Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 234.2 - Chương 234.235

234: Tin Nhắn Nguy Hiểm


Sau khi tiến vào phòng sách.

“Anh yêu à, gần đây em để ý một cái công ty là làm video ngắn, em cảm thấy rất sáng tạo. Gần đây công ty bọn họ đang gây quỹ ở chung quanh, em cảm thấy hạng mục này có thể đầu tư được, mua lại một phần cổ phần của công ty này.”

Phạm Minh Tú vừa nói vừa lấy một phần tư liệu đưa cho Lâm Thiên.

Lâm Thiên không nhìn tư liệu mà nói thẳng: “Nếu em đã cảm thấy có thể, vậy đầu tư đi, em muốn đầu tư bao nhiêu?”

“Đầu tư mua cổ phần công ty càng nhiều càng tốt, nếu bọn họ thành công, lợi nhuận của chúng ta cũng sẽ càng cao. Nhưng nếu bọn họ thất bại, chúng ta cũng sẽ tổn thất càng nhiều. Em cảm thấy tầm hai mươi tỷ đến ba lăm tỷ khá là thích hợp, có thể mua được 3% đến 6% cổ phần công ty của bọn họ.” Phạm Minh Tú nói.

“Được, vậy đầu tư ba lăm tỷ trước, mua 6% cổ phần công ty của bọn họ. Anh sẽ trực tiếp chuyển qua cho em.”

Lâm Thiên trực tiếp lấy điện thoại ra, chuyển khoản cho Phạm Minh Tú ba lăm tỷ.

“Đây là đầu tư dưới danh nghĩa Tỉnh Xuyên sao?” Phạm Minh Tú hỏi.

“Không, một mình em đăng kí bỏ vốn đầu tư công ty, cứ kêu công ty trách nhiệm hữu hạn Thiên Quang đầu tư, chuyên dùng làm đầu tư vốn.” Lâm Thiên nói.

Sau khi Lâm Thiên thành lập công ty mới, bất kể là ngành nghề nào, đều chuẩn bị dùng hai chữ Thiên Quang này, đây là công ty hoàn toàn thuộc về riêng mình.

“Được.” Phạm Minh Tú gật đầu.

Sau khi Phạm Minh Tú thả văn kiện xuống thì liền lộ ra một nụ cười quyến rũ.

Hơn nữa Phạm Minh Tú còn đồng thời đi đến trước mặt Lâm Thiên, hai tay cô ấy ôm lấy cổ Lâm Thiên.

“Anh yêu, trong khoảng thời gian này không gặp nhau, có phải cũng nhớ sự ấm áp của em hay không?” Phạm Minh Tú thổi một luồng hơi về phía Lâm Thiên, âm thanh của cô ấy phát ra mềm nhẹ.

Đối mặt với sự dụ dỗ của báu vật Phạm Minh Tú này, sức chống cự của Lâm Thiên liền thất bại thảm hại.

“Minh Tú, em cũng muốn anh hả? Hôm nay anh liền để cho em ăn no.”

Lâm Thiên nhếch miệng cười, sau đó anh bế Phạm Minh Tú đặt lên bàn làm việc, hôn tới tấp.

Nửa tiếng sau.

“Cốc! Cốc! Cốc!”

Tiếng đập cửa phòng sách vang lên.

“Lâm Thiên, chị Giang, em đã làm xong cơm tối rồi.” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Như Tuyết.

Sau khi Lâm Thiên và Phạm Minh Tú nghe thấy giọng nói của Như Tuyết thì đều lộ ra vẻ xấu hổ.

“Lâm Thiên, hay là… để Như Tuyết cùng làm đi.” Phạm Minh Tú nói.

“Đây… Cái này không tốt lắm đâu.” Lâm Thiên cười xấu hổ.

“Có cái gì mà không tốt chứ, dù sao bọn em cũng đều là người của anh mà. Hơn nữa hôm nay em cũng đã thảo luận với Như Tuyết về vấn đề này rồi, em ấy cũng đồng ý.” Phạm Minh Tú cười nói.

Ngay sau đó, Phạm Minh Tú đứng dậy rồi đi đến mở cửa.

Sau khi cửa mở ra.

