Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 190



“Ơ, rất có thể.” Lâm Thiên cười cười.

Phạm Minh Tú ôm lấy Lâm Thiên, cười nói: “Anh yên tâm, bây giờ em đã là người của anh rồi, chuyện điều tra em nhất định sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ anh lấy được chứng cứ.

Ở khoảng cách gần như vậy, Lâm Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng mùi thơm trên cơ thể của Phạm Minh Tú.

“Có phải muốn tiếp tục nữa không?"
Phạm Minh Tú nở một nụ cười quyến rũ, sau đó lại hôn lấy Lâm Thiên.

Sau khi hai người hôn nhau được hai phút, đang chuẩn bị tiến xa hơn.

“Khoan đã”
Phạm Minh Tú gọi lại Lâm Thiên.

“Sao vậy?” Lâm Thiên hỏi.

“Sắp đến giờ làm việc rồi, tốt hơn hết là đừng đến muộn.

Nếu không chủ quản của anh sẽ lại làm khó anh đấy, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc điều tra, hãy đợi đến khi tan làm buổi tối được không?" Phạm Minh Tú nói.

“Đương nhiên” Lâm Thiên gật đầu.

Lâm Thiên cũng có thể phân rõ chủ yếu và thứ yếu, nhiệm vụ điều tra quan trọng hơn.

Và bây giờ đã là sáng tám giờ hai mươi phút, công ty sẽ bắt đầu làm việc lúc chín giờ.

Sau khi hai người họ đứng dậy rửa mặt đã là tám giờ ba mươi lăm phút, mua xong bữa sáng ở khách sạn, hai người bắt taxi đến chi nhánh Việt Hoàng của tập đoàn Tỉnh Xuyên.


Ở một chỗ khác.

Đỗ Thiếu bạn trai cũ của Phạm Minh Tú, sau khi rời khỏi khách sạn.

“Mẹ nó, cái con đĩ cái này, trước kia còn nói cái gì mà phải để đến khi kết hôn mới chịu trao lần đầu tiên cho tôi, hôm qua bảo cô ấy đi tiếp đãi Dương hội trưởng trong tỉnh cũng không chịu, bây giờ lại đi mở phòng với người đàn ông khác, chết tiệt.

Đỗ Thiếu nói với sắc mặt tái xanh.

Hồi đó Đỗ Thiếu đã dành rất nhiều tâm tư để theo đuổi được Phạm Minh Tú.

Kết quả là anh ta còn chưa được chơi đến một lần, bây giờ đã bị người đàn ông khác chơi mất rồi, đương nhiên là anh ta phải tức giận.

“Đỗ Thiếu, anh có muốn tìm người nghĩ cách xử luôn tên nhóc này không?” Một người ở phía sau hỏi.

“Không, tên nhóc này lại có thể có được súng, lỡ như là người có lai lịch thì sẽ rất phiền phức, trước tiên hãy đi điều tra thân phận và lai lịch của cậu ta đã, rồi mới tính sau” Đỗ Thiếu nói.

Ở một chỗ khác.

Trong xe taxi.

Phạm Minh Tú khoác lấy cánh tay của Lâm Thiên nói: “Lâm Thiên, nếu như bây giờ em đã là người của anh, nên em nhất định phải giải thích cho anh biết về chuyện ngày hôm qua, hôm qua em uống say như vậy, quả thực là rất tức giận và rất khó chịu, em hứa sau khi làm người phụ nữ của anh, em nhất định sẽ không bao giờ đi đến quán bar uống rượu nữa.

“Cho dù bạn trai em đi ngoại tình đi nữa, em cũng không thể làm hại bản thân như vậy, đồ ngốc! Lâm Thiên nghe được vậy nói.

“Nếu như anh ta chỉ là ngoại tình, em có thể còn đi tha thứ cho anh ta, nhưng anh có biết không? Tên khốn kiếp này, chỉ vì vụ làm ăn của gia đình mình, mà đi chuốc say em, rồi ném em cho một người đàn ông lớn tuổi, bắt em đi phục vụ một người đàn ông đó.

Phạm Minh Tú nói.

“Ồ?” Lâm Thiên kinh ngạc.

“Nếu như lúc đó không phải là em cầm lấy dao gọt hoa quả thề chết cũng không chịu, thì lần đầu tiên của em e rằng đã bị người đàn ông lớn tuổi đó hủy hoại rồi.” Phạm Minh Tú ủy khuất nói.

Phạm Minh Tú tiếp tục nói: “Sau khi em trốn ra ngoài, liền đi tới chất vấn anh ta, anh có biết là anh ta nói cái gì không? Anh ta nói em chỉ cần hy sinh thân thể mình chút, chứ đâu phải muốn lấy tính mạng của em đâu.

