Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 116.1 - Chương 116.117

116: Quyền Tiền


“Người tốt như vậy, Huyền Anh em có thể làm bạn với .người đó trước, nói không chừng còn có thể phát triển thành người yêu, người có tấm lòng tốt như vậy, bây giờ ít tới mức đáng thương, bình thường muốn tìm đều rất khó tìm được.” Mai Tường Vân cười nói.

“Chị Vân, chị đừng đùa em nữa mà” Chung Huyền Anh đỏ mặt nói.

“Được rồi, chị không đùa em nữa, Huyền Anh, em đã mượn tiền của người khác, thì nhanh đi trả cho người ta, không thể để người tốt bụng này cho rằng chúng ta là kẻ lừa đảo được" Mai Tường Vân đưa hai mươi tám triệu cho Chung Huyền Anh, nói.

“Vâng để em đưa đi trả.” Chung Huyền Anh gật đầu, sau đó chạy ra ngoài.

“Nhớ rõ nói cảm ơn với người ta.” Mai Tường Vân kêu to với bóng lưng Chung Huyền Anh.

Nếu Mai Tường Vân biết được, người tốt bụng mà Chung Huyền Anh nói là Lâm Thiên, không biết cô ấy sẽ có cảm nghĩ gì.

Cửa bệnh viện.

Chung Huyền Anh tươi cười đi tới trước mặt Lâm Thiên.

“Vừa rồi thật sự cảm ơn anh, bạn tôi đã đưa tiền tới rồi, đây là số tiền tôi mượn anh, bây giờ đã đủ để trả.

Chung Huyền Anh đưa tiền cho Lâm Thiên.

Lâm Thiên nhận lấy tiền, sau đó cười nói: “Xem ra tôi không bị lừa gạt “Anh thật sự là một người tốt, xã hội hiện giờ, người tâm tính thiện lương còn có tinh thần trọng nghĩa như anh, thật sự không còn nhiều lắm" Trên mặt Chung Huyền Anh tràn ngập nụ cười rực rỡ.

“Đúng rồi, người sinh bệnh là con cô sao?” Lâm Thiên mở miệng hỏi.

Lâm Thiên thấy cô gái này vô cùng trẻ tuổi, không giống người đã có con rồi.

“Anh à, tôi...!Tôi ngay cả bạn trai đều không có, sao có thể có con được, tôi là tình nguyện viên ở cô nhi viện, đứa bé bị bệnh là đứa bé ở cô nhi viện.” Chung Huyền Anh lúng túng nói.

“Cô là tình nguyện viên ở cô nhi viện sao?” Lâm Thiên ngẩn ra.

Lúc Lâm Thiên biết tin này, trong lòng có chút rung động, cô gái này vì một đứa bé không có bất cứ huyết thống gì, có thể quỳ xuống cầu xin người ta ở cửa bệnh viện.

Trong giây phút này, bỗng nhiên Lâm Thiên cảm thấy tuy dáng người bé gái này nhỏ xinh, nhưng cô ấy thật vĩ đại.

“Cô tên là Chung Huyền Anh đúng không, cô rất giỏi đấy

Lâm Thiên vừa nói, vừa cầm chứng minh thư của Chung Huyền Anh, trả lại cho cô ấy.

“Anh quá khen rồi, thực ra tôi cũng không làm được gì cho bọn nhỏ” Chung Huyền Anh cười nói.

“Đúng rồi, cô có thể cho tôi phương thức liên lạc với cô được không?” Lâm Thiên hỏi.

“Đương...!Đương nhiên!” Chung Huyền Anh cười gật đâu.

Ngay sau đó, Chung Huyền Anh lấy một tấm danh thiếp trong túi mình ra.

“Đây là danh thiếp của cô nhi viện chúng tôi, phía trên có số điện thoại của tôi.” Chung Huyền Anh đưa danh thiếp cho Lâm Thiên.

“Tôi còn chuyện phải làm, tôi đi về trước đây.

Sau khi Chung Huyền Anh chào tạm biệt, cô ấy lập tức xoay người đi về phía bệnh viện.

Lâm Thiên nhìn bóng lưng Chung Huyền Anh, lẩm bẩm nói: “Có thể dành thanh xuân của mình, không ràng buộc gì kính dâng cho cô nhi viện, đúng là một cô gái thật tuyệt.

“Cậu Lâm.”
Bỗng nhiên Thạch Hàn xuất hiện bên cạnh Lâm Thiên.

