Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 177



“Các anh em trong sân, chỉ để lại một trăm người ở lại đây, ngoại trừ những người bị thương còn lại, toàn bộ sẽ đi ra ngoài chống đỡ đội quân tiếp viện của đối phương” Lâm Thiên dặn dò nói.

“Vâng.

Tôi sẽ đi ngay”
Sau khi Trần Hạo nghe được chỉ huy, liền mang theo các anh em trong sân đi ra ngoài đánh chặn.

Mặc dù lúc này Lâm Thiên không ở bên ngoài, nhưng tiếng chém giết từ bên ngoài chấn động bầu trời, đủ để biết được cuộc chiến đấu bên ngoài kịch liệt như thế nào.

“Bạch Hổ, cậu cũng đi ra ngoài tham chiến đi.” Lâm Thiên quay đầu lại nói với Bạch Hổ.

Hiện tại tình hình ngày càng trở nên nguy cấp, bây giờ cũng đã đến lúc để Bạch Hổ ra trận.

Bạch Hổ là một vị tướng dũng mãnh, để anh ta ra trận, không những có thể nâng cao tinh thần binh sĩ bên mình, cũng thực sự có thể phát huy được tác dụng lớn.

Hơn nữa ở đây Thạch Hàn cũng đã đủ rồi.

“Vâng anh Thiên, tôi sẽ đi ngay
Sau khi Bạch Hổ nhận được chỉ huy, liền nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Bên ngoài biệt thự.

Cuộc giao chiến giữa hai bên vào lúc này, có thể được mô tả là vô cùng quyết liệt.


Sau khi Trần Hạo mang theo bốn trăm mấy người đi ra ngoài, Lâm Thiên bên này còn có hơn chín trăm mấy người, mà số người của đối phương lúc này đã có hơn một ngàn hai trăm ba mười người rồi.

Sau khi bốn trăm người mới được thêm vào tham chiến, phía bên Lâm Thiên được giành lại ưu thế trở lại.

Đừng nhìn vào số lượng nhân lực của đối phương đông đảo, nhưng bọn họ không hề có bất kỳ dụng cụ phòng ngự nào.

Nhìn lại phía bên Lâm Thiên, người mặc bộ đồ chống bạo động, sự phòng ngự đều rất tốt.

Do đó hiển nhiên thấy được rất rõ ràng người của phía bên ông Lục, người bị thương hay thậm chí mất mạng lại nhiều hơn rất nhiều.

Ngay lúc này, Bạch Hổ từ trong sân biệt thự đi ra ngoài, chỉ thấy anh ta từ trên mặt đất nhặt lấy một con dao, sau đó liền trực tiếp xông thẳng vào đám người đối phương.

Bạch Hổ xông vào đám người của đối phương, hoàn toàn như là một con sói xông vào giữa đàn dê, vô cùng hung dữ và mạnh mẽ.

Dĩ nhiên, tình huống tồi tệ đó chính là đội quân tiếp viện của đối phương đang không ngừng tiến đến, số người của đối phương càng ngày càng tăng lên.

Trong biệt thự.

“Chúng ta nhất định phải phá cửa càng sớm càng tốt, Nếu không, bên phía chúng ta đang đơn độc yếu thế, nếu như phải đối mặt với hàng ngàn người của đối phương, dù chúng ta có mạnh đến đâu cũng không thể chống đỡ được." Lâm Thiên nghiêm mặt nói.

“Anh Thiên, cánh cửa này được đặc biệt đặt làm ra, rất khó để mở ra, tôi cảm thấy chúng ta phải nghĩ cách khác thôi” Thạch Hàn nói.

“Ồ? Anh có cách nào không?” Lâm Thiên vội vàng hỏi.

“Tôi lúc nãy có quan sát ra được là khi biệt thự này được xây dựng đã được bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức, một khi cánh cửa đóng lại, thì sẽ tương đương như lộ cốt vậy, nếu dưới trường hợp không có vũ khí loại nặng, thì căn bản không thể tấn công trực diện vào được." Thạch Hàn nói.

Thạch Hàn khựng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Tuy nhiên, biệt thự này cũng hoàn toàn không phải kiên cố như thùng sắt, sau khi đi quan sát trong lúc nãy, tôi đã phát hiện ra một nơi có thể dùng để đột phá, đó chính là ban công ở lầu ba, tôi có thể lên tới lầu ba, rồi sau đó từ tầng ba lẻn vào biệt thự”
Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn lên, sau đó lắc đầu nói: “Từ đây đến ban công lầu ba ít nhất phải mười mét, hơn nữa bức tường bên ngoài cũng không có nơi chống sức, chúng ta cũng không mang theo bất kỳ thiết bị leo trèo nào, căn bản không thể lên tới lầu ba được” “Anh Thiên, cậu đã quên là tôi đã từng làm gì trước đây sao." Thạch Hàn cười nói.