Anh nói xem, em có thể không tức giận sao? Em có thể không khó chịu sao?” “Chỉ vì vụ làm ăn của gia đình mình, mà đi dâng tặng thân thể của bạn gái mình cho người khác? Đúng thật là một tên khốn nạn” Lâm Thiên híp mắt nói.

Lâm Thiên cuối cùng cũng hiểu được, tại sao ngày hôm qua Phạm Minh Tú lại uống say như vậy rồi.

“Loại chuyện như vậy em cũng không có mặt mũi nào để nói ra, cho nên hôm qua em chỉ nói chuyện anh ta ngoại tình, mà không nhắc đến chuyện này.” Phạm Minh Tú nói.

Lâm Thiên bừng tỉnh gật đầu.

“Đừng nói về anh ta nữa, anh yêu, em đút cho anh ăn.” Phạm Minh Tú xé một mẩu bánh mì đưa vào miệng Lâm Thiên.

Nhìn thấy Phạm Minh Tú tự mình đút cho mình ăn, khuôn mặt Lâm Thiên có chút nóng lên, Lâm Thiên chưa từng được một cô gái nào chăm sóc chu đáo đến như vậy.

Bạn gái cũ của Lâm Thiên, Thanh Mai, Lâm Thiên đã hẹn hò với cô ấy được hai năm, mà cô ấy chưa bao giờ đút cho anh ăn.

“Cảm ơn.”
Lâm Thiên cười nuốt nó xuống.

“Cậu bé, cậu thật hạnh phúc quá đi.

Người tài xế taxi ghen tị nói.

Lâm Thiên miễn cưỡng mỉm cười.


Bởi vì Lâm Thiên nhớ tới Như Tuyết.

Trong lòng Lâm Thiên vẫn luôn nhớ tới Như Tuyết, cho nên khi Lâm Thiên tỉnh lại vào buổi tối ngày hôm qua, bất kể thấy được bao nhiêu cám dỗ, anh vẫn không hề đụng đến Phạm Minh Tú.

Nhưng mà vận mệnh lại cứ muốn trêu đùa Lâm Thiên.

Bởi vì tối hôm qua Lâm Thiên cũng uống say, Lâm
Thiên cũng không nhớ được làm sao mình lại ngủ trên giường như thế.

Điều quan trọng nhất là thế mà anh lại phát sinh quan hệ với Phạm Minh Tú vào khi say rượu?
Mặc dù Lâm Thiên không có cảm giác hay ký ức nào cả, nhưng trên ga trải giường đã có vết máu.

Nếu như anh đã cùng Phạm Minh Tú phát sinh ra quan hệ rồi, nếu như chuyện này đã không thể thay đổi được nữa, Lâm Thiên chắc chắn không muốn phải phụ lòng cô ấy.

Như Tuyết và Phạm Minh Tú, anh phải làm như thế nào?
Lâm Thiên đều không muốn phải phụ lòng hai người này.

Mà nhất thời Lâm Thiên cũng không nghĩ ra được phải làm như thế nào.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thiên không vui nỗi nữa.

“Anh yêu, anh đang suy nghĩ gì vậy” Phạm Minh Tú nhìn Lâm Thiên.

Lâm Thiên tức thì hồi phục lại tinh thần.

“Nếu anh có tâm sự gì thì hãy nói ra đi, là có chuyện gì hay là chuyện của công ty?” Phạm Minh Tú lộ ra một nụ cười quyến rũ.

“Ơ, ừ” Lâm Thiên chỉ có thể gật đầu.

“Đúng rồi Minh Tú, em là giám đốc cao cấp trong công ty, lẽ nào không có chút chứng cứ nào sao?” Lâm Thiên hỏi.

“Có thể là anh không biết, giám đốc tài chính của công ty chính là con trai của tổng giám đốc, hai cha con họ kiểm soát chặt chẽ hết tài chính và sổ sách của công ty, ngay cả là em cũng không có quyền tiếp xúc đến." Phạm Minh Tú lắc đầu.

“Giám đốc tài chính, chính là con trai của tổng giảm đốc sao?” Lâm Thiên kinh ngạc.

Lâm Thiên nhớ đến hôm qua lúc mình làm việc, giảm đốc tài chính đi ngang qua trước mặt anh, rõ ràng là bản thân ông ta tự mình không cẩn thận làm đổ thùng nước, mà lại đi trút giận với Lâm Thiên.

“Nói đi nói lại ông ta là con trai của tổng giám đốc, hèn gì ông ta lại hống hách càn quấy đến như vậy.” Lâm Thiên híp mắt lại lẩm bẩm nói,
Lúc này, Phạm Minh Tú nói: “Về chuyện công ty, em vừa nghĩ ra được một cách, anh có muốn nghe không.” “Ồ? Em có cách gì nào?” Lâm Thiên tò mò hỏi.

