Cực Phẩm Cao Thủ Tu Tiên

Chương 16 - Nguy Hiểm

Vừa dứt lời, Phan Thiên Hùng cùng Lãnh Huy cơ thể khẽ động, bộ pháp cực kì quỷ dị huyền ảo ẩn ẩn hiện hiện, thoáng chốc cả hai liền xuất hiện phía bên hai cánh Hắc Xà, Phan Thiên Hùng không đợi Hắc Xà kịp phản ứng tay siết chặt nắm đấm hướng về phía Hắc Xà đánh thẳng một quyền. Một quyền này của Phan Thiên Bá chứa lực lượng cực kì kinh khủng, khiến cả tiểu bối Lâm Phong đang đứng quan sát không khỏi hít ngụm khí lạnh, bọn hắn dường như cảm nhận được bất kì thứ gì đối mặt với một quyền này đều trở nên nhỏ bé.

Lãnh Huy cũng không chịu thua kém, hai tay đập vào nhau đặt trước ngực, miệng đọc chân ngôn liên tục, thoáng chốc phía sau hắn liền xuất hiện một tòa tượng phật bằng vàng sáng rực ẩn ẩn hiện hiện, cực kì huyền ảo. Tòa tượng phật bằng vàng tỏa ra hào quang rực rỡ, khiến ai nấy đang ở đang đều không khỏi chói mắt đưa tay che lại, không những thế tòa tượng phật này còn phát ra lực lượng cực kì khủng bố, so với Phan Thiên Hùng có phần nhỉnh hơn nhiều. Hai tay Lãnh Huy thay đổi ấn, tòa tượng phật phía sau cũng đồng thời cử động, tòa tượng phật này một tay tạo thành hình chữ nhất đặt trước ngực, tay còn lại hướng về phía Hắc Xà vỗ thẳng xuống.

'Ầm', một quyền của Phan Thiên Hùng cùng một chưởng tòa tượng phật bằng vàng của Lãnh Huy đồng thời đánh thẳng về phía Hắc Xà tạo ra phía động cực kì lớn, khiến không gian bốn phía tại hang động không khỏi rung chuyển dữ dội, phía trên vách tường thạch cũng vì sự va chạm ấy liền tạo thành những vết nứt. Khói bụi từ vụ va chạm xuất hiện không ngừng, khiến tầm nhìn mọi người trở nên bị cản trở, Lâm Phong tận dụng thời cơ này, điều động linh khí, từng vòng xoáy xung quanh đan điền Lâm Phong liền bắt đầu xoay chuyển tạo thành khớp chuyển động bánh răng. Vòng xoáy cuối cùng vừa bắt đầu luân chuyển, ánh mắt Lâm Phong trở nên dị thường, tất cả mọi sự vật diễn ra trước mắt hắn đều được thoi diễn một cách huyền ảo, tất cả những chuyển động trước mắt hắn đều trở nên chậm dần.

Chưa dùng lại ở đó, dưới sự thoi diễn bên trong mắt Lâm Phong, tại bên trong tâm trí hắn liên tục xuất hiện vô số hình ảnh lặp đi lặp lại, đối với những hình ảnh hiện ra trong tâm trí, Lâm Phong hắn vô cùng quen thuộc, những dòng hình ảnh này dường như là một cuốn sổ ghi chép, ghi chép lại toàn bộ quá trình hắn từ lúc bắt đầu đặt chân vào nơi này. Trong chốc lát, từng dòng hình ảnh này không ngừng sơ lượt, chỉ lưu lại vài phân đoạn hình ảnh, ngay tại bên trong đan điền, tất cả vòng xoáy đang xoay chuyển bỗng nhiên dừng lại, chỉ mỗi vòng xoáy thứ tư vẫn tiếp tục luân chuyển một cách kì lạ.

Thoáng chốc những phần hình ảnh còn sót lại bên trong tâm trí Lâm Phong bắt đầu thoi diễn, đem những phần hình ảnh này diễn hóa đến hoàn mĩ, không một chút tì vết. Dựa theo những phần hình ảnh này, tâm trí Lâm Phong bắt đầu tiếp nhận, huyết khí từ cơ thể bắt đầu bắn ra, Phan Thiên Bá đừng cận bên nhìn thấy thế liền cười lạnh, đưa tay muốn chộp lấy Lâm Phong. Thế nhưng tay hắn gần như chỉ cách vai Lâm Phong không đến một ngón tay thì cơ thể Lâm Phong khẽ động, chân hắn không ngừng di chuyển tránh né, bộ pháp vô cùng thuần thục, phải nói thậm chí có phần vượt hẳn so với Phan Thiên Bá trước đó.