“Chị Giang, hai người…” Như Tuyết kinh ngạc nhìn hai người Lâm Thiên.

“Như Tuyết, vào đây đi, chúng ta cùng nhau làm.” Trên mặt Phạm Minh Tú mang theo nụ cười kéo Như Tuyết vào phòng sách.

(Não bộ tự nghĩ.)

Lâm Thiên và Như Tuyết ở nhà Phạm Minh Tú ngây ngốc đến sáng ngày hôm sau thì mới đưa Như Tuyết rời khỏi thành phố Hải Phòng, trở lại thành phố Bảo Thạnh.

Hôm nay cũng là ngày thực thi kế hoạch, giữa trưa Độc Nha cũng đến thành phố Bảo Thạnh.



Tất nhiên là Lâm Thiên bận chuẩn bị cho hành động tối hôm nay.

Đương nhiên, những chuẩn bị của Lâm Thiên bên này chỉ là thứ yếu, chủ yếu chính là bên phía luật sư Hứa Chí Vân kia, ông ta mới là vòng quan trọng nhất.

Lâm Thiên gửi nặc danh cho Hứa Chí Vân một tin nhắn hỏi ông ta là chuẩn bị có thuận lợi hay không.

Thù hận của Lâm Thiên và Khương Hùng Dũng, không cần nói cũng biết.

Chuyện tiêu diệt Khương Hùng Dũng này, Lâm Thiên đã chờ đợi rất lâu rồi.

Trong biệt thự của Khương Hùng Dũng.

“Luật sư, nếu tôi nhớ không lầm thì sinh nhật của con trai ông sắp tới rồi đúng không? Ông gọi nó đến biệt thự đi, tôi sẽ tặng một phần quà cho nó.” Khương Hùng Dũng nói.

Sau khi luật sư Hứa Chí Vân nghe nói như thế thì sắc mặt nhất thời hơi đổi, nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc. Ông ta không ngờ đột nhiên Khương Hùng Dũng lại muốn gặp con trai của ông ta.

“Luật sư, sắc mặt của ông không tốt lắm nhỉ? Sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Khương Hùng Dũng lên tiếng hỏi.

“Không có gì, con trai tôi nó… nó ra nước ngoài chơi rồi, cho nên không tới được.” Luật sư cười gượng nói.

Luật sư biết chuyện con trai ông ta bị Lâm Thiên bắt đi, ngàn vạn lần không thể để cho Khương Hùng Dũng biết, cũng không thể làm cho Khương Hùng Dũng nhận ra điều bất thường. Nếu không kế hoạch của ông ta và Lâm Thiên sẽ thất bại.

Nếu kế hoạch thất bại, con trai ông ta sẽ chết.

“Ra nước ngoài chơi? Được rồi.” Khương Hùng Dũng gật đầu.

“Ting ting ting.”

Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn của luật sư vang lên âm thanh báo tin nhắn.

Đúng lúc Luật sư muốn đưa tay ra lấy điện thoại.

Khương Hùng Dũng đột nhiên vươn tay ra, cầm lấy điện thoại của luật sư trước một bước.

“Luật sư, ai gửi tin nhắn cho ông đấy? Để tôi xem một chút, sẽ không phải là ngươi tình của ông gửi cho ông đó chứ?” Khương Hùng Dũng cười nói.

Nhìn thấy Khương Hùng Dũng cầm lấy điện thoại di động, khóe mắt luật sư hơi hơi giật, sắc mặt ông ta liền trở nên càng thêm khó coi.

Luật sư biết, tin nhắn này là Lâm Thiên gửi tới, nếu bị Khương Hùng Dũng nhìn thấy vậy thì toi rồi.

“Ông Khương, để tôi tự xem đi.” Luật sư cười gượng rồi nói.

Luật sư vừa nói vừa đưa tay ra muốn cầm lấy điện thoại.

“Lui về cho tôi. Lá gan của ông càng lúc càng lớn rồi. Còn dám giành điện thoại trên tay tôi nữa.” Khương Hùng Dũng trừng mắt nhìn luật sư một cái.