“Mẹ kiếp, anh làm tôi sợ muốn chết.” Lâm Thiên nhìn Thạch Hàn.

“Cậu Lâm, có thể giúp cô nhi viện này không?” Thạch Hàn mở miệng nói.

Lâm Thiên ngớ ra, đây tuyệt đối là lần đầu tiên Thạch
Hàn mở miệng cầu xin Lâm Thiên.

Lúc này Lâm Thiên mới nghĩ tới, Thạch Hàn cũng từng lớn lên ở cô nhi viện, anh ta từng trải qua cuộc sống đó, cho nên muốn Lâm Thiên giúp cô nhi viện này, giúp những đứa bé từng như anh ta.

Ngay sau đó, Lâm Thiên cười gật đầu: “Đương nhiên không thành vấn đề.

Ngày mai chúng ta sẽ đến đó.

Sáng ngày hôm sau.

Lâm Thiên gọi điện thoại cho Chung Huyền Anh trước, bày tỏ với cô ấy, mình muốn đến cô nhi viện thăm bọn nhỏ.

Cô nhi viện Thanh Sơn.

Lúc này Mai Tường Vân cũng ở trong cô nhi viện.

“Huyền Anh, là điện thoại của ai thế, xem em vui chưa kìa.” Mai Tường Vân nói.

“Là người tốt bụng ngày hôm qua, anh ấy nói sáng nay sẽ tới cô nhi viện thăm bọn nhỏ." Chung Huyền Anh cười nói.

“Anh ta tới mà em vui chưa kìa? Không phải là em thích anh ta rồi đấy chứ?” Mai Tường Vân che miệng cười nói.

“Chị Vân, chị đừng trêu chọc em nữa.

Chung Huyền
Anh đỏ mặt.

“Được rồi được rồi, nếu người tốt kia sắp tới, đúng lúc chị cũng muốn xem một chút, rốt cuộc là người tốt này trông như thế nào, chị cũng phải cảm ơn anh ta chuyện hôm qua nữa." Mai Tường Vân nói.

“Dạ Chung Huyền Anh gật đầu.

Đúng lúc này, di động của Mai Tường Vân vang lên.

“Alo, cục trưởng Lâm.

“Cái gì? Được! Tôi đã biết, tôi sẽ lập tức về ngay.

Mai Tường Vân nói với điện thoại di động.

Sau khi cúp điện thoại, “Huyền Anh, trong cục cảnh sát có việc gấp cần xử lý, chị phải trở về, chỉ sợ hôm nay không có cơ hội gặp người tốt kia rồi.

Lần sau có cơ hội lại gặp anh ta." Mai Tường Vân nói với Chung Huyền Anh.

“Chị Vân, chị đi làm việc của mình đi.” Chung Huyền Anh gật đầu.

Cửa cô nhi viện Thanh Sơn.

Hôm nay Lâm Thiên không lái chiếc xe Lamborghini, mà lái một chiếc xe thương vụ của công ty, nếu tới cô nhi viện làm chuyện tốt, Lâm Thiên nghĩ phải khiêm tốn một xíu.

Trên xe, Lâm Thiên mới đỗ xe xong thì thấy một bóng dáng quen thuộc, đi từ trong cô nhi viện ra.

“Là cô ấy! Mai Tường Vân?”
Người đang đi từ trong cô nhi viện ra, đúng là Mai
Tường Vân.

"Sao cô ấy có thể đi từ trong cô nhi viện ra?” Lâm
Thiên vô cùng kinh ngạc.

Mai Tường Vân đi qua xe của Lâm Thiên, nhưng cửa kính xe có dán tấm che, cộng thêm Mai Tường Vân đi rất vội, tất nhiên là không thấy được Lâm Thiên ở trong xe.

Mai Tường Vân đi thẳng tới một chiếc xe cảnh sát bên cạnh, sau đó mở cửa xe cảnh sát nhanh chóng rời đi.

Sau khi Mai Tường Vân rời đi, Lâm Thiên mới dẫn Thạch Hàn xuống xe, sau đó đi vào trong cô nhi viện.

Cô nhi viện rất cũ, các loại thiết bị đã cũ lắm rồi, xem ra cô nhi viện này có lịch sử rất lâu năm.

“Quá cũ, chỉ sợ rất nhiều thiết bị đã không thể sử dụng.

