Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 216



Trong phòng đọc sách.
Sau khi Lâm Thiên bước vào, đập ngay vào mắt là bóng hình một ông cụ tóc đã hoa râm.

Tuy ông cụ đã già nhưng khí thế toát ra lại không hề tầm thường.
Ông cụ chính là ông nội của Lâm Thiên - Lâm Quang Trung.
Có lẽ do trong người chảy cùng một dòng máu nên khi Lâm Thiên thấy ông nội mình, bỗng có một cảm giác thân thiết khó tả.
"Lâm Thiên, cháu ngồi đi." Lâm Quang Trung vẫy vẫy tay.
"Không cần đâu thưa ông nội, ông có việc gì cứ nói thẳng." Lâm Thiên đứng thẳng tại chỗ, không kiêu ngạo, không xu nịnh.
Nghe xong câu nói của Lâm Thiên, Lâm Quang Trung vốn đang xem báo, lại không nhịn được bỏ xuống, ngẩng đầu lên.
Sau khi Lâm Quang Trung nhìn thấy Lâm Thiên, trong mắt ông lập tức xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Cả đời này Lâm Quang Trung lăn lộn chốn thương trường ba chìm bảy nổi, trải qua vô số gập ghềnh trắc trở, nên ông cụ đã sớm có một đôi mắt nhìn thấu sự đời.
Lần cuối cùng Lâm Quang Trung nhìn thấy Lâm Thiên là vào mấy năm trước, thời điểm mẹ Lâm Thiên dẫn theo Lâm Thiên tới vay tiền đóng học phí.
Lâm Thiên khi đó tự ti, rụt rè, yếu đuối,...
Mà hiện tại, thời khắc ông cụ nhìn thấy Lâm Thiên, ông cụ cảm giác anh như một lưỡi dao sắc bén đã ra khỏi vỏ, toát lên vẻ sắc sảo tự tin, mặc dù nhìn bề ngoài anh không hề kiêu ngạo, không hề xu nịnh!
Chỉ riêng khí thế này, trong số con cháu nhà ông, cũng chỉ có Lâm Mộc Thanh và Lâm Hải Huy, hai đứa nhóc con cưng của trời mới đủ trình độ đạt tới.
"Lâm Thiên, vài năm không gặp, cháu thay đổi rất nhiều." Lâm Quang Trung kinh ngạc nói.
"Số tuổi tăng lên, dĩ nhiên sẽ có thay đổi." Lâm Thiên bình tĩnh nói.

Lâm Quang Trung cười cười:
"Không hẳn là vậy, có người tuy tuổi tăng lên, nhưng vẫn không có tiền đồ như cũ, ví dụ như đứa con nhỏ Lâm Hải Quang nhà bác hai cháu.

Chỉ biết nhậu nhẹt chơi bời, đã định sẵn cả đời này không có tiền đồ."
"Ông nội, ông gọi cháu tới không phải chỉ để nói chuyện này đúng không?" Lâm Thiên vẫn bình tĩnh như thường.
"Vậy ông nói thẳng nhé.

Nói thế nào thì cháu cũng là cháu ruột của ông, ân oán của bậc cha chú không liên quan tới cháu.

Ông muốn cho cháu nhận tổ quy tông, đồng thời dời bài vị của cha cháu tới từ đường nhà họ Lâm." Lâm Quang Trung nói.
"Không thành vấn đề ạ." Lâm Thiên gật đầu.
Trước kia Lâm Thiên từng nghe mẹ mình nói qua, nguyện vọng của cha trước khi mất chính là mong một ngày bài vị mình được đặt trong từ đường nhà họ Lâm.
Hoặc chính vì nguyên nhân này mà mẹ anh mới khuyên anh trở về.
Vì vậy, Lâm Thiên lập tức đồng ý.
Lâm Quang Trung thấy Lâm Thiên đồng ý, trong mắt khó tránh khỏi vẻ ngạc nhiên, ông cụ vốn tưởng Lâm Thiên sẽ phản đối kịch liệt.
Ngay sau đó trên mặt ông liền lộ ra nụ cười hiểu ý.

Rốt cuộc ông cũng đã 80 tuổi rồi, tới cái tuổi này, tư tưởng thông suốt, hiểu rõ so với hạnh phúc của con cháu, mấy ân oán năm xưa có đáng là gì?
"Được, vậy chờ lát nữa mở tiệc gia đình, ông sẽ công bố tin này với mọi người.