Phan Thiên Bá nhìn thấy một trảo của mình bắt hụt Lâm Phong, sắt mặt liền trở nên lạnh dần, cả cơ thể vận chuyển linh khí, chân đạp đất hướng về phía Lâm Phong phóng tới, thế nhưng cơ thể Lâm Phong dường như chịu tác động từ một lực lượng vô hình nào đó, bỗng nhiên khẽ biến mất, liền xuất hiện ngay tận phía vách tường. Đám người Phan Thiên Bá cùng Lãnh Kim Bằng nhìn thấy hành động của Lâm Phong đều không khỏi bất ngờ, đặc biệt là Phan Thiên Bá hắn là người cảm thấy bất ngờ và khó tin nhất trong số người có mặt ở đây, bởi vì bộ pháp mà Lâm Phong sử dụng lại chính là bộ pháp Phan Thiên Bá hắn đã từng sử dụng khi đối chiến với ba người Lâm Phong.

-"Rốt cuộc ngươi là ai?" Phan Thiên Bá lạnh mặt nói.

-"Ta là ai? Chẳng phải ta đã nói một lần rồi sao?" Lâm Phong dường như vẫn chưa hiểu, liền hướng về phía Phan Thiên Bá hỏi lại.

-"Hừ... Ta không tin là không bắt được ngươi... Bắt được ngươi rồi tra khảo cũng không muộn." Nhìn thấy đối phương dường như không muốn trả lời, Phan Thiên Bá hừ lạnh nói.

Dứt lời Phan Thiên Bá chân bước về phía trước, thoáng chốc cả cơ thể liền biến mất trước mặt mọi người liền xuất hiện ngay tại vị trí Lâm Phong, Phan Thiên Bá hướng tay túm thẳng về phía cổ đối phương, thế nhưng Lâm Phong lại một lần nữa đột nhiên biến mất, xuất hiện tại một góc của vách tường khác. Phan Thiên Bá nhìn thấy đối phương liên tục trốn thoát khỏi tầm tay của mình sắc mặt trở nên khó chịu, hai tay xoay chuyển, linh khí từ hai tay không ngừng tuông ra, hóa hình thành kiếm khí, tay phải Phan Thiên Bá nắm chặt lấy cán kiếm, hướng về phía vị trí Lâm Phong vung nhát chém.

Từ nhát chém của Phan Thiên Bá liền tạo ra luồng kiếm khí bán nguyệt đánh thẳng về phía Lâm Phong, về phần Lâm Phong nhìn thấy đối phương công kích về phía mình, bên trong tâm trí liền thoi diễn hình ảnh khác, hai tay Lâm Phong liền đập vào nhau bắt ấn, từ phía dưới mặt đất liền xuất hiện tòa sơn thạch ngay tại phía trước Lâm Phong, ngăn cản nhát chém của Phan Thiên Bá. Bành Thiên đang đứng ngoài quan sát, nhìn thấy ấn tay từ Lâm Phong liền cảm thấy quen thuộc, nhưng không nhớ đã từng thấy ở đâu, vừa nhìn thấy tòa sơn thạch từ dưới đất xuất hiện phía trước Lâm Phong, ngăn chặn nhát chém từ Phan Thiên Bá thì Bành Thiên hắn không khỏi trố mắt há mồm.

-"Cái... Đây là... Chẳng phải...." Lâm Thiên Tuyết đứng bên cạnh nhìn thấy vậy liền xoay người về phía Bành Thiên nói.

-"Đừng hỏi ta... Ta cũng không biết đây này... Tại sao Lâm Phong hắn lại biết được 'Ngự Sơn Chưởng Khống Thạch Pháp' của ta?" Bành Thiên liền cắt lời đối phương, đưa tay gãi đầu, trầm mặt nói.

-"Nói mới nhớ, ngươi không nhìn thấy bộ pháp mà Lâm Phong thi triển lúc nãy có phần quen mắt sao?" Lâm Thiên Tuyết chợt nhớ ra gì đó, liền đưa tay vỗ vai Bành Thiên nói.

-"Bộ pháp? Đúng rồi, tí nữa thì quên, ngươi không nói thì ta cũng không nhớ, bộ pháp của hắn giống y hệt bộ pháp mà Phan Thiên Bá đã dùng trước đó." Bành Thiên vỗ tay cái chát, hướng về phía Lâm Thiên Tuyết nói.

-"Đúng đúng, là bộ pháp của Phan Thiên Bá, gọi là gì nhỉ?" Lâm Thiên Tuyết gật đầu tán đồng, lâm vào suy nghĩ.

-"'Lăng Không Vân Bộ', bộ pháp của Lăng Kiếm Các." Lãnh Kim Bằng đứng cạnh đó, ánh mắt tập trung về phía hai người Phan Thiên Bá cùng Lâm Phong, lạnh lùng nói.