Thật sự là nền tân trang lên rồi.” “Cậu Thiên, cô nhi viện này rất nghèo, có thể duy trì chi tiêu hàng ngày đã là tốt lắm rồi, căn bản không có khả năng sửa lại." Thạch Hàn nói.

Thạch Hàn lớn lên ở cô nhi viện, rõ ràng anh ta hiểu biết rất rõ về cô nhi viện.

Lâm Thiên gật đầu, bày tỏ đã hiểu, ví dụ như ngày hôm qua, cô nhi viện ngay cả hai mươi tám triệu cũng không lấy ra được, còn phải công khai xin giúp đỡ.

Lúc Lâm Thiên đi tới tầng chính, Chung Huyền Anh và một bà cụ tóc hoa râm đã đứng trước tòa nhà, rõ ràng là đang đợi Lâm Thiên.

“Anh Lâm, anh tới rồi.” Chung Huyền Anh vội vàng tiến lên nghênh đón Lâm Thiên.

Bà cụ ở bên cạnh cũng tươi cười nói: “Xin chào cậu Lâm, tôi là viện trưởng của cô nhi viện Thanh Sơn, tôi đại diện cho cô nhi viện Thanh Sơn hoan nghênh cậu.

Chuyện ngày hôm qua tôi nghe Huyền Anh nói rồi, cảm ơn sự trợ giúp của cậu” “Chào viện trưởng.” Lâm Thiên tiến lên nắm chặt lấy tay bà cụ viện trưởng.

“Đúng rồi, giới thiệu với mọi người một chút, vị này là bạn của tôi, Thạch Hàn.” Lâm Thiên chỉ Thạch Hàn.


“Chào viện trưởng, chào cô Chung” Thạch Hàn tiến lên chào hỏi.

“Anh Thạch Hàn, xin chào.” Hai người chào hỏi Thạch
Hàn, tuy bọn họ cảm thấy cái tên Thạch Hàn này rất kỳ lạ.

“Viện trưởng, cô Chung Huyền Anh, hôm nay chúng tôi tới đây, chủ yếu là muốn quyền tiền cho cô nhi viện.

Lâm
Thiên nói.

“Đây là chi phiếu mười bảy tỷ năm trăm triệu, là tấm lòng của tôi và Thạch Hàn.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lấy một tờ chi phiếu đã chuẩn bị ra xong, đưa cho Chung Huyền Anh.

“Mười bảy...!Mười bảy tỷ năm trăm triệu?
Viện trưởng và Chung Huyền Anh nghe thấy con số này, trên gương mặt đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Số tiền này đối với bọn họ mà nói, tuyệt đối là con số vô cùng kinh người, cô nhi viện bọn họ, bình thường tiếp nhận không ít quyền tiền, ít thì mấy triệu nhiều thì mấy chục triệu.

Nhưng số tiền mấy chục tỷ này, tuyệt đối chưa bao giờ có.

“Anh Lâm, số tiền này...!Số tiền này quá nhiều rồi.” Chung Huyền Anh khiếp sợ nói.

“Chung Huyền Anh, đây là tôi quyền cho cô nhi viện, không phải cho cá nhân cô, cô không có quyền từ chối.

Lâm Thiên cười nói.

Sau khi nói xong, Lâm Thiên trực tiếp nhét chi phiếu vào tay Chung Huyền Anh.

“Vậy...!Vậy tôi thay bọn nhỏ cảm ơn anh.” Chung Huyền
Anh cúi đầu thật sâu với Lâm Thiên.

“Tôi cũng đại biểu cho bọn nhỏ, cảm ơn cậu Lâm, không giấu gì cậu Lâm, hiện giờ tài chính của cô nhi viện chúng tôi rất túng thiếu, thậm chí còn không có tiền cho bọn nhỏ khám bệnh, khoản tiền này đối với cô nhi viện chúng tôi mà nói, tuyệt đối là rất kịp thời.

Viện trưởng kích động tới mức hai tay đều run rẩy.

“Đúng vậy, nhiều tiền như vậy, đối với cô nhi viện chúng tôi mà nói, quả thực quá quan trọng, anh Lâm, anh Thạch Hàn, hai người các anh thật sự là....!Thật sự làm chuyện rất tốt." Chung Huyền Anh kích động tới mức khóc lên.

Bởi vì Chung Huyền Anh biết rất rõ, tầm quan trọng của khoản tiền này đối với cô nhi viện bọn họ..

