Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 1



Thành phố Bảo Thạnh.
Trước cổng tòa nhà Tình Xuyên.
Lâm Thiên tươi cười đứng ở cửa, trên tay còn cầm hai tấm vé xem phim.
Lúc này, một nam một nữ bước ra khỏi tòa nhà.

Người nam mặc vest, đeo chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay, vắt chiếc chìa khóa xe hiệu BMW ở bên hông.

Người nữ thi dáng người mảnh mai, nhan sắc cũng không tồi, hai người vừa nói vừa cười, trông giống như một cặp yêu nhau xứng đôi vừa lửa.

“Thanh Mai.
Sau khi Lâm Thiên nhìn thấy cô gái thì vội vàng cười đi lên đón.
Thế nhưng sắc mặt cô gái lập tức thay đổi khi nhìn thấy Lâm Thiên.

“Cậu...!sao câu lại tới đây không phải mình đã nói với cầu đừng đến công ty của mình rồi sao! Để đồng nghiệp thấy được, mình mất mặt làm day!" Thanh Mai Chương 1.

Ánh sáng cuối duong ham
Thành phố Bảo Thạnh.
Trước cổng tòa nhà Tình Xuyên.
Lâm Thiên tươi cười đứng ở cửa, trên tay còn cầm hai tấm vé xem phim.
Lúc này, một nam một nữ bước ra khỏi tòa nhà.

Người nam mặc vest, đeo chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay, vắt chiếc chìa khóa xe hiệu BMW ở bên hông.

Người nữ thi dáng người mảnh mai, nhan sắc cũng không tồi, hai người vừa nói vừa cười, trông giống như một cặp yêu nhau xứng đôi vừa lửa.

“Thanh Mai.
Sau khi Lâm Thiên nhìn thấy cô gái thì vội vàng cười đi lên đón.
Thế nhưng sắc mặt cô gái lập tức thay đổi khi nhìn thấy Lâm Thiên.

“Cậu...!sao câu lại tới đây không phải mình đã nói với cầu đừng đến công ty của mình rồi sao! Để đồng nghiệp thấy được, mình mất mặt làm day!" Thanh Mai tỏ vẻ buồn bực không vui
Thanh Mai, hôm nay là kỷ niệm hai năm chúng ta yêu nhau, mình có mua vé xem phim này, mình muốn cho câu một sự bất ngờ" Lâm Thiên cười đưa về xem phim cho Thanh Mai.
Người đàn ông mặc tây trang đứng bên cạnh nhấn mày lại: “Yêu nhau? Thanh Mai, không phải em nói em không có bạn trai sao?" “Anh Ngô, em..." Thanh Mai lập tức nghẹn lời.
Người đàn ông mặc tây trang lại rời tầm mắt lên trên người Lâm Thiên, đánh giá Lâm Thiên từ trên xuống dưới, ngay sau đó lộ ra một nụ cười khinh thường: “Thanh Mai, thẩm mỹ của em bị làm sao vậy, chọn cải thắng nhà quê này làm bạn trai sao? Nhìn cách ăn mặc của cậu ta thì chắc là một tên nhà nghèo kiết xác rồi !!
Sắc mặt của Thanh Mai thay đổi, cô ta cảm thấy Lâm Thiên khiến cô ta rất mất mặt
Lâm Thiên nghe thấy trong giọng nói của người đàn ông mặc tây trang mang theo ý mỉa mai, sắc mặt cũng hơi thay đổi, nhưng cậu không phản bác người đàn ông đó mà chỉ duỗi tay kéo Thanh Mai tỏ vẻ buồn bực không vui

Thanh Mai, hôm nay là kỷ niệm hai năm chúng ta yêu nhau, mình có mua vé xem phim này, mình muốn cho câu một sự bất ngờ" Lâm Thiên cười đưa về xem phim cho Thanh Mai.
Người đàn ông mặc tây trang đứng bên cạnh nhấn mày lại: “Yêu nhau? Thanh Mai, không phải em nói em không có bạn trai sao?" “Anh Ngô, em..." Thanh Mai lập tức nghẹn lời.
Người đàn ông mặc tây trang lại rời tầm mắt lên trên người Lâm Thiên, đánh giá Lâm Thiên từ trên xuống dưới, ngay sau đó lộ ra một nụ cười khinh thường: “Thanh Mai, thẩm mỹ của em bị làm sao vậy, chọn cải thắng nhà quê này làm bạn trai sao? Nhìn cách ăn mặc của cậu ta thì chắc là một tên nhà nghèo kiết xác rồi !!
Sắc mặt của Thanh Mai thay đổi, cô ta cảm thấy Lâm Thiên khiến cô ta rất mất mặt
Lâm Thiên nghe thấy trong giọng nói của người đàn ông mặc tây trang mang theo ý mỉa mai, sắc mặt cũng hơi thay đổi, nhưng cậu không phản bác người đàn ông đó mà chỉ duỗi tay kéo Thanh Mai “Thanh Mai, chúng ta đi thôi” “Đi cái gì mà đi!" Thanh Mai dẩy ra Làm Thiên tay.