“Đánh hắc quyền chứ sao." Lâm Thiên nói, “Còn trước khi đánh hắc quyền thì sao?" Thạch Hàn mỉm cười tiếp tục nói.

“Đội đặc nhiệm hải quân, bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng tinh nhuệ nhất.” Lâm Thiên dường như đã hiểu ra được điều gì đó.

“Đúng vậy, thân là cựu thành viên của đội đặc nhiệm hải quân, nếu như tôi còn không thể lẻn vào tòa nhà này, thế thì tôi không phải rất mất mặt hay sao? Thạch Hàn cười nói.

“Tôi tin rằng anh có thể lên tới được lầu ba, sau đó lẻn vào trong biệt thự, nhưng những người anh em khác thì lại không thể nào lên được đó, nếu như chỉ để cho anh một mình vào biệt thự, thế sẽ rất nguy hiểm.” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

Cấu trúc trong biệt thự, với cả sự phân bố các nhân lực trong biệt thự, và còn cả vấn đề ông Lục đang ở nơi nào trong biệt thự, tất cả những điều này họ đều không biết được.

Nếu như có một lượng lớn người xông vào biệt thự và tiến hành lùng tìm một cách cặn kẽ, thì sẽ rất đơn giản.

Nhưng nếu chỉ có Thạch Hàn một mình đi vào trong, xác thực sẽ rất khó khăn và cũng rất nguy hiểm, và với tư cách là bá chủ có thể lực của thành phố Việt Hoàng, rất có khả năng là ông ta sẽ có súng.

“Anh Thiên, bây giờ đã không còn cách nào khác.

Nếu như không làm chuyện này, mà tiếp tục kéo dài thời gian, thì tình thế sẽ hoàn toàn nghiêng về phía bên kia đấy, tranh thủ lúc này chúng ta còn có thể kiểm soát được tình hình, chúng ta nhất định phải cho ra sự lựa chọn.” Thạch Hàn nghiêm túc nói.

“Được rồi, nhiệm vụ tóm bắt ông Lục sẽ giao cho anh đấy” Lâm Thiên vỗ vai Thạch Hàn.


Mặc dù kế hoạch này rất mạo hiểm, nhưng ngoại trừ cách này ra, hiện tại cũng không còn có cách nào tốt hơn nữa.

Thế nên Lâm Thiên chỉ có thể đặt cược hết mọi thứ vào Thạch Hàn.

Thạch Hàn gật đầu, sau đó nói với những người anh em bên cạnh: “Các cậu nhất định phải bảo vệ tốt cho anh Thiên, hiểu rõ không?” “Hiểu rõ.” Các anh em nhỏ xung quanh đồng loạt gật đâu.

Sau khi Thạch Hàn nói xong, liền xoay người bắt đầu bò leo lên trên, Thạch Hàn sử dụng hai con dao làm công cụ leo trèo, rất nhanh liền leo đến trên lầu ba.

Tiếp theo sau đó, Thạch Hàn biến mất khỏi tầm nhìn của Lâm Thiên.

Lâm Thiên siết chặt nắm đấm, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng cùng hồi hộp, bởi vì trong tận đáy lòng của Lâm Thiên hoàn toàn không nắm chắc được phần thắng.

Tiếng hỗ giết bên ngoài càng lúc càng lớn, đủ để thấy rằng số người càng ngày càng được gia tăng, cuộc chiến càng ngày càng quyết liệt hơn.

Lúc này Trần Hạo từ bên ngoài vội vàng chạy vào, trên người anh ta còn dính vết máu.

“Anh Thiên, đội người cứu trợ của đối phương càng ngày càng đông, tình huống ở đây thế nào rồi?" Trần Hạo tỏ ra có chút lo lắng.

“Tình huống ở đây còn chưa rõ ràng, các anh còn có thể chống cự được bao lâu?" Lâm Thiên hỏi.

“Hiện tại đối phương đã có hơn hai ngàn mấy người, mặc dù chúng ta có trang bị đầy đủ, nhưng không thể chống đỡ được số lượng người đông đảo của đối phương, nay đã bắt đầu rơi vào tình thế bất lợi, hơn nữa ở đây chúng ta lại không thể kêu gọi sự cứu trợ, e sợ rằng mọi việc sẽ ngày càng tồi tệ hơn” Trần Hạo lo lắng nói.

“Tôi không phải đã bảo các anh mang theo bình xịt hơi cay sao? Ném vào trong đám người của đối phương để làm giảm hiệu quả chiến đấu của bọn họ, các anh phải gắng gượng chống đỡ” Lâm Thiên nói.

“Được, tôi sẽ đi ngay”
Sau khi Trần Hạo nhận được chỉ đạo, liền xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bên ngoài biệt thự.

Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt, người phía Lâm Thiên vừa chiến đấu vừa rút lui.

chung quy người của đối phương quá đông đảo, sự tấn công của đối phương quá mãnh liệt.