117: Khách Không Mời Mà Tới


Ngày hôm qua phẫu thuật cho đứa bé kia, cô nhi viện bọn họ đã vét sạch tài khoản, chỉ còn hai mươi tám triệu.

Hôm nay lại có đứa bé ở trong bệnh viện cần tiền, bọn họ đều không biết phải làm sao bây giờ, có thể thấy cô nhi viện bọn họ thiếu tiền cỡ nào. “Chung Huyền Anh, viện trưởng, so với hai người, tôi chỉ bỏ chút tiền mà thôi. Hơn nữa hai người vì cô nhi viện mà kính dâng tất cả, hai người mới là người vĩ đại. Lâm

Thiên nói.

Thạch Hàn cũng gật đầu, bày tỏ tán thành. “Anh Lâm quá khen rồi.” Chung Huyền Anh nín khóc mỉm cười. “Đúng rồi Chung Huyền Anh, cô quen Mai Tường Vân sao?” Lâm Thiên mở miệng hỏi.

Lâm Thiên nghĩ tới vừa rồi Mai Tường Vân đi từ trong cô nhi viện ra, cho nên muốn hỏi một chút.

Chung Huyền Anh vội vàng gật đầu: “Đương nhiên là quen rồi, chị ấy cũng là người tốt, mấy năm nay, khi chị ấy rảnh rỗi sẽ tới cô nhi viện giúp đỡ, làm việc giúp cô nhi viện và bọn nhỏ không đòi hỏi gì, tiền lương của chị ấy, hơn phân nửa đều dùng để mua quần áo cho bọn nhỏ, mua đồ ăn, hơn nữa tôi và chị ấy cũng là bạn tốt. “Hả?” Lâm Thiên kinh ngạc.

Tuy cô bé này không phân biệt được phải trái, nhưng mà Lâm Thiên không thể không thừa nhận, cô bé này thật sự rất lương thiện.

Chung Huyền Anh tiếp tục nói: “Anh Lâm, khoản tiền hôm qua tôi trả anh, là chị Vân đưa tới.” “Vậy sao?”

Bỗng nhiên Lâm Thiên nghĩ tới, ngày hôm qua ở cửa bệnh viện, quả thật là gặp được Mai Tường Vân, nói như vậy, ngày hôm qua cô ấy tới bệnh viện đưa tiền. “Đúng rồi anh Lâm, anh quen chị Vân sao?” Chung

Huyền Anh tò mò nói. “À, không tính là quen, chỉ biết cô ấy” Lâm Thiên xua tay. “Vừa rồi chị Vân vốn định ở đây, chị ấy còn nói muốn tận mắt gặp mặt người tốt là anh, nhưng mà chị ấy đột nhiên có việc bận mới rời đi.” Chung Huyền Anh cười nói. “Muốn gặp người tốt là tôi sao?” Lâm Thiên cười, ở trong mắt Mai Tường Vân, Lâm

Thiên là một tên đời thứ ba nhà giàu đáng ghét. “Nếu tấm lòng đã được đưa tới, vậy tôi và Thạch Hàn đi trước.

Lâm Thiên xoay người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, bốn năm mươi người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen, đột nhiên đi từ ngoài vào, bộ dạng hùng hổ, vừa nhìn là biết không có ý tốt. "Á!"

Đám trẻ con vốn đang nô đùa ở trong sân, nhìn thấy đám người này xong, đều vô cùng sợ hãi trốn đi. “Sao bọn họ lại tới đây nữa?” Sắc mặt của viện trưởng cô nhi viện và Chung Huyền

Anh đều thay đổi. “Để cháu gọi điện thoại cho chị Vân để cầu cứu” Lúc này Chung Huyền Anh lấy điện thoại ra, gọi điện cho Mai Tường Vân.



Sau khi bên kia nghe máy. “Chị Vân, bọn họ lại tới nữa.” Chung Huyền Anh vội vàng nói.

Sau khi nói chuyện xong. “Viện trưởng, chị Vân nói chị ấy sẽ lập tức trở về, bảo chúng ta kiềm chế đám người này đã” Trên gương mặt nhỏ nhắn của Chung Huyền Anh có chút sợ hãi. “Đám súc sinh này, đúng là không còn nhân tính. Vì tiền, ngay cả cô nhi viện đều không tha” Sắc mặt viện trưởng tái nhợt. “Viện trưởng, Chung Huyền Anh, những người này là ai?” Lâm Thiên nhíu mày hỏi. “Bọn họ là người của tập đoàn Hùng Dũng, bọn họ muốn mua mảnh đất ở cô nhi viện chúng tôi để quy hoạch khu mới, nhưng bọn họ chỉ cho ba tỷ rưỡi bồi thường, số tiền này không đủ để chúng tôi xây một cô nhi viện mới. Chung Huyền Anh nói.