Luật sư nghe vậy, chỉ có thể lui về, bây giờ tim ông ta đập bịch bịch, ông ta chỉ có thể cầu nguyện, tin nhắn này không phải do Lâm Thiên gửi tới.

Khương Hùng Dũng trực tiếp mở tin nhắn ra.

“Tất cả có thuận lợi không? Nếu như thuận lợi thì trả lời một câu, buổi tối cứ tiến hành theo kế hoạch.”

Khương Hùng Dũng trực tiếp đọc nội dung tin nhắn ra.

Sau khi luật sư nghe được nội dung tin nhắn, các cơ thịt trên mặt đột nhiên co rút một cái, hiển nhiên đoạn tin nhắn này chính là Lâm Thiên gửi cho ông ta.

“Người gửi của tin nhắn không có tên, luật sư đây là ai gửi cho ông vậy hả? Cái gì thuận lợi? Hành động gì? Sao tôi xem mà không hiểu một chút nào hết vậy?” Khương Hùng Dũng lên tiếng hỏi.

“Ông Khương, đây… cái này tôi cũng không biết nữa, có thể là ai đó gửi nhầm hoặc là ai đó giở trò đùa.” Luật sư Hứa Chí Vân cố gắng nở một nụ cười.

Lúc này tim của Hứa Chí Vân cũng đã treo trên cuống họng rồi.

Ông ta biết rõ nếu như bị Khương Hùng Dũng biết được việc mình đã đầu quân cho Lâm Thiên, ông ta chỉ sợ ngay cả cánh cửa này cũng sẽ không ra được nữa.



Khương Hùng Dũng nhướn mày: “Luật sư, trên trán ông sao lại nhiều mồ hôi như thế? Nhìn ông giống như rất lo lắng.”

“Ông Khương, có lẽ là do hôm qua tôi bị cảm, có chút mồ hôi đổ ra.” Luật sư lau cái trán đầy mồ hôi, vẫn nở nụ cười tươi như trước.

Ánh mắt Khương Hùng Dũng ngưng trọng nhìn luật sư hai giây, sau đó nói: “Phải không? Vậy ông nhớ mua thuốc uống đi.”

Khương Hùng Dũng vừa nói vừa trả lại điện thoại lại cho luật sư.

“Đúng đúng đúng. Cám ơn ông Khương đã quan tâm.”

Luật sư cười nhận lấy điện thoại.

“Ông Khương, tôi hơi buồn đi vệ sinh, tôi vào nhà vệ sinh trước.” Luật sư cười gượng rồi nói.

Sau khi nói xong, luật sư Hứa Chí Vân liền đi về phía nhà vệ sinh.

Sau khi Khương Hùng Dũng nhìn luật sư rời đi. Vẻ tươi cười trên mặt ông ta lập tức biến mất, sắc mặt trở nên âm trầm, hơn nữa ánh mắt của ông ta còn nhìn chằm chằm về hướng của luật sư Hứa Chí Vân.

“Qua đây.”

Khương Hùng Dũng phất tay một cái với một vệ sĩ ở phía sau.

“Ông Khương.” Vệ sĩ đi tới trước mặt Khương Hùng Dũng.

“Đi. Lén lút đi theo sau luật sư, nghe xem ông ta có gọi điện thoại trong nhà vệ sinh hay không, hoặc là có những hành vi bất thường khác hay không. Mặt khác, đừng để ông ta phát hiện.” Khương Hùng Dũng híp mắt nói.

Khương Hùng Dũng có thể đi đến từng bước như bây giờ, toàn bộ dựa vào sự cẩn thận, nếu không thì ông ta đã bị những người đó tính kế từ lâu rồi.

Mặc dù là luật sư đã đi theo ông ta hơn mười năm, nhưng một khi có một chút khác thường nào thì cũng sẽ khiến cho ông ta cảnh giác.

“Vâng.”

Sau khi vệ sĩ nhận lệnh thì liền đi về phía nhà vệ sinh.

Sau khi luật sư Hứa Chí Vân tiến vào nhà vệ sinh thì trực tiếp bước vào một gian phòng, sau đó khóa cửa gian phòng đó lại.

“Phù!”

Sau khi khóa cửa xong, luật sư Hứa Chí Vân trực tiếp tựa người lên tường, thở một hơi thật dài.

