Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 130


Ngay sau đó, Tôn Thiện Nhân quay đầu nói với Trương Ngọc Anh ở bên cạnh: “Em Ngọc Anh, anh lái xe Land Rover, em đi xe của anh nhé”
Trong lúc Tôn Thiện Nhân nói chuyện, anh ta chỉ một chiếc xe Land Rover Range Rover đỗ ngay bên cạnh.

“Đương nhiên không thành vấn đề.” Trương Ngọc Anh cười đáp lại.

“Ha ha! Được!” Tôn Thiện Nhân vui vẻ cười to.

“Chậc chậc, chiếc xe Land Rover Range Rover này của anh Nhân đúng là đẹp.

“Nói đùa, xe này hơn ba tỷ rưỡi đấy, có thể không đẹp được sao?” “Không biết khi nào tôi mới lái được chiếc xe như vậy.”
Mọi người nhìn thấy chiếc xe Land Rover Range Rover của Tôn Thiện Nhân xong, đều không ngừng hâm mộ, người từng là bạn học của bọn họ, vậy mà bây giờ đã lái xe sang ba tỷ rưỡi.

Tôn Thiện Nhân nghe thấy lời mọi người nói xong, anh ta cười vuốt tóc, có vẻ rất đắc ý.

“Bộ dạng tiểu nhân đắc chí, đúng là biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn." Lâm Thiên nhìn thấy một màn này xong, không khỏi lắc đầu cười mỉa
Giọng nói của Lâm Thiên không to, nhưng những lời này vẫn lọt vào tại Tôn Thiện Nhân.

“Tên kia, cậu nói cái gì?" Tôn Thiện Nhân trừng Lâm Thiên một cái.

“Anh Nhân anh bớt giận đi.

Lớp trưởng Lý Minh Nguyệt đi lên trước hòa giải.

Các bạn học ở đây lập tức bàn tán xôn xao.

“Lâm Thiên này đúng là không có mắt nhìn, hiện giờ Tôn Thiện Nhân phát đạt như vậy, cậu ta không nịnh bợ thì thôi, vậy mà dám nói với anh Nhân như thế, đây không phải là tự tìm khổ sao?” “Đúng vậy, đúng là quá ngu ngốc, cậu ta như vậy sau này còn lăn lộn trong xã hội kiểu gì?” Hoa khôi của lớp Trương Ngọc Anh cũng không nhịn được mở miệng nói: “Lâm Thiên, nể mặt lúc học trung học, cậu thường xuyên hướng dẫn tôi giải đề, tôi khuyên cậu một câu, là một người đàn ông, đừng nên cứng nhắc quá, bộ dạng này của cậu, sau này ra khỏi xã hội chỉ không ngừng gặp phải trắc trở.

“Bạn học Trương Ngọc Anh, cảm ơn cậu đã quan tâm, tôi cũng tặng cậu một câu, là một cô gái, vẫn nên yêu quý bản thân mình một xíu, đừng tặng mình cho một tên cặn bã” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

“Cậu...!Sắc mặt Trương Ngọc Anh thay đổi.


Tôn Thiện Nhân lại càng rống to: “Cậu nói ai là cặn bã, muốn chết có phải không?” “Mẹ nó! Dám mắng anh Nhân, muốn chết à?” Kiều Thanh Bình và Triệu Tiến Minh ở phía sau Tôn Thiện Nhân, lại càng muốn xông lên đánh Lâm Thiên.

“Hai người bớt giận! Hôm nay là buổi liên hoan của lớp, đánh nhau thì sẽ phá hoại bầu không khí mất.

Lớp trưởng Lý Minh Nguyệt vội vàng ngăn cản hai bọn họ.

“Nể mặt lớp trưởng Lý Minh Nguyệt, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nên thức thời một chút.

Tôi đảm bảo nếu cậu còn dám nói như vậy, người nào khuyên cũng không có tác dụng đầu.

Tôn Thiện Nhân trừng Lâm Thiên một cái rồi nói.

Cao Gia Hưng ở phía sau Lâm Thiên kéo Lâm Thiên, ý bảo Lâm Thiên đừng nói nữa, nếu không sẽ chịu thiệt mất.

Lúc này Tôn Thiện Nhân nở nụ cười châm chọc, nói với Lâm Thiên và Cao Gia Hưng: “Đúng là ngại quá, vừa rồi tôi đếm, chỗ ngồi trong ba xe hình như không đủ, đúng lúc thiếu hai vị trí, như vậy đi, hai người gọi xe taxi tới đó, tôi có thể trả tiền xe giúp hai người.”
Lúc này Cao Gia Hưng phản bác: “Tôn Thiện Nhân, trong ba xe có ba mươi tám chỗ ngồi, hôm nay có tổng cộng ba mươi bảy người tới, sao có thể không đủ chỗ?” “Xe là tôi thuê, tôi nói không đủ thì chính là không đủ.