“Anh Ngôi nói đúng, cậu là một thắng nhà nghèo.

Cậu đã từng mua cho tôi một chiếc điện thoại hay một chiếc túi xách mà tôi thích chưa? Cầu mua chưa? Ngay cả đi xem một bộ phim, cậu cũng phải đợi đến ngày kỷ niệm, cậu như vậy thì lấy cái gì để cho tôi hạnh phúc ha?"
Giọng điệu của Thanh Mai vừa kiên quyết mà lại sac bén.

“Thanh Mai, tuy bây giờ mình nghèo, nhưng...!nhưng mình sẽ cố gắng!" Lâm Thiên cắn răng nổi.

“Cố gắng? Ha ha! Đúng là một trò hề! Nhà cậu nghèo như vậy, không tiền không quyền không quan hệ, dù cậu có cố gắng cả đời cũng không bằng một sợi lông tơ của anh Ngô đây đâu!" Thanh Mai cười mỉa nói.

"Nhóc con, cải thứ như cậu ấy hả, có xách giày cho tôi cũng không xứng!" Người đàn ông mặc tây trang gọi là anh Ngô kia cũng cười mỉa châm chọc.

"Lâm Thiên, tôi đã sớm muốn nói cho cậu biết, cậu thật sự không xứng với tôi! Hôm nay tôi sẽ nói rõ rằng với câu, bây giờ tôi sẽ chia tay cậu, từ nay chúng ta không còn liên quan gì tới nhau nữa." Giọng điều “Thanh Mai, chúng ta đi thôi” “Đi cái gì mà đi!" Thanh Mai dẩy ra Làm Thiên tay.

“Anh Ngôi nói đúng, cậu là một thắng nhà nghèo.

Cậu đã từng mua cho tôi một chiếc điện thoại hay một chiếc túi xách mà tôi thích chưa? Cầu mua chưa? Ngay cả đi xem một bộ phim, cậu cũng phải đợi đến ngày kỷ niệm, cậu như vậy thì lấy cái gì để cho tôi hạnh phúc ha?"
Giọng điệu của Thanh Mai vừa kiên quyết mà lại sac bén.

“Thanh Mai, tuy bây giờ mình nghèo, nhưng...!nhưng mình sẽ cố gắng!" Lâm Thiên cắn răng nổi.

“Cố gắng? Ha ha! Đúng là một trò hề! Nhà cậu nghèo như vậy, không tiền không quyền không quan hệ, dù cậu có cố gắng cả đời cũng không bằng một sợi lông tơ của anh Ngô đây đâu!" Thanh Mai cười mỉa nói.

"Nhóc con, cải thứ như cậu ấy hả, có xách giày cho tôi cũng không xứng!" Người đàn ông mặc tây trang gọi là anh Ngô kia cũng cười mỉa châm chọc.

