Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 110.1 - Chương 110.111

110: Mời Thần Thì Dễ Tiễn Thần Thì Khó


“Tôi không sợ chuyện này quậy lớn.” Lâm Thiên cười nói.

“Được lắm nhóc con, cậu đã muốn như vậy, vậy tôi cũng không sợ! Chúng ta xem là ai chịu thiệt!” Ông cụ kiên định nói.

Trong lòng ông cụ hạ quyết tâm, cho dù cảnh sát tới đây, ông ta cũng luôn chắc chắn là mình bị đâm, dù sao chết không đối chứng, hơn nữa, cho dù bị vạch trần chuyện ông ta giả đâm xe, cảnh sát cũng không thể làm gì ông ta.

Mấy phút sau, một chiếc xe cảnh sát lái tới.

Một cô gái trẻ tuổi và hai người đàn ông đi từ trong xe cảnh sát ra, Lâm Thiên nhìn thoáng qua quân hàm cảnh sát trên áo cô gái, là cấp trung úy, bộ dạng rất thanh tú.

“Ai là người báo cảnh sát, chuyện này là sao đây?”
Người phụ nữ trẻ tuổi hỏi.

“Cô gái xinh đẹp, tôi là người báo cảnh sát.

Ông cụ này tự đâm vào xe tôi giả bị đâm, cô xử lý chuyện này đi.” Lâm

Thiên nói.

Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn về phía ông cụ.

Ông cụ vội vàng lộ ra vẻ đau đớn, hét to: “Ôi, vị cảnh sát này cần phải làm chủ cho tôi.

Người này ỷ vào mình có tiền, đầm trúng người ta còn hoành hành ngang ngược! Chẳng những không bồi thường tiền còn đổ oan cho tôi giả bị đâm, còn muốn đánh người ta nữa.

Sắc mặt Lâm Thiên khó coi, giọng nói cũng to hơn: “Ông đừng có mà ngậm máu phun người.

Ông cụ vội vàng kêu lên: "Cảnh sát cô xem, cô đang ở đây, mà cậu ta còn ngang ngược như vậy” “Ông...!Sắc mặt Lâm Thiên khó coi hơn.

“Anh câm miệng!” Người phụ nữ trẻ tuổi trừng Lâm Thiên một cái.

Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn chằm chằm Lâm Thiên nói: “Tôi ghét nhất là loại người như anh, anh xem anh đã đâm người ta chảy máu rồi kìa, anh cho rằng có chút tiền dơ bẩn thì khá lắm à? Cho rằng có chút tiền dơ bẩn, thì có thể coi như không có pháp luật sao? Tôi ghét nhất bộ dạng này của anh! Tôi cũng không sợ các anh làm gì.

“Này, cô không làm rõ tình huống thì đừng ăn nói linh tinh có được không?” Lâm Thiên lộ ra vẻ bất đắc dĩ, sao mình lại thành kẻ ác rồi? “Hãy bớt nói linh tinh đi, bồi thường tiền cho người ta, hoặc đưa người ta tới bệnh viện đi.

Người phụ nữ trẻ tuổi nói.

Ông cụ nghe thấy thể, trong lòng lập tức mừng thầm.

Sắc mặt Lâm Thiên lại khó coi: "Nếu tôi không làm vậy thì sao?”
Tuy bây giờ Lâm Thiên cho ông cụ này ít tiền thì có thể hóa giải phiền phức này.

Nhưng Lâm Thiên tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước thế lực ác.

“Nếu anh không muốn, vậy thì theo chúng tôi về xử lý một chuyến đi, nên xử lý thế nào thì xử lý anh thế đó, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng” Người phụ nữ trẻ tuổi lạnh giọng nói.

“Ông cụ, tôi đảm bảo, ông sẽ vì chuyện này mà trả giá rất đắt!” Ánh mắt Lâm Thiên rét lạnh nhìn chằm chằm ông cụ giả vờ bị đâm này.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lại nhìn về phía cô gái trẻ tuổi, nheo mắt lại nói: “Cô bé, tôi đảm bảo, cô sẽ vì hành động, việc làm của cô mà nói xin lỗi tôi.” “Vậy tôi cũng đảm bảo, cho dù bối cảnh của anh lớn tới mấy, tôi cũng tuyệt đối không cúi đầu trước anh.” Người phụ nữ trẻ tuổi kiêu ngạo nói.

Cứ như vậy, Lâm Thiên bị mang về cục cảnh sát điều tra.