Tôn Thiện Nhân hung hãn nói.

Rất rõ ràng, Tôn Thiện Nhân tuyên bố muốn ra oai phủ đầu với Lâm Thiên và Cao Gia Hưng.

“Đi thôi Cao Gia Hưng, không cần đi với bọn họ, tôi có xe" Lâm Thiên nói.

“Đúng vậy, không phải là lúc trước tên này nói rồi sao, cậu ta lái xe Lamborghini đấy?” Triệu Tiến Minh cười nói.

“Đúng đúng đúng! Có xe trâu bò như vậy, còn cần ba chiếc xe của anh Nhân làm gì, ha ha.” Kiều Thanh Bình cũng cười nói.

Tôn Thiện Nhân cũng cười nhạo nói: "Không phải là cậu có xe Lamborghini sao? Nhanh lấy ra cho mọi người coi một chút đi.


Rõ ràng là bọn họ đang châm chọc Lâm Thiên.

Một số bạn học ở đây cũng đang cười trộm, trong số bọn họ có ai nghĩ rằng, Lâm Thiên thật sự có Lamborghini? “Muốn nhìn một lần sao? Vậy thì tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của mấy cậu
Lâm Thiên vừa nói, vừa lấy chìa khóa xe Lamborghini ra.

Cao Gia Hưng thấy thế, lập tức cười khổ, nhỏ giọng nói với Lâm Thiên: “Lâm Thiên, bọn họ nói xe thật, cậu lấy chìa khóa giả mua trên shop nào đó, không hù dọa được bọn họ đâu.” “Đây không phải là chìa khóa giả.” Lâm Thiên hơi nhếch miệng cười.

Ngay sau đó, Lâm Thiên xoay người đối diện bãi đỗ xe, sau đó ấn nút trên chìa khóa xe.

Ngay sau đó.

“Tích!”
Tiếng còi mở khóa vô cùng khí phách vang lên.

Các bạn học ở đây nghe thấy âm thanh có còi thật, nhao nhao nhìn nơi phát ra âm thanh.

Lọt vào tầm mắt của mọi người là một chiếc xe thể thao siêu cấp ngầu tới mức bùng nổ, Lamborghini
Aventador.

Bởi vì Lâm Thiên mới ấn nút mở khóa, cho nên đèn pha của xe Lamborghini Aventador lúc này nhấp nháy lần thứ hai.

Yên tĩnh! Bây giờ mọi người đều rơi vào trong yên tĩnh như chết lặng! Yên tĩnh tới mức một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.

Tôn Thiện Nhân, Kiều Thanh Bình, Triệu Tiến Minh, hoa khôi của trường Trương Ngọc Anh, lớp trưởng Lý Minh Nguyệt, Cao Gia Hưng cùng với tất cả bạn học ở đây đều trợn to mắt, trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi và vẻ khó mà tin.

Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, Lâm Thiên chậm rãi đi tới trước chiếc xe Lamborghini màu xanh rất ngầu kia, sau đó mở cửa xe ra, ngồi vào.

Ngay sau đó, “brừm brừm!”.


Tiếng động cơ gào rú vang lên, khiến tất cả mọi người giật mình tỉnh lại từ trong cơn khiếp sợ.

Lâm Thiên nhấn chân ga, trực tiếp lái chiếc xe
Lamborghini đi tới trước mặt đám Tôn Thiện Nhân.

Ngay sau đó, cửa xe mở ra, Lâm Thiên bước từ trong ra ngoài.

Lâm Thiên nhìn lướt qua tất cả bạn học ở đây, tất cả đều ngơ ngác nhìn chằm chằm Lâm Thiên.

Lâm Thiên có thể tưởng tượng được, trong lòng bọn họ khiếp sợ cỡ nào.

Lâm Thiên nhìn về phía Kiều Thanh Bình và Triệu Tiến Minh trước.

“Kiều Thanh Bình, Triệu Tiến Minh, hôm trước khi gặp ở quảng trường Tỉnh Xuyên, tôi đã từng nói rồi, xe BMW của các cậu so với xe Lamborghini của tôi mà nói, thật sự là đồ bỏ đi trong đồ bỏ đi.

Bây giờ các cậu tin chưa?” “ừng ực! ừng ực!
Kiều Thanh Bình và Triệu Tiến Minh cùng nuốt nước bọt, gương mặt trắng xanh, không thể nói nên lời.

Lâm Thiên lại dời mắt nhìn về phía Tôn Thiện Nhân.

