà họ Lê, khi gặp Lý Tông Đế cũng phải nể mặt vài phần.

"Anh Tông Đế, xin anh dừng bước một chút." Lê Hằng gọi lại Lý Tông Đế.

"Tổng thanh tra Lê Hằng, anh có chuyện gì cần nói với tôi sao?" Lý Tông Đế nhìn về phía Lê Hằng.

"Anh Tông Đế này, anh cũng biết đấy, Văn Hải dù sao cũng là con cháu nhà họ Lê, cho nên trong chuyện người thừa kế tập đoàn, tôi hi vọng anh có thể giúp Văn Hải." Lê Hằng nói.



Lê Hằng rõ ràng, nếu như có thể kéo Lý Tông Đế sang phe mình, vậy sẽ lại càng dễ đối phó Lâm Thiên! Dù sao thì Lý Tông Đế cũng là giám đốc. Lại là nguyên lão của tập đoàn.

"Tổng thanh tra Lê Hằng này, tôi chỉ phụ trách phần công việc được giao thôi, còn việc đấu tranh phe phái của các anh thì tôi sẽ không tham dự. Ông Lê chọn ai làm người thừa kế, tôi liền theo người đó. Hiện tại, tôi còn có chút chuyện cần phải làm, nên tôi xin phép đi trước nhé." Lý Tông Đế nói. Vừa dứt lời, Lý Tông Đế liền quay người rời đi.

"Không giúp bất kì bên nào sao? Cũng được thôi." Lê Hằng gật gật đầu, ông ta chỉ sợ nếu Lý Tông Đế ủng hộ Lâm Thiên thì mới thật sự phiền toái.

Ngoài phòng họp.

"Đứng lại đó!" Lâm Thiên vừa ra khỏi văn phòng, đằng sau liền truyền tới một thanh âm đầy tức giận. Lâm Thiên quay đầu nhìn lại, hóa ra là Lê Văn Hải đã đuổi tới.

"Lê Văn Hải, cậu tìm tôi có chuyện gì không?" Lâm Thiên cười như không cười mà nhìn cậu ta.

"Lâm Thiên, mày cũng ghê gớm thật đấy. Vừa mới đến tổng bộ Tỉnh Xuyên hôm nay, mà đã đuổi được người của tao ra khỏi công ty, lúc nãy trong phòng họp mày còn dám hạ thấp tao nữa!" Lê Văn Hải nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Thiên.

"Cậu chủ Văn Hải, tôi đoán hiện tại cậu chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi luôn ấy, đúng không nhỉ." Lâm Thiên vừa cười vừa nói. Trước khi tới đây Lâm Thiên liền biết, nếu bản thân muốn ngồi lên vị trí người thừa kế Tỉnh Xuyên, thì chắc chắn sẽ phải tranh đấu với Lê Văn Hải tới cùng.

Lâm Thiên chỉ là không nghĩ tới, vừa mới đụng mặt nhau lần đầu đã phải chiến đấu. Nhưng thực sự mà nói, hôm nay Lâm Thiên quả thật là không cố ý muốn gây sự. Lúc ông Lê tuyên bố sẽ để Lâm Thiên làm phó giám đốc quản lý, Lê Văn Hải lại nhảy ra phản đối mạnh mẽ. Nếu nói cho đúng thì Lê Văn Hải mới là người kiếm chuyện với anh trước mới phải.

"Lâm Thiên, mày đừng có mà mừng vội! Ông đây họ Lê, còn mày họ Lâm. Mày không có tư cách đoạt vị trí người thừa kế, người mà nhà họ Lê ủng hộ sẽ là tao, chứ không phải mày!” Lê Văn Hải hung hăng nói.

Lâm Thiên hơi híp mắt. Hôm nay anh thật sự thấy được khung cảnh những người thuộc nhà họ Lê ủng hộ Lê Văn Hải. Lê Văn Hải mặc dù là con riêng, nhưng cậu ta dù sao cũng là con cháu trực hệ của ông Lê, mà Lâm Thiên lại không phải. Việc người nhà họ Lê ủng hộ Lê Văn Hải vốn đã nằm trong dự đoán của Lâm Thiên. Nhưng khi Lâm Thiên trực tiếp gặp phải, anh mới biết mình không có nhiều lợi thế khi ở trong tình cảnh này.

Lâm Thiên rõ ràng, cứ cho là hôm nay bản thân thành công ngồi vào cái ghế phó tổng giám đốc của Tỉnh Xuyên, thì sau này những bậc tiền bối đi trước trong nhà họ Lê như tổng thanh tra tài vụ Lê Hằng, tổng thanh tra chấp hành Lê Lưu Lãng,v.v... sẽ khó làm dễ mình trong công việc, thậm chí còn có thể cố ý tạo phiền phức cho mình.

"Lê Văn Hải, tôi nói thật với cậu một câu, cậu chỉ là một kẻ bất tài mà thôi.Muốn ganh đua với tôi ư? Cậu nghĩ cậu đủ trình độ và đầu óc để làm thế à?" Lâm Thiên cười lạnh một tiếng.