Giọng nói của Chung Huyền Anh hơi run rẩy nói tiếp: “Bọn họ đã tới nơi này hai lần, chúng tôi đều từ chối, lúc ấy ông ta nói cho bọn tôi ba ngày suy nghĩ, hôm nay vừa tròn ba ngày.

Vừa rồi lúc Lâm Thiên đi vào, đã đánh giá vị trí của cô nhi viện này.

Cô nhi viện này, hẳn là được xây vào hơn mười hai mươi năm trước, lúc ấy nơi này thuộc bên cạnh nội thành, rất rẻ, đất cũng căn bản không đáng tiền.

Nhưng trải qua hơn mười năm phát triển, giá đất xung quanh này sớm đã tăng lên gấp bội lần, cô nhi viện đã ở khu vực phồn hoa, hơn nữa gần đó còn có trường.

Mà mảnh đất cô nhi viện này rất rộng, nếu khai phá mảnh đất này thành bất động sản, chỉ riêng trường học ở khu này, nhà tuyệt đối sẽ có người cướp mua.

Lần trước ở hội đấu giá, Lâm Thiên lấy được phần lớn đất, tập đoàn Hùng Dũng không đủ đất khai phá, cho nên đã tìm hiểu nơi này. “Tập đoàn Hùng Dũng này đúng là không biết xấu hổ, mảnh đất tốt như vậy, vậy mà chỉ trả ba tỷ rưỡi? Xem ý này, hẳn là bọn họ muốn cướp?” Lâm Thiên híp mắt.

Lâm Thiên tự hỏi, nếu mình muốn lấy mảnh đất này, tuyệt đối sẽ hỗ trợ nơi khác, xây một khu cô nhi viện rộng hơn, càng tốt hơn, còn cấp thêm tiền nữa, tuyệt đối sẽ không để cô nhi viện chịu thiệt.

Làm như vậy, Lâm Thiên mới có thể không thẹn với lương tâm.

Nhưng tập đoàn Hùng Dũng này chỉ cho ba tỷ rưỡi, con mẹ nó đúng là không biết xấu hổ. Vì tiền, ngay cả đạo đức cơ bản nhất cũng không cần. “Đúng là khốn nạn!”

Sau khi Thạch Hàn nghe đến đó, trong đôi mắt lóe lên lạnh lẽo.

Thạch Hàn phẫn nộ, Lâm Thiên hoàn toàn có thể hiểu được, bởi vì lần trước nghe Thạch Hàn nói, cô nhi viện mà Thạch Hàn lớn lên, cũng bị người ta làm vậy hủy đi. Mà viện trưởng đối xử với anh ta tốt nhất, còn bị người ta đánh trọng thương, cuối cùng không được chữa trị mất mạng.

Thạch Hàn cũng vì chuyện này mà giết người, sau đó hủy đi tương lai rất tốt, lưu lạc ra nước ngoài.

Hiện giờ gặp chuyện tương tự, đương nhiên là Thạch

Hàn rất phẫn nộ. “Anh Lâm, anh Thạch Hàn, chuyện này không liên quan tới hai người, không thể liên lụy tới hai người được, hai người nhanh dùng cửa sau rời đi.” Chung Huyền Anh lo lắng nói. “Không cần, nếu loại chuyện này để tôi gặp được, tôi chắc chắn sẽ không mặc kệ.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói. Vừa dứt lời, bốn năm mươi người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen, đã đi tới nơi này.



Viện trưởng và Chung Huyền Anh, bình thường hai người chưa từng thấy cục diện như vậy, tất nhiên là sắc mặt bọn họ tái nhợt, hơi sợ hãi.

Thủ lĩnh là một tên đầu bóng loáng. “Viện trưởng, đã đến ba ngày rồi, thế nào? Đã suy nghĩ kỹ chưa?” Tên đầu bóng loáng kiêu ngạo nói. “Anh này, ba tỷ rưỡi thật sự quá ít, căn bản không đủ để xây một cô nhi viện mới, hơn nữa, các anh muốn lập tức phá bỏ cô nhi viện, mà xây cô nhi viện mới thì cần thời gian. Trong khoảng thời gian này, bọn họ cũng không có nơi để đặt chân.” Chung Huyền Anh nói.