"Lâm Thiên, tôi đã sớm muốn nói cho cậu biết, cậu thật sự không xứng với tôi! Hôm nay tôi sẽ nói rõ rằng với câu, bây giờ tôi sẽ chia tay cậu, từ nay chúng ta không còn liên quan gì tới nhau nữa." Giọng điều của Thanh Mai và cũng kiên quyết
Ngay sau đó, Thanh Mai quay đầu nhìn về phía Ngô Thịnh, cười quyến rũ nói: “Anh Ngô, chúng ta đi thôi
Dứt lời, Thanh Mai lập tức chủ động khoác tay
Ngô Thịnh.
Ngô Thịnh nở một nụ cười khinh thường nhìn về phía Lâm Thiên: “Đồ nhà nghèo thi không xứng có được tình yêu, hiểu không?"
Sau khi nói xong, Ngô Thịnh kéo Thanh Mai về phía trước, ngồi vào bên trong chiếc BMW đậu ở cách đó không xa.
Nhìn bóng dáng của Thanh Mai đi xa dần, trái tim của Lâm Thiên quặn thắt lại.
Đau khổ, phẫn nộ, không cam lòng, rồi lại không làm gì được...!“Chỉ vì tôi nghèo mà hai năm yêu nhau kết thúc như thế này ư?"
Lâm Thiên cúi đầu dùng sức bóp chặt nắm đấm, móng tay cắm vào lòng bàn tay làm hắn lên những vật mau do.
Lâm Thiên và Thanh Mai quen nhau từ thời cấp của Thanh Mai và cũng kiên quyết
Ngay sau đó, Thanh Mai quay đầu nhìn về phía Ngô Thịnh, cười quyến rũ nói: “Anh Ngô, chúng ta đi thôi
Dứt lời, Thanh Mai lập tức chủ động khoác tay
Ngô Thịnh.
Ngô Thịnh nở một nụ cười khinh thường nhìn về phía Lâm Thiên: “Đồ nhà nghèo thi không xứng có được tình yêu, hiểu không?"
Sau khi nói xong, Ngô Thịnh kéo Thanh Mai về phía trước, ngồi vào bên trong chiếc BMW đậu ở cách đó không xa.
Nhìn bóng dáng của Thanh Mai đi xa dần, trái tim của Lâm Thiên quặn thắt lại.
Đau khổ, phẫn nộ, không cam lòng, rồi lại không làm gì được...!“Chỉ vì tôi nghèo mà hai năm yêu nhau kết thúc như thế này ư?"
Lâm Thiên cúi đầu dùng sức bóp chặt nắm đấm, móng tay cắm vào lòng bàn tay làm hắn lên những vật mau do.
Lâm Thiên và Thanh Mai quen nhau từ thời cấp ba.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai người xác nhận quan hệ yêu đường.

Khi đó Thanh Mai vẫn rất hồn nhiên, mối tình của họ rất trong sáng trước khi bị đồng tiền vấy bản
Sau khi tốt nghiệp, Lâm Thiên thi vào trường đại học ở địa phương, Thanh Mai không thể thi vào trường đại học mình thích cho nên đã ra ngoài đi làm.

Kể từ lúc đó, con người của Thanh Mai đều chậm rãi thay đổi, trở nên thực dụng lại tham tiền
Lâm Thiên không đuổi theo Thanh Mai, cũng không níu kéo cô ta, bởi vì cậu chỉ là một thắng nhà nghèo, có cái gì để tranh đoạt với Ngô Thịnh chứ?
Hơn nữa Lâm Thiên cũng đã nhìn thấu Thanh Mai, một con người thực dụng như vậy thì luyến tiếc để làm gì nữa.
Nói thật, những năm gần đây, bởi vì trong nhà nghèo túng nên không biết Lâm Thiên đã chịu bao nhiều sự khinh thường, uất ức không công bằng rồi.

“Thanh Mai, hôm nay cô xem thường tôi, tương lai chắc chắn tôi sẽ khiến cô phải hối hận!” Hai tròng mắt của Lâm Thiên hiện lên vẻ sắc bén.

"Còn có tên Ngô gì đó nữa, nếu có một ngày tôi đối đời, nhất định tôi sẽ khiến anh phải bề mặt ba.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai người xác nhận quan hệ yêu đường.

Khi đó Thanh Mai vẫn rất hồn nhiên, mối tình của họ rất trong sáng trước khi bị đồng tiền vấy bản
Sau khi tốt nghiệp, Lâm Thiên thi vào trường đại học ở địa phương, Thanh Mai không thể thi vào trường đại học mình thích cho nên đã ra ngoài đi làm.

Kể từ lúc đó, con người của Thanh Mai đều chậm rãi thay đổi, trở nên thực dụng lại tham tiền
Lâm Thiên không đuổi theo Thanh Mai, cũng không níu kéo cô ta, bởi vì cậu chỉ là một thắng nhà nghèo, có cái gì để tranh đoạt với Ngô Thịnh chứ?
Hơn nữa Lâm Thiên cũng đã nhìn thấu Thanh Mai, một con người thực dụng như vậy thì luyến tiếc để làm gì nữa.