Tim ông ta lúc này vẫn còn đang đập bịch bịch.

Ông ta thầm nghĩ trong lòng, vừa rồi quả thực rất nguy hiểm.

May mắn tâm lý của ông ta vẫn rất mạnh, vừa rồi đối mặt với câu hỏi của Khương Hùng Dũng, ngoài mặt thì ông ta còn có thể nhịn được, còn có thể trả lời vấn đề của Khương Hùng Dũng một cách trót lọt, hơn nữa trả lời còn khá là miễn cưỡng cũng có thể nói được.

“Không đúng.”

Hứa Chí Vân vốn đã lơi lỏng ra liền đứng thẳng lên một chút.

Ngay sau đó, Hứa Chí Vân vội vàng lấy điện thoại ra, đặt lên tai.

“Alo, em yêu, tin nhắn anh đã nhận được rồi, chuyện em nhờ anh tìm công việc giúp cho bạn của em rất thuận lợi. Buổi tối anh nhất định sẽ đến khách sạn đúng giờ, em tắm rửa sạch sẽ chờ anh nha.”

Sau khi Hứa Chí Vân nói xong, lúc này mới tựa người lên tường một lần nữa.

Luật sư Hứa Chí Vân đi theo Khương Hùng Dũng hơn mười năm, ông ta hiểu rất rõ tính cách của Khương Hùng Dũng.

Ông ta biết, Khương Hùng Dũng cẩn thận đa nghi, vừa rồi biểu hiện của mình không quá tự nhiên, nhất định sẽ dẫn tới sự nghi ngờ của Khương Hùng Dũng. Khương Hùng Dũng tám phần là sẽ phái người đến nhà vệ sinh theo dõi ông ta.

Thế nên vừa rồi ông ta mới giả bộ gọi điện thoại chính là để nói cho Khương Hùng Dũng nghe.

Về phần có thể lừa được Khương Hùng Dũng hay không thì cũng chỉ có thể phó mặc cho số phận mà thôi.


235: Bắt Đầu Hành Động


Vệ sĩ nghe lén ngoài cửa sau khi nghe đoạn nói chuyện này xong thì liền xoay người rời đi, chạy đi báo cáo lại cho Khương Hùng Dũng.
Trong phòng khách của biệt thự.
Vệ sĩ thuật lại không thiếu một chữ những gì mà anh ta nghe được từ luật sư Hứa Chí Vân nói trong điện thoại cho Khương Hùng Dũng nghe.
Sau khi Khương Hùng Dũng nghe vậy thì không khỏi lắc đầu cười nhạo:
“Làm nửa ngày, hóa ra là đang len lén có phụ nữ ở bên ngoài.

Thần thần bí bí, con mẹ nó tôi còn cho rằng là chuyện lớn gì nữa!”
Mười một giờ đêm.
Bên ngoài biệt thự năm trăm mét.
Bốn người Lâm Thiên, Thạch Hàn, Bạch Hổ, Độc Nha lặng lẽ mai phục ở đây.
Anh Long phụ trách công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên cũng ở đây.
“Anh Thiên, một đại đội của Tỉnh Xuyên có tổng cộng một nghìn người, tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi ở xung quanh rồi, chỉ cần anh Thiênra lệnh một tiếng thì có thể trực tiếp nhằm về phía biệt thự của Khương Hùng Dũng luôn.” Anh Long nói.
Lâm Thiên gật đầu.
“Bên này chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi, bây giờ chỗ quan trọng nhất chính là bên phía luật sư Hứa Chí Vân kia.

Để ông ta đóng dòng điện cao áp lại, ông ta cũng phải giúp chúng ta mở cửa của biệt thự ra.” Lâm Thiên ngưng trọng nói.
“Anh Thiên, tên Hứa Chí Vân đó sẽ không phản bội chúng ta chứ? Nếu ông ta nói cho Khương Hùng Dũng biết tin tối nay chúng ta muốn tấn công biệt thự, để cho Khương Hùng Dũng sắp xếp bẫy rập xong xuôi, thế hành động hôm nay liền nguy hiểm rồi.” Bạch Hổ có vẻ lo lắng nói.