“Tôn Thiện Nhân, vừa rồi ở trong khách sạn, tôi nói tôi có xe Lamborghini, không phải là cậu cảm thấy chuyện này rất buồn cười sao? Bây giờ, sao sắc mặt cậu lại khó coi như vậy?”
Sắc mặt Tôn Thiện Nhân xám xịt, nghẹn họng, không nói nên lời.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lại mỉm cười nhìn về phía lớp trưởng Lý Minh Nguyệt: “Lớp trưởng, tôi nói, tôi không khoác lác, cậu tin chưa? Cậu nói tôi thay đổi, thực ra tôi luôn không thay đổi.

Cuối cùng ánh mắt Lâm Thiên lại đảo qua hoa khôi của lớp Trương Ngọc Anh, cùng với tất cả bạn học ở đây, cuối cùng anh dời mắt nhìn bạn học ngồi cùng bàn với mình lúc học trung học, Cao Gia Hưng.

“Cao Gia Hưng, cậu còn thất thần làm gì, nhanh lên xe thôi, chúng ta còn phải tới quán karaoke chơi nữa đấy.” Lâm Thiên vỗ bả vai của Cao Gia Hưng.

Lúc này Cao Gia Hưng mới lập tức lấy lại tinh thần.

“À, Lâm Thiên, không, anh Thiên! Anh...!Vậy mà anh thật sự có xe Lamborghini, mẹ kiếp, em...!Em không nằm mơ đấy chứ.

Cao Gia Hưng vừa mừng vừa sợ.


“Đương nhiên là cậu không mơ rồi, nhanh lên xe thôi.” Lâm Thiên cười trừng mắt với Cao Gia Hưng một cái.

“Được được được!” Lúc này Cao Gia Hưng vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy tới bên ghế lái phụ của xe Lamborghini, mở cửa chiếc xe vô cùng ngầu ra.

“Mẹ kiếp, là xe Lamborghini thật.

Cả đời này ông đây đều chưa từng ngồi xe trâu bò như thế, hạ hal
Cao Gia Hưng vừa nói, vừa kích động ngồi vào bên trong.

Lâm Thiên cũng ngồi vào trong vị trí lái, đóng cửa xe lai.

Sau đó Lâm Thiên hạ cửa kính xe xuống, nhìn một đảm người còn đang sửng sốt, anh nói: “Tôi nói này các bạn học, các cậu còn muốn tới quán karaoke hát nữa không? Còn đứng thất thần ở chỗ này làm gì thế?” “Còn còn!”
Đám bạn học vẫn còn đang vô cùng hoảng sợ nhao nhao liên tục gật đầu một cách cứng ngắc.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lại nhìn về phía Tôn Thiện
Nhân nói: “Tôn Thiện Nhân, cậu đặt quán karaoke nào thế, nhanh nói địa chỉ ra đi, đừng lề mà lề mề lãng phí thời gian của ông đây nữa." "Quán...!Quán karaoke Bằng Lăng Tím.

Tôn Thiện Nhân ngoan ngoãn nói tên quán karaoke ra.

“Đã rõ”
Sau khi Lâm Thiên nói xong, lập tức kéo cửa kính xe lên, sau đó nhấn chân ga "Brum brum!"
Cùng với tiếng động cơ gào rú vang lên, chiếc xe Lamborghini Aventador của Lâm Thiên đi mất.

Chỉ còn lại đám người vẫn đang sửng sốt đứng tại chỗ “Vậy...!Vậy mà tên này thật sự có xe Lamborghini, làm sao có thể có chuyện này được? Với bộ dạng này của cậu ta, sao có thể có Lamborghini?" "Đúng vậy, với bộ dạng này của cậu ta, nhìn kiểu gì cũng không giống có thể mua được xe Lamborghini Aventador, xe này gần ba mươi lăm tỷ đấy.”
Sau khi chiếc xe Lamborghini của Lâm Thiên rời đi, cuối cùng Kiều Thanh Bình và Triệu Tiến Minh cũng hỏi ra nghi ngờ trong lòng, biểu cảm của hai người này vô cùng khoa trương.

“Ba mươi lăm tỷ? Ồ!”
Rất nhiều bạn học không biết về xe Lamborghini Aventador, nghe thấy con số khủng bố này xong, đều không nhịn được hít vào một hơi.

Có thể lái được xe có giá trị gần ba mươi lăm tỷ, chuyện này là chuyện bọn họ nằm mơ cũng không dám nghĩ.

Tôn Thiện Nhân nhíu mày: “Đừng nói linh tinh nữa, chúng ta nhanh lên xe tới quán karaoke thôi..

Bình Luận (0)
Comment