Mặc dù phía Lâm Thiên có một dũng tướng như Bạch Hổ, nhưng Bạch Hổ chỉ có hai cái tay, một lần cũng chỉ có thể đối phó với một nhóm người nhỏ mà thôi, mà hiện tại bên phía đối phương lại có đến tổng cộng hai ngàn người, Bạch Hổ căn bản không thể kiểm soát được trận chiến.

Sau khi Trần Hạo chạy ra ngoài, liền hét lớn nói: “Các anh em, hãy đeo kính và khẩu trang đã trang bị sẵn của mình lên”
Sau khi Trần Hạo nói xong, anh ta liền lấy ra bình xịt hơi cay đã chuẩn bị trước đó, bắt đầu ném bình xịt hơi cay về phía chiến trường.

Bình xịt hơi cay có thể gây kích ứng dữ dội đối với mắt, da mặt và đường hô hấp của con người, khiến người ta không thể mở mắt ra được, hắt hơi và họ không ngừng.

Xít xít xít.

Sau khi bình xịt hơi cay được ném vào đám đông, liền lập tức phát ra ánh sáng trắng có chứa tia cực tím chói mắt và khói mù.

Những người bên công ty bảo vệ Tỉnh Xuyên nhanh chóng lấy khẩu trang và mắt kính được mang theo ra đeo vào người.

Còn bên người của ông Lục, bọn họ không có bất kỳ dụng cụ nào để ứng phó, sau khi bình xịt hơi cay bắt đầu phát huy tác dụng, liền bắt đầu có người bị sặc đến ho sặc sụa, sức chiến đấu lập tức giảm xuống.


Với sự trợ giúp của bình xịt hơi cay, những người bên phía Lâm Thiên trực tiếp phát động phản kích, thậm chí còn tấn công đến đối phương liên tục lùi lại về phía sau.

Thế nhưng ưu thế này không tồn tại được bao lâu, sau khi người của đối phương rút khỏi phạm vi có hơi cay ra, thì tác dụng của hơi cay cứ thế mất đi.

Với lại vào lúc này, lại có một nhóm quân tiếp viện từ tiến đến, trận chiến quyết liệt bắt đầu lại một lần nữa.

Trần Hạo chỉ có thể tiếp tục ném hơi cay đi.

Trong biệt thự.

Lâm Thiên nhìn lên đồng hồ đeo tay, nay đã trải qua năm phút kể từ khi Thạch Hàn vào trong biệt thự.

Nhưng hiện tại tình trạng của Thạch Hàn ra sao, Lâm
Thiên hoàn toàn không biết được.

Điều mà Lâm Thiên có thể biết được là trận chiến bên ngoài biệt thự đang càng ngày càng ác liệt, tình hình bên ngoài càng ngày càng tồi tệ.

Năm phút nữa trôi qua.

Lâm Thiên liên tục đi tới đi lui tại chỗ nên có thể thấy được anh đang lo lắng như thế nào.

Trần Hạo từ bên ngoài chạy vào.

“Anh Thiên, đối phương đã tập hợp gần hơn ba ngàn người rồi, bình xịt hơi cay cũng đã dùng hết, chúng ta không thể chống cự được nữa, các anh em mãi rút lùi về sau, hiện tại mọi người đã sắp lùi đến bên bức tường bên ngoài biệt thự rồi.

Trần Hạo sốt ruột nói.

Lâm Thiên suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Bảo mọi người lui vào trong sân biệt thự, dựa vào tường làm bức thành che chắn, đối diện đánh với họ” “Được.” Trần Hạo gật đầu.

Trần Hạo hơi khựng lại, nhịn không được nói: “Anh Thiên, mặc dù chúng ta còn có thể lùi lại dựa vào tường phòng thủ được một khoảng thời gian, nhưng mà, nhưng mà đây cũng không phải là giải pháp, một khi chúng ta lui vào trong sân, chúng ta sẽ hoàn toàn không còn đường lui nữa.

Nếu như tiến triển không được thuận lợi, chúng ta có thể sẽ bị diệt sạch hết trong sân này đấy” “Tôi biết, hiện tại đã không còn đường lui rồi! Lâm
Thiên nói.

Vốn dĩ Lâm Thiên đã lên kế hoạch rất tốt, ai ngờ được phía đối phương lại biết trước được bọn họ sẽ đến, họ đã biết được thì thôi đi, điều khiến Lâm Thiên thật sự không ngờ là biệt thự này lại kiên cố đến như vậy, cửa lại càng không thể phá hủy.

Trần Hạo gật đầu, sau đó xoay người chạy ra ngoài.

“Thạch Hàn, thật không biết bây giờ anh đã thế nào rồi!” Lâm Thiên siết chặt hai tay lại, ánh mắt chăm chú nhìn đến bên trong biệt thự vừa lẩm bẩm nói..


Bình Luận (0)
Comment