“Hứa Chí Vân rất thương yêu con của ông ta, bây giờ con của ông ta đang ở trong tay chúng ta, tôi tin ông ta vì con sẽ không làm như vậy.” Lâm Thiên nói.
“Vậy bao lâu nữa thì chúng ta hành động?” Độc Nha lên tiếng hỏi.
“Bây giờ là mười một giờ đêm, chúng ta đợi đến tầm ba-bốn giờ đêm rồi hành động.

Giờ này là giờ ngủ sâu nhất, cho dù là đám người tuần tra ban đêm kia thì giờ này cũng sẽ bắt đầu mệt mỏi rã rời.” Lâm Thiên nói.
Ba người Thạch Hàn, Bạch Hổ, Độc Nha đều gật đầu, với kinh nghiệm tác chiến của ba người bọn họ, tất nhiên là cực kỳ hiểu rõ đạo lý này.
Thời gian không ngừng trôi qua, trong nháy mắt đã tới ba giờ sáng.
Lâm Thiên gửi một tin nhắn cho luật sư Hứa Chí Vân, bảo ông ta đóng cánh cửa cao áp kia lại.
Phòng an ninh trong biệt thự của Khương Hùng Dũng.
Hai nhân viên trực ban của phòng an ninh đã ghé người lên bàn ngủ rồi.

Trong phòng an ninh có cả hình ảnh theo dõi của cả biệt thự.
Sau khi luật sư đi vào thì “Phanh” một tiếng, ông gạt chốt đóng mở cửa điện cao áp xuống, đồng thời cũng tắt toàn bộ camera theo dõi đi.
“Luật sư, ông làm gì vậy?” Một tên bảo vệ trực ban tỉnh lại.
“Ông Khương dặn dồ tôi tắt hàng rào điện cao áp và camera đi để tiến hành kiểm tra.” Luật sư nói.
“Luật sư, ông đừng đùa tôi nữ, làm gì có chuyện hơn nửa đêm mà còn kiểm tra chứ.” Bảo vệ cười gượng rồi nói.
“Không tin cậu xem đi.”
Luật sư lấy một con dao ra, đâm một nhát về phía bảo vệ, bảo vệ còn chưa kịp phản ứng liền trực tiếp ngã xuống bàn.
“Sao vậy? Sao vậy?”
Bảo vệ ghé vào bàn ngủ ở bên cạnh cũng bừng tỉnh lại.
“Phập!”
Luật sư cũng trực tiếp đâm một nhát vào tim anh ta.
Tên bảo vệ này còn chưa kịp phản ứng thì đã trực tiếp mất mạng rồi.
Ngay sau đó, luật sư gửi cho Lâm Thiên một tin nhắn rồi ông ta đi ra khỏi phòng an ninh, khóa trái cửa lại.
Thời gian chờ đợi là vô cùng lo lắng và khẩn trương, sợ ở bên trong này xảy ra chuyện xấu gì đó.
Lúc này, cuối cùng Lâm Thiên cũng nhận được hồi âm của Hứa Chí Vân, ngỏ ý rằng đã đóng dòng điện cao thế lại rồi.
“Thạch Hàn, Bạch Hổ, Độc Nha, ba người các cậu ẩn nấp đi vào trước đi, sau đó tôi lại dẫn dắt người ngựa khống chế cục diện.” Lâm Thiên phân phó nói.
“Được.”
Sau khi Thạch Hàn, Bạch Hổ cùng với Độc Nha gật đầu thì liền đi về phía căn biệt thự.
Sau khi ba người vượt qua tường vây xong, thành công tiến vào trong sân của biệt thự.
Rất nhiều tên đàn ông vạm vỡ chịu trách nhiệm tuần tra trong sân đều đang ngủ gà ngủ gật.
Ba người Thạch Hàn ẩn nấp tiến về phía trước, rất nhanh đã đến được cửa biệt thự.
“Bịch.’
Hai em trai nhỏ đứng hai bên cửa của biệt thự đều bị Thạch Hàn cùng với Bạch Hổ đánh ngất một cách lặng yên không một tiếng động.
Lúc này, cửa biệt thự bị mở ra, người mở cửa chính là luật sư Hứa Chí Vân.
“Tôi dẫn các người vào.” Luật sư Hứa Chí Vân khoát tay.