Cháu xuống đó làm quen với anh chị em của mình trước đi." Lâm Quang Trung nói.
Sau khi Lâm Thiên xuống tầng liền tìm bừa một chỗ ngồi xuống, cũng không trò chuyện với những anh chị em họ ở đó.
Không tính đến chuyện Lâm Thiên không muốn đi, mà dù anh có đi, bọn họ chắc chắn sẽ ghét bỏ anh.
Cuối cùng Lâm Thiên vẫn là đứa cháu bị bỏ rơi, dù về nhà họ Lâm rồi thì chuyện anh từng là đứa cháu bị bỏ rơi vẫn không thể xóa đi được.
Lâm Mộc Thanh ở đằng xa thấy Lâm Thiên ngồi một mình ở đây, sợ anh cô đơn liền chạy tới bắt chuyện.
Lâm Thiên đi xuống nhà được vài phút, các trưởng bối cũng đi từ trên tầng xuống.
"Tiệc gia đình sẽ bắt đầu ngay bây giờ, mời các cô cậu chủ chuẩn bị ổn định chỗ ngồi." Quản gia lên tiếng.
Tiệc gia đình tổ chức ở phòng khách, ông cụ nhà họ Lâm - Lâm Quang Trung, tất nhiên là ngồi ở vị trí cao nhất.
Cách ông cụ nhà họ Lâm gần nhất chính là bác cả và bác hai của Lâm Thiên, tiếp theo là các trưởng bối khác, sau đó mới đến nhóm con cháu.
Chỗ ngồi của nhóm con cháu không quá nhiều, chủ yếu là con cháu ở dòng chính và chi thứ, dòng chính ngồi với nhau, chi thứ ngồi với nhau.
Lâm Thiên được quản gia sắp xếp tới chỗ ngồi của dòng chính.
Lâm Mộc Thanh rất tự nhiên kéo Lâm Thiên tới ngồi xuống cạnh cô ấy.
Đồ ăn trong tiệc gia đình nhà họ Lâm vô cùng phong phú, đầu tiên là một đống các món khai vị, sau đó mới lên món chính.
Rượu đã quá ba tuần, ông cụ Lâm Quang Trung nhà họ Lâm buông đũa.
Toàn bộ bàn ăn trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, mọi người đều biết, ông cụ có chuyện muốn nói.
"Trước hết bàn về chuyện công ty đi.


Năm nay thành tích của Lâm Hải Huy không tồi.

Từ khi lên chức phó tổng giám đốc tới nay, tốc độ tăng trưởng của công ty rất khá, năng lực của cháu cao hơn cha cháu nhiều.

Cha cháu quản lý tập đoàn này mười mấy năm chẳng thấy phát triển ở đâu, toàn nhờ vốn ban đầu của ông để lại.

Mấy năm nay cháu quản lý, tốc độ tăng trưởng của tập đoàn đã cải thiện rõ ràng." Ông cụ nói.
"Cháu cảm ơn ông nội đã khích lệ ạ!" Lâm Hải Huy vẻ mặt tươi cười đứng dậy khom lưng.
Lời này tuy là phê bình bác hai, nhưng bác hai lại rất vui mừng.

Bởi Lâm Hải Huy là con của ông ta, có đứa con tiền đồ xán lạn như vậy, đương nhiên ông ta vô cùng tự hào.
"Đứa nhỏ Hải Huy này thật giỏi!"
"Không sai, có cháu trai Hải Huy quản lý tập đoàn, về sau nhà họ Lâm chắc chắn sẽ càng thêm thịnh vượng."
Các trưởng bối ngồi trên bàn đều sôi nổi mở miệng khen ngợi.
"Đúng rồi Hải Huy, dự án cải tạo làng đô thị gần đây là cháu phụ trách phải không? Tiến độ thế nào rồi?" Ông cụ lên tiếng hỏi.
"Ông nội yên tâm, mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi ạ." Lâm Hải Huy đáp.
Ông cụ gật đầu, sau đó nhìn về phía Lâm Mộc Thanh, hỏi:
"Lâm Mộc Thanh, cháu làm trong công ty thấy thế nào?"
"Ông nội, dự án còn trong giai đoạn phát triển, tuy nhiên không bao lâu nữa sẽ làm ra phần mềm, cháu tin rằng có thể thành công." Lâm Mộc Thanh đứng dậy trả lời.
Lâm Mộc Thanh vừa dứt lời, Lâm Hải Huy đã đứng dậy.
"Lâm Mộc Thanh, là em họ của chị, em cảm thấy mình cần phải nói một câu.

Dự án kia của chị chắc chắn không thể thành công được.