Nói thật, những năm gần đây, bởi vì trong nhà nghèo túng nên không biết Lâm Thiên đã chịu bao nhiều sự khinh thường, uất ức không công bằng rồi.

“Thanh Mai, hôm nay cô xem thường tôi, tương lai chắc chắn tôi sẽ khiến cô phải hối hận!” Hai tròng mắt của Lâm Thiên hiện lên vẻ sắc bén.

"Còn có tên Ngô gì đó nữa, nếu có một ngày tôi đối đời, nhất định tôi sẽ khiến anh phải bề mặt Tại khu ổ chuột của thành phố Bảo Thanh.
Những người sống ở nơi này về cơ bản đầu kết những người nghèo dưới đáy của xã hội, nhà của Lâm Thiên cũng ở chỗ này.
Trên đường về nhà, Lâm Thiên vẫn luôn tự hỏi về vấn để kiếm tiền, nghĩ tới nghĩ lui lại không nghĩ ra được gì.

Cậu chỉ là một sinh viên chính quy của một trường đại học bình thường, nhà cửa lại nghèo khổ, muốn kiếm nhiều tiền quả thật khó như lên trời.
Xã hội này không có sự công bằng, cho dù bạn có làm việc, chăm chỉ làm lụng cả đời thì cũng chưa chắc đã có nhiều tiền bằng con của một gia đình giàu có ăn không ngồi rồi.
Vừa đến trước cửa nhà, Lâm Thiên đã nhìn thấy một chiếc Bentley, biển số xe còn là của tỉnh thành.

"Sao chiếc xe sang trọng này lại đậu ở trước của nhà mình?"
Mang theo sự nghi ngờ, Lâm Thiên tăng tốc đi vào trong nhà.
Sau khi vào cửa, Lâm Thiên phát hiện trong nhà ngoại trừ mẹ mình ra còn có một ông cụ mặc vest, ông cụ có khí chất bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

Tại khu ổ chuột của thành phố Bảo Thanh.
Những người sống ở nơi này về cơ bản đầu kết những người nghèo dưới đáy của xã hội, nhà của Lâm Thiên cũng ở chỗ này.
Trên đường về nhà, Lâm Thiên vẫn luôn tự hỏi về vấn để kiếm tiền, nghĩ tới nghĩ lui lại không nghĩ ra được gì.

Cậu chỉ là một sinh viên chính quy của một trường đại học bình thường, nhà cửa lại nghèo khổ, muốn kiếm nhiều tiền quả thật khó như lên trời.
Xã hội này không có sự công bằng, cho dù bạn có làm việc, chăm chỉ làm lụng cả đời thì cũng chưa chắc đã có nhiều tiền bằng con của một gia đình giàu có ăn không ngồi rồi.
Vừa đến trước cửa nhà, Lâm Thiên đã nhìn thấy một chiếc Bentley, biển số xe còn là của tỉnh thành.

"Sao chiếc xe sang trọng này lại đậu ở trước của nhà mình?"
Mang theo sự nghi ngờ, Lâm Thiên tăng tốc đi vào trong nhà.
Sau khi vào cửa, Lâm Thiên phát hiện trong nhà ngoại trừ mẹ mình ra còn có một ông cụ mặc vest, ông cụ có khí chất bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

“Cháu ngoại"
Ông cụ nhìn Lâm Thiên rồi nở nụ cười.

Hai chữ này khiến Lâm Thiên sửng sở.

“Mẹ, đây chuyện gì vậy?" Lâm Thiên ngày ngốc nhìn về phía mẹ.
Trước kia mẹ thường nói với Lâm Thiên rằng cậu chưa kịp sinh ra thì ông ngoại bà ngoại của cậu đã qua đời, cho nên Lâm Thiên chưa bao giờ gặp ông ngoại, cũng không biết tin tức gì về họ.
Mẹ thở dài một hơi: "Lâm Thiên, mấy năm nay mẹ...!mẹ vẫn luôn lừa con, thật ra ông ngoại của con vẫn chưa chết.

Ông ấy chính là ông ngoại ruột của con, năm đó mẹ muốn ở bên bố con, ông ngoại của con không đồng ý, cho nên mẹ đã bỏ trốn với bố con..."
Tin tức đột ngột này khiến Lâm Thiên hơi choáng vắng, cậu cũng có ông ngoại? Hóa ra bố mẹ vì theo đuổi tình yêu mà bỏ trốn sao? "Con trai, ông ngoại của con tên Lê Chí Thành.