Trong phòng khách của biệt thự.
“Luật sư, bọn họ là?”
Tầng một của phòng khách có hơn hai mươi tên vệ sĩ đang canh gác đều cảnh giác nhìn ba người Thạch Hàn.
“Bọn họ là… là bạn của tôi, tôi đưa bọn họ đến ở lại một đêm.” Luật sư nói.
“Luật sư, ông Khương có quy định, không thể tự ý dẫn người lạ tiến vào, ông không thể làm cho bọn thuộc hạ chúng tôi khó xử.” Một tên vệ sĩ dẫn đầu nói.
“Ra tay.”
Ba người Thạch Hàn, Bạch Hổ cùng với Độc Nha liếc nhìn nhau, sau đó trực tiếp nhằm về phía hai mươi mấy tên vệ sĩ.
“Không ổn rồi.”
Hai mươi mấy người vệ sĩ canh gác này phản ứng lại trong nháy mắt.
Nhưng đối mặt với ba người Thạch Hàn, mười mấy người vệ sĩ này đều không hề có sức chống cự được, gần như chỉ tầm một phút đồng hồ thì tất cả đều bị giải quyết hết.
Lúc này biệt thự đã vang lên tiếng chuông cảnh báo chói tai.
Vừa rồi đã có một tên vệ sĩ ấn nút bật chuông cảnh báo lên.
Hiển nhiên, việc lẻn vào của bọn họ đã hoàn toàn bị bại lộ rồi.
Luật sư vội vã đóng cửa biệt thự lại, tránh cho vệ sĩ ở bên ngoài biệt thự vọt vào.
“Khương Hùng Dũng đang ngủ ở tầng hai, chúng ta nhanh chóng đi lên bắt lấy ông ta.

Chuông cảnh báo vang rồi, sẽ làm ông ta tỉnh dậy.

Đừng để ông ta chạy.” Luật sư vội vàng nói.
“Được, ông dẫn đường, chúng ta lên lầu.”
Thạch Hàn dưới sự dẫn dắt của luật sư trực tiếp chạy lên trên lầu.
Vệ sĩ trên lầu thấy tình hình không đúng thì đã xông xuống dưới, nhưng lại đối mặt với ba người Thạch Hàn, đám vệ sĩ này hoàn toàn không thể ngăn cản lại được.
Bên ngoài biệt thự.
“Tiếng chuông cảnh báo kêu lên rồi.

Anh Long, chúng ta dẫn người xông vào trong.” Lâm Thiên trực tiếp hạ lệnh.
“Các anh em, xông vào trong.” Anh Long hô to một tiếng.
Đại đội mai phục ở phía sau có tổng cộng một nghìn người khỏe mạnh, tất cả đều đứng dậy phóng về phía trong biệt thự.
Trong biệt thự của Khương Hùng Dũng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Khương Hùng Dũng đang trong giấc ngủ say, sau khi nghe thấy tiếng chuông cảnh báo vang lên thì đột nhiên bừng tỉnh dậy.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Người đâu? Người đâu?” Khương Hùng Dũng rống to ra ngoài cửa.
“Rầm!”
Đúng lúc này, cửa phòng của ông ta bị đá văng ra.
Luật sư dẫn theo ba người Thạch Hàn vọt vào phòng.
Về phần vệ sĩ ở tầng hai thì đã bị ba người Thạch Hàn giải quyết toàn bộ trong thần tốc rồi.

Khương Hùng Dũng liếc mắt một cái liền lập tức nhận ra Thạch Hàn, ông ta biết Thạch Hàn chính là cận vệ của Lâm Thiên.
“Luật sư, ông… ông đây là có ý gì? Ông dẫn sói vào nhà sao? Ông phản bội tôi sao?” Khương Hùng Dũng trừng mắt nhìn luật sư của ông ta.
Khương Hùng Dũng cũng không phải kẻ ngốc, lúc ông ta nhìn thấy luật sư đứng chung một chỗ cùng với Thạch Hàn thì tất nhiên ông ta đã hiểu ra chuyện gì xảy ra.
“Ông Khương, tôi xin lỗi, Lâm Thiên bắt con trai tôi đi rồi, tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi, mạng luới điện cao thế là do tôi đóng lại, cửa biệt thự cũng là tôi mở ra, người cũng là do tôi dẫn vào.” Luật sư nói.
“Con mẹ nó, cái đồ khốn khiếp nhà ông! Mấy năm nay ông đây cho ông biết bao nhiêu chỗ tốt.