Phạm Minh Tú ghé sát tại Lâm Thiên nhỏ giọng nói: “Cách làm rất đơn giản, em tìm một lý do để dụ giám đốc tài chính ra, anh lấy lý do là vào văn phòng của ông ta để dọn dẹp, sau đó tìm kiếm chứng cứ.

“Cách làm được đấy.” Lâm Thiên gật đầu.

“Anh yêu, em thông minh chứ.”
Phạm Minh Tú vừa nói vừa hôn lên má Lâm Thiên một cái.

Lâm Thiên nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Phạm Minh Tú, mũi anh chợt thấy chua xót.

Lúc nãy Lâm Thiên vốn muốn thành thật với Phạm Minh Tú về chuyện thật ra mình đã có bạn gái.

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vui vẻ hạnh phúc của Phạm Minh Tủ lúc này, lời nói của Lâm Thiên đến khóe môi, nhưng lại chỉ có thể nuốt trở lại.

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Thiên đột nhiên vang “Linh linh linh, linh linh linh”
Điện thoại của Lâm Thiên vang lên.

Khi Lâm Thiên lấy điện thoại ra, nhìn thấy tên người gọi, cả người anh giật nảy mình.


“Sao vậy anh yêu? Chẳng lẽ là cô bạn gái nhỏ của anh gọi điện đến cho anh hả?” Phạm Minh Tú nhìn Lâm Thiên, Lâm Thiên nghe vậy, trong lòng không khỏi thầm nói, giác quan thứ sáu của phụ nữ đúng là chính xác.

“A lỗ, Như Tuyết”
Lâm Thiên trả lời điện thoại.

Bất luận thế nào, Lâm Thiên tuyệt đối sẽ không vì Phạm Minh Tú mà đi phụ lòng Như Tuyết được.

“Lâm Thiên, khi nào anh trở về thành phố Bảo Thạnh đây? Em...em có chút nhớ anh rồi.” Trong điện thoại vang lên tiếng nói của Như Tuyết.

Nghe được lời nói này của Như Tuyết, trong lòng Lâm
Thiên càng băn khoăn hơn.

“Anh còn có một nhiệm vụ phải làm, được khi nhiệm vụ hoàn thành anh sẽ trở về” Lâm Thiên gượng cười nói.

“Vậy thì anh có nhớ em không?” Như Tuyết hỏi.

“Đương nhiên.” Lâm Thiên gật đầu, đồng thời liếc mắt nhìn qua Phạm Minh Tú, trong lòng Lâm Thiên cảm thấy có chút ngượng ngùng với bất lực.

Lâm Thiên đúng là có chút nhớ Như Tuyết, nếu không tối hôm qua Lâm Thiên cũng sẽ không kiềm chế đến như vậy.

“Vậy thì em sẽ đợi anh trở về." Giọng nói ngọt ngào của Như Tuyết từ trong điện thoại truyền đến.

Sau khi cúp điện thoại.

“Minh Tú, lời em nói không sai, người lúc nãy gọi điện đến cho anh, chính là bạn gái của anh.

Lâm Thiên nghiêm túc nói.

Lâm Thiên vốn muốn thành thật nói cho Phạm Minh Tú biết, Lâm Thiên không muốn lừa dối cô ấy.

“Tối hôm qua anh ở quán bar, với lại khi ở khách sạn vẫn luôn rất kiềm chế, đều là vì cô ấy sao?” Phạm Minh Tú nói.

“Ừ” Lâm Thiên gật đầu.

“Anh có thể thành thật thừa nhận như vậy, đã tốt hơn nhiều so với tên khốn đó rồi” Phạm Minh Tú nói.

Nếu như Lâm Thiên không thừa nhận hoặc là lừa dối cô ấy, thì Phạm Minh Tú nhất định sẽ vô cùng thất vọng.

“Nhưng còn em phải làm sao đây? Em biết là đêm qua cả hai chúng ta đều uống say, em biết là anh không phải là cố ý.” Phạm Minh Tú nhìn Lâm Thiên.

Tiếp theo đó, Phạm Minh Tú liền đổi cách nói.

“Nhưng mà lần đầu tiên của em đã trao cho anh, đây đã là một sự thật không thể thay đổi được nữa, lỡ như em mang thai thì sao?” “Hơn nữa em đã nói với anh là em có tâm lý về lần đầu tiên, nếu em đã trao cho ai đó lần đầu tiên của mình, thì em suốt đời sẽ chỉ nhận định một người đó.

Em không quan tâm, anh nhất định phải chịu trách nhiệm với em”.


Bình Luận (0)
Comment