Mẹ bổ sung thêm “Lê.

Lê Chí Thành
Cơ mặt của Lâm Thiên bằng nhiên có rút lại đương nhiên Lâm Thiên đã từng nghe tới cái tên này “Cháu ngoại"
Ông cụ nhìn Lâm Thiên rồi nở nụ cười.

Hai chữ này khiến Lâm Thiên sửng sở.

“Mẹ, đây chuyện gì vậy?" Lâm Thiên ngày ngốc nhìn về phía mẹ.
Trước kia mẹ thường nói với Lâm Thiên rằng cậu chưa kịp sinh ra thì ông ngoại bà ngoại của cậu đã qua đời, cho nên Lâm Thiên chưa bao giờ gặp ông ngoại, cũng không biết tin tức gì về họ.
Mẹ thở dài một hơi: "Lâm Thiên, mấy năm nay mẹ...!mẹ vẫn luôn lừa con, thật ra ông ngoại của con vẫn chưa chết.

Ông ấy chính là ông ngoại ruột của con, năm đó mẹ muốn ở bên bố con, ông ngoại của con không đồng ý, cho nên mẹ đã bỏ trốn với bố con..."
Tin tức đột ngột này khiến Lâm Thiên hơi choáng vắng, cậu cũng có ông ngoại? Hóa ra bố mẹ vì theo đuổi tình yêu mà bỏ trốn sao? "Con trai, ông ngoại của con tên Lê Chí Thành.

Mẹ bổ sung thêm “Lê.

Lê Chí Thành
Cơ mặt của Lâm Thiên bằng nhiên có rút lại đương nhiên Lâm Thiên đã từng nghe tới cái tên này Le Chí Thành chính là nhà giàu số một khắp cả ba tỉnh Tây Nam, có danh tiếng không nhỏ trên toàn quốc, mà danh tiếng của ông ấy ở tỉnh này thì càng khỏi phải nói!
Tại ba tỉnh Tây Nam, tập đoàn Tình Xuyên của Lê Chí Thành gần như có mặt ở khắp nơi, hơn nữa đều rất hoành tráng, bao gồm cả thành phố Bảo Thạnh, nơi này cũng có dấu chân của Tỉnh Xuyên.

“Ông...!ông thật sự là Lê Chí Thành, chủ tịch của tập đoàn Tình Xuyên sao?" Lâm Thiên trợn to hai mắt nhìn Lê Chí Thành.
Lâm Thiên thật sự không thể tin được, ông ngoại ruột của mình lại là nhân vật lớn như vậy sao? "Không sai, cháu ngoại của ông" Lê Chí Thành nô một nụ cười thật tưới tiền lên muốn ôm lấy Lâm Thiên.
Lâm Thiên lại lùi về phía sau một bước.

“Nhiều năm như vậy, tại sao ông không tới nhận người thân? Ông giàu có như vậy, tại sao lại để cho mẹ tôi phải sống cuộc sống vất và như thế này?" Lâm Thiên tức giận chất vấn
Lâm Thiên sống khổ cũng không sao, nhưng bố chết sớm, mấy năm nay một mình mẹ tần tào nuôi cầu, trong lòng Lâm Thiên hiểu rất rõ mẹ đã sống khổ sở như thế nào.

Le Chí Thành chính là nhà giàu số một khắp cả ba tỉnh Tây Nam, có danh tiếng không nhỏ trên toàn quốc, mà danh tiếng của ông ấy ở tỉnh này thì càng khỏi phải nói!
Tại ba tỉnh Tây Nam, tập đoàn Tình Xuyên của Lê Chí Thành gần như có mặt ở khắp nơi, hơn nữa đều rất hoành tráng, bao gồm cả thành phố Bảo Thạnh, nơi này cũng có dấu chân của Tỉnh Xuyên.


“Ông...!ông thật sự là Lê Chí Thành, chủ tịch của tập đoàn Tình Xuyên sao?" Lâm Thiên trợn to hai mắt nhìn Lê Chí Thành.
Lâm Thiên thật sự không thể tin được, ông ngoại ruột của mình lại là nhân vật lớn như vậy sao? "Không sai, cháu ngoại của ông" Lê Chí Thành nô một nụ cười thật tưới tiền lên muốn ôm lấy Lâm Thiên.
Lâm Thiên lại lùi về phía sau một bước.