Người đàn ông giả bị đâm kia, cũng được người phụ nữ phải người đưa tới bệnh viện chữa trị.

Lâm Thiên vừa mới bị đưa đi, tin tức liền truyền tới tại ông cụ Lê Chí Thành ở tỉnh lý.

“Ông chủ, theo như lời Thạch Hàn nói, cậu chủ Lâm bị người ta giả vờ đâm trúng, nhưng cậu chủ Lâm không muốn bị đổ oan bồi thường tiền, mới bị đưa đi.

Thư ký nói.

Lê Chí Thành “rầm” một tiếng, đặt mạnh cái chén lên bàn, sau đó sắc mặt xanh mét nói: “Đúng là vô liêm sỉ, lập tức gọi điện tới trong tỉnh, bảo bọn họ cho cháu ngoại của tôi một công đạo!”
Lê Chí Thành có thể được như bây giờ, ông ấy cũng có mạng lưới quan hệ và bối cảnh không đơn giản, chỉ là người ngoài ít biết được.

Trong cục cảnh sát nào đó ở khu quy hoạch, trong một căn phòng tạm giam.

Lâm Thiên bị giam khoảng chừng nửa tiếng.

Lúc này cửa mở ra, một người đàn ông mặt chữ quốc đi tới.

Lâm Thiên nhìn thoáng qua quân hàm cảnh sát của người cảnh sát này, là đại úy, cao hơn cô gái trẻ tuổi bắt Lâm Thiên hai cấp.

Trên gương mặt người đàn ông xuất hiện tươi cười, chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Thiên.

“Cậu Lâm, chúng tôi đã kiểm tra camera trên đường, điều tra ra ông già kia thật sự giả bị đâm, thật là ngại quá, đây chỉ là hiểu lầm.

Người đàn ông trung niên cười nói.

Trên trán người đàn ông trung niên có chút mồ hôi, bởi vì trong tỉnh tự mình gọi điện xuống đốc thúc vụ án này, sau khi biết Lâm Thiên bị đổ oan xong, lập tức mắng to với bọn họ, bảo bọn họ tự mình cho Lâm Thiên một công đạo.

Người đàn ông trung niên nghe nói là cháu của ông cụ Lê Chí Thành xong, ông ta vô cùng sợ hãi.

“Cô bé vừa mới bắt tôi về tên là gì thế?” Lâm Thiên ngẩng đầu hỏi..

111: Không Muốn Rời Đi


“Cô ấy tên là Mai Tường Vân, ông nội cô ấy là cán bộ về hưu.” Người đàn ông trung niên nói. “Mai, Tường, Vân.” Lâm Thiên đọc một lần. “Cậu Lâm, tôi đã phê bình cô ấy rồi, thật sự là ngại quá. Ngoài ra, bây giờ cậu Lâm có thể rời đi rồi.” Người đàn ông trung niên cười nói. “Rời đi sao? Vì sao tôi phải rời đi? Muốn tôi đi vào thì dễ, nhưng ra ngoài thì chưa chắc dễ dàng như vậy, tục ngữ có câu, mời thần thì dễ tiễn thần thì khó.” Lâm Thiên cười nói. “Chuyện này.” Trên trán người đàn ông trung niên xuất hiện mồ hôi lạnh, tươi cười cũng hơi xấu hổ.

Lâm Thiên liền xoay người nằm xuống: “Tôi cảm thấy nơi này rất thoải mái, tôi không muốn đi nữa.” “Cậu Lâm đừng giỡn nữa, cậu là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh. Cậu còn rất nhiều việc phải làm” Người đàn ông trung niên cười gượng nói. “Không sao, tổn thất sẽ do các ông phụ trách.” Lâm

Thiên không để ý nói. “Chuyện này." Người đàn ông trung niên nuốt nước bọt.

Trong lòng người đàn ông trung niên đã mắng Mai Tường Vân mấy lần, sao lại bắt tôn thần về chứ?

Người đàn ông trung niên chỉ có thể nói: “Cậu Lâm, cậu có yêu cầu gì, cậu cứ việc nói ra. “Đi gọi Mai Tường Vân kia tới đây, nếu cô ta đưa tôi vào, tất nhiên là phải để cô ta đưa tôi ra ngoài.” Lâm Thiên nhắm mắt nói. “Được, tôi sẽ đi ngay. Người đàn ông trung niên gật đâu.