Ông xứng với tôi không?” Khương Hùng Dũng cuồng loạn gào lên.
Ngay sau đó, Khương Hùng Dũng nhanh chóng lấy một cây súng lục ở dưới gối ra.
“Bằng!”
Khương Hùng Dũng vừa mới cầm lấy cây súng lên thì cánh tay ông ta đã bị bắn trúng một phát súng.
Người nổ súng là Thạch Hàn, trước khi hành động, Lâm Thiên vì bảo đảm cho sự an toàn của đám người Thạch Hàn bọn họ nên đã đặc biệt giao súng cho Thạch Hàn.
“A!”
Khương Hùng Dũng kêu lên một tiếng thảm thiết, nhất thời súng trong tay rơi xuống mặt đất.
Bạch Hổ trực tiếp xông lên, khống chế Khương Hùng Dũng lại.
Lúc Khương Hùng Dũng bị Bạch Hổ ghìm lại, ông ta biết, chỉ sợ ông ta xong đời rồi.
Trong sân của biệt thự.
Số người túc trực ban đêm của cả khu biệt thự có tổng cộng khoảng một trăm người, đối mặt với một nghìn người đột nhiên trèo tường vào, một trăm người này làm sao mà chống đỡ nổi được chứ? Rất nhanh bọn họ liền đầu hàng, ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Bọn họ chỉ kinh ngạc, vì sao dòng điện cao thế trên bức tường vây lại không phát huy tác dụng?
Lúc này Lâm Thiên đang đứng ở cửa biệt thự cửa.
“Không biết bọn họ có bắt được Khương Hùng Dũng không?” Lâm Thiên lo lắng lẩm bẩm.
Bởi vì cửa biệt thự bị khóa rồi, Lâm Thiên cũng không vào trong được.
Đúng lúc này, cửa biệt thự được mở ra, Thạch Hàn, Bạch Hổ, Độc Nha cùng luật sư cùng nhau đi tới, trong tay Bạch Hổ còn đè Khương Hùng Dũng đang chật vật.
Nhìn thấy Khương Hùng Dũng bị tóm được, tảng đá trong lòng Lâm Thiên cuối cùng cũng buông xuống.
“Ông Khương, chúng ta lại gặp nhau rồi, đáng tiếc bây giờ ông đã không còn dánh vẻ uy phong như trước nữa, giống như một con chó trong nhà có tang vậy.” Vẻ mặt Lâm Thiên mang theo nét tươi cười nhìn Khương Hùng Dũng.
“Lâm Thiên, mày… mày lại dám dùng chiêu độc như vậy? Tên khốn khiếp mày.” Hai mắt Khương Hùng Dũng đỏ lên mắng to.
Lâm Thiên nắm lấy tóc của Khương Hùng Dũng, anh lạnh giọng nói: “Khương Hùng Dũng, bây giờ mà ông còn dám hung dữ sao? Chẳng lẽ ông không biết, bây giờ ông đã là thịt bò trên thớt của tôi rồi sao?”
“Lâm Thiên, có bản lĩnh thì mày quang minh chính đại đánh với tao một trận.” Khương Hùng Dũng không cam lòng rống to.
“Quang minh chính đại? A! Ông mà cũng biết bốn chữ quang minh chính đại sao? Lúc tôi mới nhận chức ở Tỉnh Xuyên, ông bày đủ loại âm mưu quỷ kế tính kế tập đoàn Tỉnh Xuyên, ông liên tiếp phái người tới ám sát tôi, ông mà tính là quang minh chính đại gì chứ.” Giọng điệu của Lâm Thiên sắc bén.


Bình Luận (0)
Comment