“Nhiều năm như vậy, tại sao ông không tới nhận người thân? Ông giàu có như vậy, tại sao lại để cho mẹ tôi phải sống cuộc sống vất và như thế này?" Lâm Thiên tức giận chất vấn
Lâm Thiên sống khổ cũng không sao, nhưng bố chết sớm, mấy năm nay một mình mẹ tần tào nuôi cầu, trong lòng Lâm Thiên hiểu rất rõ mẹ đã sống khổ sở như thế nào.

“Cháu ngoại, ông đã đưa tiền cho mẹ cháu rất nhiều lần, nhưng nó cứng đầu không nhận, thậm chí còn không chịu nhận ông, kỳ thật ông đã sớm muộn nhận lại châu, dù sao ông cũng chỉ có một minh châu là cháu ngoại thôi!" Lê Chí Thành uể oải nói.

"Mẹ, ông ấy ông ấy nói thật sao?" Lâm Thiên nhìn về phía mẹ.
Mẹ gật gật đầu: "Ông ấy nói không sai, vốn đi cả đời này mẹ cũng không muốn nhận lại ông ấy, nhưng bây giờ mẹ đã suy nghĩ thông suốt, ân oán ở thế hệ của bọn mẹ không thể khiến con bị liên lụy.

Vì muốn con được sống cuộc sống tốt hơn, mẹ cảm thấy con nên nhận mặt ông ấy, hy vọng con có thể chấp nhận ông ấy" “Cháu ngoại ngoan!" Lê Chi Thành cười ôm chặt
Lâm Thiên.
Lúc này đây Lâm Thiên không tiếp tục né tránh nữa.

"Lâm Thiên, mấy năm nay đề cháu chịu khổ rồi, cháu yên tâm, ông ngoại nhất định sẽ bù đắp thật tốt cho cháu!" Lê Chí Thành nói,
Ngay sau đó, Lê Chí Thành lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Lâm Thiên: “Cháu ngoại ngoan, trong thẻ có ba trăm năm “Cháu ngoại, ông đã đưa tiền cho mẹ cháu rất nhiều lần, nhưng nó cứng đầu không nhận, thậm chí còn không chịu nhận ông, kỳ thật ông đã sớm muộn nhận lại châu, dù sao ông cũng chỉ có một minh châu là cháu ngoại thôi!" Lê Chí Thành uể oải nói.

"Mẹ, ông ấy ông ấy nói thật sao?" Lâm Thiên nhìn về phía mẹ.
Mẹ gật gật đầu: "Ông ấy nói không sai, vốn đi cả đời này mẹ cũng không muốn nhận lại ông ấy, nhưng bây giờ mẹ đã suy nghĩ thông suốt, ân oán ở thế hệ của bọn mẹ không thể khiến con bị liên lụy.

Vì muốn con được sống cuộc sống tốt hơn, mẹ cảm thấy con nên nhận mặt ông ấy, hy vọng con có thể chấp nhận ông ấy" “Cháu ngoại ngoan!" Lê Chi Thành cười ôm chặt
Lâm Thiên.
Lúc này đây Lâm Thiên không tiếp tục né tránh nữa.

"Lâm Thiên, mấy năm nay đề cháu chịu khổ rồi, cháu yên tâm, ông ngoại nhất định sẽ bù đắp thật tốt cho cháu!" Lê Chí Thành nói,
Ngay sau đó, Lê Chí Thành lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Lâm Thiên: “Cháu ngoại ngoan, trong thẻ có ba trăm năm mười tỷ tiền tiêu vặt, cháu cam dùng tam trước, không đủ cử tìm ông ngoại mà lay!" "Ba ba trăm năm mươi tỷ!".
Tay của Lâm Thiên run lên, sợ tới mức suýt nữa không đứng vững.
Đối với Lâm Thiên mà nói, đây quả thật là một con số khổng lồ, Lâm Thiên chưa từng nghĩ mình sẽ có nhiều tiền như vậy, mà số tiền này ở trong miệng Lê Chi Thành chỉ là tiền tiêu vặt thôi sao?
Đương nhiên Lê Chí Thành nhìn ra suy nghĩ của Lâm Thiên.