Trong buổi họp hôm nay, Lâm Thiên có thể nhìn ra, Lê Văn Hải này quả thực chỉ là một kẻ vô dụng không có đầu óc, khó trách ông ngoại cũng không đặt quá nhiều hy vọng vào cậu ta. Đơn cử như trong cuộc họp ban nãy. Ông ngoại vừa mới tuyên bố giao cho Lâm Thiên chức phó giám đốc tập đoàn, Lê Văn Hải lập tức nhảy dựng lên, la hét lớn tiếng rằng cậu ta không phục. Phải biết rằng vào lúc ấy, toàn bộ quản lý của công ty đều đang ngồi trong phòng họp.

Lê Văn Hải la hét bảo mình không phục như thế, không phải sẽ làm cho chủ tịch Lê Chí Thành khó chịu sao? Làm như vậy chẳng khác nào nói rằng chủ tịch Lê đã làm sai. Cứ như vậy thì còn đâu uy nghiêm, mặt mũi của Lê Chí Thành nữa? Cậu ta hoàn toàn có thể đứng lên giải thích vì sao cậu ta không đồng ý, chứ không phải là dùng các thức như vậy để phản đối, làm cho Lê Chí Thành khó xử.

Từ việc này thôi, Lâm Thiên cũng có thể thấy Lê Văn Hải này chỉ là đồ bỏ đi, khó trách Lê Chí Thành không muốn dìu dắt nâng đỡ cậu ta.

"Thằng kia, mày.... mày dám mắng tao là bất tài á? Mày có tin là tao sẽ đánh mày không hả!" Lê Văn Hải vừa nghe xong liền nổi giận.



Lê Văn Hải là cháu trai ruột của ông Lê, ngày thường trong công ty, ngoại trừ Lê Chí Thành, tuyệt đối không có người nào dám nói chuyện với cậu ta như thế!

"Đánh tôi ư? Cậu có muốn thử xem không, đồ vô dụng." Lâm Thiên cười lạnh nói.

"Đừng đừng đừng! Văn Hải, cháu đừng làm loạn nữa!"

Đúng lúc tổng thanh tra tài vụ Lê Hằng vừa từ từ văn phòng bước ra, thấy cảnh này liền vội vàng xông lên cản Lê Văn Hải lại: "Văn Hải à, nếu cháu đánh nó, nó lại làm rùng beng lên, lỡ tới tai chủ tịch thì phiền lắm, cháu hiểu không!" Lê Hằng nói.

Lê Văn Hải nghe xong mới tỉnh táo lại: "Thằng kia, mày cũng ghê gớm lắm, suýt chút nữa là tao bị mày lừa rồi!" Lê Văn Hải cắn răng nghiến lợi nói.

"Vậy thì chỉ trách bản thân cậu không có đầu óc thôi." Lâm Thiên cười lạnh nói.

"Thằng kia, nhất định tao sẽ chiêu mộ được cái người tên Chu Ân kia trước, và đánh bại mày! Mày cứ chờ đó!" Lê Văn Hải hung hãn nói. Sau khi nói xong, hắn mới tức giận quay người rời đi. Lê Hằng cũng nhìn Lâm Thiên, lạnh giọng nói: "Lâm Thiên, cơ nghiệp của nhà họ Lê chúng ta, nhất quyết sẽ không để một kẻ khác họ như cậu chiếm được đâu!" Lê Hằng nói xong, liền quay người đuổi theo Lê Văn Hải.

Lâm Thiên cười lạnh lắc đầu: "Thạch Hàn, chúng ta đi thôi."

Ngay sau đó, Lâm Thiên trực tiếp đi đến thang máy, chuẩn bị đi lên phòng làm việc của chủ tịch Lê.

"Cậu Thiên, cái người tên Lê Văn Hải này, chỉ sợ về sau sẽ gây ra không ít phiền phức cho cậu. Cậu phải cẩn thận, nhất định không được trúng kế của gã." Thạch Hàn nói.

"Tôi biết rồi." Lâm Thiên ánh mắt ngưng trọng gật đầu.

Chỉ tại một buổi họp bình thường mà Lâm Thiên và Lê Văn Hải cũng đã diễn ra rất nhiều lần tranh đấu, đương nhiên cuối cùng Lâm Thiên là người giành được thắng lợi.

Mới chỉ là một buổi họp bình thường mà đã như vậy, Lâm Thiên có thể đoán được: chỉ sợ sau này sẽ còn vô số âm mưu khó khăn đang chờ đợi mình ở tập đoàn Tỉnh Xuyên này.

Lần này Lâm Thiên có thể thắng đậm, ngoại trừ việc tính toán kế hoạch chuẩn xác, còn bởi vì anh nắm được điểm yếu của tên quản lý Lỗ kia. Những lần sau chưa chắc gì anh sẽ được may mắn như vậy. Nhưng việc anh phải tranh chấp với Lê Văn Hải cũng là chuyện không thể nào tránh khỏi. Tranh đấu trong tập đoàn, phức tạp hơn nhiều so với dự đoán ban đầu của Lâm Thiên...

Một bên khác.

Lê Hằng vội vàng đi vào phòng làm việc của Lê Văn Hải.

"Cậu Hằng, cậu tới rồi, cậu mau nghĩ cách cho cháu đi. Làm như thế nào thì cháu mới có thể nhanh chóng chiêu mộ được cái cô Chu Ân kia?" Lê Văn Hải vội vàng đứng dậy.

Bình Luận (0)
Comment