Bây giờ Shopee, Lazada đều đã chia thị trường, mấy năm nay không ít công ty muốn tranh miếng bánh kem này, nhưng đã có ai thành công chưa? Nếu chị cứ khăng khăng muốn làm tiếp, chỉ có lãng phí tiền bạc của nhà ta thôi, chi bằng về nhà phụ giúp công việc cho tập đoàn nhà mình đi." Lâm Hải Huy lạnh giọng nói.
Lúc trước ông cụ Lâm cho Lâm Mộc Thanh 70 tỷ, sau đó lại cho thêm 105 tỷ nữa, vậy tổng đã là 175 tỷ rồi, con số này khiến Lâm Hải Huy vô cùng khó chịu.

Tiền đó, đều là tiền đó.

Số tiền này toàn bộ đều lấy của tập đoàn Lâm Thị.
Tập đoàn Lâm Thị tuy rằng trâu bò, nhưng chỉ trâu bò ở huyện Kiến Nghiệp, nếu xét lên cấp thành phố thì còn kém những tập đoàn mạnh mẽ ở đó nhiều, nên 175 tỷ tuyệt đối chính là một con số quá lớn!
"Em họ, có thành công hay không, em kết luận bây giờ còn quá sớm đấy." Lâm Mộc Thanh lạnh giọng nói.
Lâm Hải Huy lạnh lùng hừ một tiếng: "Hừ, tôi đây rửa mắt mong chờ, chờ thời điểm chị thất bại, để tôi xem chị giải thích với ông nội thế nào, giải thích với nhà họ Lâm thế nào!"
"Đừng cãi nhau nữa, ngồi xuống." Ông cụ Lâm xua xua tay.

Lâm Hải Huy và Lâm Mộc Thanh nghe vậy, lúc này mới ngồi về chỗ mình.
"Lâm Mộc Thanh từ nhỏ đã là mầm non ưu tú nhất trong nhà, ông sẵn sàng cho Lâm Mộc Thanh số tiền này đi khởi nghiệp, kết quả ra sao, sau này sẽ biết." Ông cụ Lâm chậm rãi nói.
"Cháu cảm ơn ông nội đã tin tưởng." Lâm Mộc Thanh cười cảm ơn.
Có điều Lâm Mộc Thanh cũng càng thấy thêm áp lực.

Hiện giờ cô ấy chỉ có thể thành công, không thể thất bại, nếu thất bại, sau này sợ rằng cô không dám ngẩng đầu ở nhà họ Lâm nữa mất.
Nhưng khởi nghiệp luôn tiềm ẩn rủi ro, nào có chuyện thành công trăm phần trăm?
"Kế tiếp, tôi còn có một chuyện phải tuyên bố."
Ông cụ Lâm chậm rãi nói: "Tôi tuyên bố, cháu trai Lâm Thiên của tôi, từ nay trở đi sẽ vào gia phả nhà họ Lâm, về sau thân phận của thằng bé chính là cháu trai của tôi."
Tin tức này không khiến mọi người quá kinh ngạc, bởi trước đó tất cả đã đoán được, hoặc ít nhiều cũng đoán được phần nào.
"Lâm Thiên, mấy năm nay thiệt thòi cho cháu rồi.

Ông sẽ bồi thường cho cháu.

Bây giờ cháu ở lại huyện Kiến Nghiệp đi, ông sẽ để bác hai và anh họ Lâm Hải Huy của cháu sắp xếp cho cháu một chức quản lý trong công ty, để cháu học cách quản lý." Ông cụ Lâm nói.
Ngay sau đó, ông cụ nhà họ Lâm nhìn về phía Lâm Hải Huy, nói:
"Hải Huy, chờ Lâm Thiên tới công ty rồi, cháu làm anh họ nhớ phải hướng dẫn thằng bé đó."
"Vâng, ông nội." Lâm Hải Huy đứng dậy đáp.
Tuy rằng trong lòng Lâm Hải Huy không muốn chút nào, nhưng ông nội đã dặn rồi, đương nhiên anh ta phải đồng ý.

Anh ta nghĩ thầm, chờ Lâm Thiên tới công ty, nhất định phải cho cậu ta đẹp mặt.
"Mặt khác, Lâm Thiên, ông cho cháu 17 tỷ rưỡi, cháu có thể mua xe hoặc bất cứ thứ đồ gì cháu thích."
Ông cụ Lâm vừa nói vừa lấy ra một tấm thẻ.
Quản gia bên cạnh vội vàng nhận lấy tấm thẻ, sau đó nâng lên, đưa tới trước mặt Lâm Thiên.
"Mẹ nó, hời cho thằng nhóc đó quá." Lâm Hải Quang nhỏ giọng nói thầm.
Hai anh em Lâm Hải Quang và Lâm Hải Huy đều thấy hơi khó chịu, nhưng đây là quyết định của ông nội, bọn họ tất nhiên không dám nói gì.
"Cậu Lâm, thẻ đây ạ."
Quản gia đưa thẻ cho Lâm Thiên.


Bình Luận (0)
Comment