“Ha ha, ba trăm năm mươi tỷ đối với ông ngoại chi là tiền lẻ, hiểu chưa?"
Lê Chí Thành cười nhét tấm thẻ vào trong tay Lâm
Thiên, sau đó tiếp tục nói: "Ngoài ra, tất cả công việc kinh doanh của ông ở thành phố Bảo Thanh cũng đều sẽ giao lại cho cháu hét." "Giao cho cháu? Nhưng cháu vẫn còn đang học đại học, huống chi...!cháu chưa từng làm kinh doanh." Lâm Thiên buông tay nói.

"Không sao cả, việc kinh doanh ở thành phố Bảo Thanh khá ổn định, cũng có phân chia quản lý các cấp mười tỷ tiền tiêu vặt, cháu cam dùng tam trước, không đủ cử tìm ông ngoại mà lay!" "Ba ba trăm năm mươi tỷ!".
Tay của Lâm Thiên run lên, sợ tới mức suýt nữa không đứng vững.
Đối với Lâm Thiên mà nói, đây quả thật là một con số khổng lồ, Lâm Thiên chưa từng nghĩ mình sẽ có nhiều tiền như vậy, mà số tiền này ở trong miệng Lê Chi Thành chỉ là tiền tiêu vặt thôi sao?
Đương nhiên Lê Chí Thành nhìn ra suy nghĩ của Lâm Thiên.

“Ha ha, ba trăm năm mươi tỷ đối với ông ngoại chi là tiền lẻ, hiểu chưa?"
Lê Chí Thành cười nhét tấm thẻ vào trong tay Lâm
Thiên, sau đó tiếp tục nói: "Ngoài ra, tất cả công việc kinh doanh của ông ở thành phố Bảo Thanh cũng đều sẽ giao lại cho cháu hét." "Giao cho cháu? Nhưng cháu vẫn còn đang học đại học, huống chi...!cháu chưa từng làm kinh doanh." Lâm Thiên buông tay nói.

"Không sao cả, việc kinh doanh ở thành phố Bảo Thanh khá ổn định, cũng có phân chia quản lý các cấp bắc, châu chỉ cần phải tay làm chủ tịch là được.

Ả cháu cứ tiếp tục công việc học hành của cháu, công ty ở Bảo Thanh kiếm được bao nhiêu tiền, cháu tử tuy tiên lấy mà xài" Lê Chí Thành nói “Vâng a!" Lâm Thiên giật đầu nhận lời.
Sau chuyện hôm nay của Thanh Mai, Lâm Thiên đã biết rõ tầm quan trọng của việc có tiền có địa vị
Quan trọng nhất chính là Lâm Thiên đột nhiên nhớ ra vừa rồi nơi mình mới chia tay Thanh Mai là ở trước cổng công ty chi nhánh của Tình Xuyên ở Bảo Thạnh, hình như tên Ngô kia cũng là người thuộc chi nhánh ở Bảo Thanh:
Còn cậu thì lại sắp trở thành chủ tịch của công ty đó, ha ha, đúng là ông trời có mắt mà
Lâm Thiên ngây ngốc suy nghĩ, nếu Thanh Mai và tên Ngô kia biết được mình chính là chủ tịch mới của công ty họ làm, không biết biểu cảm của hai người sẽ như thế nào? Điều này khiển Lâm Thiên dâng lên một cảm giác mong chờ...!bắc, châu chỉ cần phải tay làm chủ tịch là được.

Ả cháu cứ tiếp tục công việc học hành của cháu, công ty ở Bảo Thanh kiếm được bao nhiêu tiền, cháu tử tuy tiên lấy mà xài" Lê Chí Thành nói “Vâng a!" Lâm Thiên giật đầu nhận lời.
Sau chuyện hôm nay của Thanh Mai, Lâm Thiên đã biết rõ tầm quan trọng của việc có tiền có địa vị
Quan trọng nhất chính là Lâm Thiên đột nhiên nhớ ra vừa rồi nơi mình mới chia tay Thanh Mai là ở trước cổng công ty chi nhánh của Tình Xuyên ở Bảo Thạnh, hình như tên Ngô kia cũng là người thuộc chi nhánh ở Bảo Thanh:
Còn cậu thì lại sắp trở thành chủ tịch của công ty đó, ha ha, đúng là ông trời có mắt mà
Lâm Thiên ngây ngốc suy nghĩ, nếu Thanh Mai và tên Ngô kia biết được mình chính là chủ tịch mới của công ty họ làm, không biết biểu cảm của hai người sẽ như thế nào? Điều này khiển Lâm Thiên dâng lên một cảm giác mong chờ....


Bình Luận (0)
Comment