Mấy phút sau, người đàn ông trung niên dẫn theo Mai Tường Vân tới.

Mai Tường Vân cúi đầu, sắc mặt không được tốt lắm.

Lâm Thiên liếc mắt nhìn Mai Tường Vân một cái, sau đó lạnh nhạt nói: “Mai Tường Vân, bây giờ cô đã biết ai là người tốt, ai là người xấu chưa?” “Tôi... Tôi đã biết” Mai Tường Vân cúi đầu nhỏ giọng nói.

Camera ở hiện trường, Mai Tường Vân cũng nhìn rồi, cho nên cô ấy biết, quả thật là cô ấy đổ oan cho Lâm Thiên. “Lúc bắt tôi tôi đã nói rồi, cô sẽ vì hành động việc làm của mình mà xin lỗi, bây giờ cô thực hiện đi.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói. “Tôi.." Mai Tường Vân có chút không muốn.

Bởi vì từ trước tới nay cô ấy luôn kiêu ngạo, loại chuyện xin lỗi này, đời này cô ấy chưa từng làm.

Người đàn ông trung niên ở bên cạnh vội vàng nói: “Tường Vân, làm sai thì phải xin lỗi, cô không xin lỗi, cậu Lâm sẽ không đi, phía trên trách tội, ông nội cô cũng không gánh nổi đâu.”

Mai Tường Vân chỉ có thể cắn môi nói: “Tôi... Tôi nhận lỗi với anh, rất xin lỗi” Tuy giọng nói của Mai Tường Vân rất nhỏ, nhưng cô ấy vẫn nói ra.



Lâm Thiên nghe thấy vậy, lập tức đứng dậy, đi tới trước mặt Mai Tường Vân, cười nói: “Nói thật, trình độ của cô quá thấp, một chuyện như vậy mà có thể nhầm được, cô nên đổi nghề đi.” “Anh... Anh...”

Gương mặt Mai Tường Vân lập tức đỏ bừng lên. Bình thường trình độ phá án của Mai Tường Vân khá tốt, nhưng mà hôm nay cô ấy thấy Lâm Thiên lái xe Lamborghini, phản ứng đầu tiên là nghĩ, Lâm Thiên là một cậu ấm hung hãn ương ngạnh, cho nên cô ấy đã nhận định luôn.

Vì thế mà lúc Mai Tường Vân nghe Lâm Thiên nói trình độ của cô ấy thấp, trong lòng cô ấy rất tức giận. “Cậu Lâm, Mai Tường Vân đã xin lỗi, bây giờ cậu có thể đi chưa?” Người đàn ông trung niên nói. “Còn có một việc, người giả bị đâm kia xử lý chưa?”

Lâm Thiên nói. “Chuyện này cậu Lâm cứ yên tâm, dựa theo điều lệ của luật pháp, chúng tôi sẽ tiến hành giam ông ta 10 ngày. Người đàn ông trung niên nói. “Không, tôi muốn đích thân gặp ông ta, dẫn ông ta tới trước xe tôi, tôi muốn gặp ông ta lần nữa." Lâm Thiên nói, “Được, Tường Vân, cô đi dẫn người đi. Người đàn ông trung niên dặn dò.

Trong sân cục cảnh sát.

Xe Lamborghini của Lâm Thiên đỗ ở đây.

Lâm Thiên đi tới trước xe, đánh giá cẩn thận một vòng. Mấy phút sau, Mai Tường Vân dẫn ông cụ giả bị đâm lúc trước tới, đi tới trước xe. “Ông cụ, không phải là lúc ở trên đường ông kêu rất đắc ý sao? Bây giờ ông lại kêu đi?” Lâm Thiên cười mỉa nhìn chằm chằm ông già này.

Tuy tuổi của ông già này đã lớn, nhưng hiện giờ Lâm Thiên không vì ông ta lớn tuổi, mà tôn trọng ông ta.

Tôn trọng là dựa vào bản lĩnh của mình tranh được, hành vi, việc làm của ông cụ này, không có tư cách nhận được tôn trọng của người khác.

Nề mặt ông ta lớn tuổi, Lâm Thiên đã cho ông ta cơ hội, ở nơi giả bị đâm, Lâm Thiên từng nói rồi, có thể không so đo với ông ta, bảo ông ta nhanh rời đi.

Chỉ tiếc, ông ta không quý trọng cơ hội Lâm Thiên cho.

Bình Luận (0)
Comment