Viện trưởng cũng mở miệng nói: “Yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản, chỉ cần giúp chúng tôi xây một cô nhi viện quy mô như khu này, nơi hẻo lánh cũng được. Trước khi cô nhi viện xây xong, giúp chúng tôi tìm một chỗ cho bạn nhỏ đặt chân”

Tên đầu bóng loáng cười mỉa nói: "Đám cô nhi này ở đầu, liên quan quái gì tới chúng tôi. Không có chỗ thì ở đầu đường, một đám còn sống không lãng phí không khí thì lãng phí đồ ăn. “Cậu...

Sắc mặt viện trưởng và Chung Huyền Anh đều thay đổi.

Thạch Hàn nghe thấy câu này, quả đấm đã vang "ken két”, ánh mắt đáng sợ dị thường. “Được rồi, hãy bớt nói linh tinh đi, hôm nay chúng tôi tới đây không phải là cò kè mặc cả, đây là hợp đồng, các người nhanh ký đi, tất cả mọi người đều bớt việc, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo.”

Tên đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng vừa nói, vừa lấy hợp đồng ra, đưa cho viện trưởng. “Các người đừng có mà phách lối. Tôi đã báo cảnh sát rồi.” Chung Huyền Anh nghiến răng nói. “Cô cứ báo đi, nếu tập đoàn Hùng Dũng chúng tôi ngay cả chút chuyện đó cũng không giải quyết được, chẳng phải nhà họ Khương chúng tôi không thể lăn lộn ở thành phố Bảo Thạnh hơn mười năm sao?” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng đắc ý nói.

Ngay sau đó, người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng lạnh giọng nói: “Cho mấy người hai phút, nếu mấy người không ký tên, chẳng những không có ba tỷ rưỡi tiền bồi thường, tôi đảm bảo hai người sẽ xuất hiện trên tin tức ngày mai, nội dung là bất hạnh bị xe đâm chết. Còn vận mệnh của những đứa bé trong cô nhi viện này thì lại càng khó nói rồi.”

Trong lời nói của người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng, tràn ngập ý uy hiếp.

Viện trưởng và Chung Huyền Anh nghe thấy vậy, đều bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, dù sao bọn họ chỉ là phụ nữ. Hơn nữa hai bọn họ là người thành phố Bảo Thạnh, đương nhiên biết rõ uy danh của Khương Hùng Dũng, đương nhiên là bọn họ biết bọn họ tuyệt đối không thể trêu vào. “Tôi... Tôi ký!”

Cho dù viện trưởng rất không cam lòng, không nguyện ý, nhưng chỉ có thể lựa chọn cúi đầu.

Bởi vì bà ấy biết, bà ấy không thể đấu lại được với Khương Hùng Dũng, nếu bà ấy và Chung Huyền Anh chết thật, chẳng những không có tiền bồi thường, bọn nhỏ cũng sẽ không có ai chăm sóc. “Đợi một chút.” Lâm Thiên mở miệng, đồng thời tiến lên một bước.

Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng và mấy chục đàn em nghe thấy giọng Lâm Thiên, nhao nhao nhìn về phía anh. “Nhóc con, cậu là ai mà dám gào to rống lớn với ông đây. Vẻ mặt người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng khó chịu nhìn Lâm Thiên.

Lâm Thiên lạnh giọng nói: “Đám súc sinh các người, ngay cả cô nhi viện cũng không tha, đều do mẹ sinh ra, anh nói xem sao trái tim các anh lại xấu xa như vậy.

Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng nghe thấy thế sắc mặt lập tức khó coi: “Nhóc con, con mẹ nó cậu biết chúng tôi là người của ai không? Mà dám nói chuyện với tôi như vậy.” “Đương nhiên là tôi biết, không phải là tay sai của tên súc sinh Khương Hùng Dũng sao?” Lâm Thiên cười mỉa nói. Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng nghe tới đó, trên gương mặt tràn ngập lửa giận. “Con mẹ nó, tao thấy mày muốn chết rồi. Các anh em, phế tên nhóc này cho tôi.” Người đàn ông vạm vỡ đầu bóng loáng gầm thét.

Bình Luận (0)
Comment