-"Lăng Kiếm Các?" Bành Thiên cùng Lâm Thiên Tuyết đồng thanh nói, quay người về phía Lãnh Kim Bằng hỏi.

-"Đúng, là của Lăng Kiếm Các, bộ pháp này vô cùng quỷ dị, theo ta biết thì 'Lăng Không Vân Bộ' được chia làm ba cấp độ đó chính là : Sơ Cấp - Trung Cấp - và cuối cùng là Đỉnh Cấp. Tại mỗi cấp độ đều được chia làm ba tầng, tại mỗi tầng bộ pháp liền không giống nhau, luyện đến càng cao thì càng huyền ảo và quỷ dị. Nghe đồn rằng khi luyện đến Tầng Chín Đỉnh Cấp thì người tu luyện có thể một bước sáng thế, về phần có người nào đã đạt đến như thế không thì vẫn chưa có thông tin gì." Lãnh Kim Bằng tay sờ càm nói.

-"Một bước sáng thế? Là ý gì?" Mạc Lôi đứng cạnh nghe không hiểu, liền chen vào nói.

-"Đúng vậy, một bước sáng thế là gì? Đây là lần đầu tiên ta nghe được đấy." Lâm Thiên Tuyết cũng gật đầu nói.

-"Về vấn đề này ta cũng không rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe được các trưởng lão trong gia tộc nói rằng, một khi đã đạt đến tầng cuối cùng của 'Lăng Không Vân Bộ', thì người tu luyện nó bước một bước liền có thể tiến vào quá khứ, một bước bước vào tương lai, một bước vào hư không, một bước về hiện tại." Lãnh Kim Bằng nhíu mày suy nghĩ đáp.

-"Cái gì? Thực sự có chuyện đó sao?" Bành Thiên dường như vẫn chưa tin, liền hỏi lại.

-"Có thể là thật, cũng có thể là giả, thực hư thế nào, đến giờ vẫn chưa ai biết." Lãnh Kim Bằng lắc đầu đáp.

-"Nếu quả thật là thế thì có phần hơi kinh khủng... Nghĩ xem, chỉ cần bước một bước liền có thể quay về quá khứ, thay đổi vận mệnh của mình, một bước tiến về tương lai, liền có thể biết được chuyện gì xảy ra, nghe thôi chỉ đã thấy sợ rồi." Mạc Lôi không khỏi lạnh người nói.

-"Bước liền có thể tiến vào quá khứ, một bước bước vào tương lai, một bước vào hư không, một bước về hiện tại nha, đây là cảnh giới mà biết bao nhiêu người mơ ước, nếu đem thông tin này nói cho mọi người trong thiên hạ biết, thì không biết có biết bao nhiêu lão quái vật chui ra mà tranh giành. Thật không ngờ Lăng Kiếm Các lại có được một bộ pháp tuyệt đỉnh thế gian đến như thế." Lâm Thiên Tuyết không khỏi cảm thán nói.

-"Nói thì nói vậy thôi, chứ để tu luyện đến tầng cuối cùng của 'Lăng Không Vân Bộ' còn không biết phải tốn biết bao nhiêu thời gian, không chừng đợi ngươi đến được bước thứ chín thì ai nấy cũng đều hóa thành tiên, phi vào hư không cả rồi." Bành Thiên nghe thấy thế liền bĩu môi, khinh thường lời nói Lâm Thiên Tuyết.

-"Có lời đồn không biết phải thật hay không, thế nhưng nói rằng lão tổ của Lăng Kiếm Các, đã tu luyện đến bước thứ chín của 'Lăng Không Vân Bộ' rồi, cũng chính bởi vì lý do đó mà hoàng đế Nam Quốc Hộ mới dùng ánh mắt khác đối xử với Lăng Kiếm Các bọn họ. Bằng không, các ngươi nghĩ chỉ dựa vào thực lực của Lăng Kiếm Các mà đòi Nam Quốc Hộ phải dè chừng sao?" Lãnh Kim Bằng chen vào nói.

-"Cái gì? Lão quái vật ấy còn sống à?" Bành Thiên nghe thấy thế liền giật mình, xoay người về phía Lãnh Kim Bằng, âm thanh có phần run sợ nói.

-"Không những còn sống, mà sống rất tốt, thực lực cùng tu vi cực kì khủng bố, không một ai nghe đến không sợ cả." Lãnh Kim Bằng đáp.

-"Lão tổ của Lăng Kiếm Các? Là ai?" Lâm Thiên Tuyết nghe không hiểu liền hỏi.

-"Suỵt... Đừng nói lớn, về chuyện này, chúng ta không nên tra hỏi lung tung, kẻo đem lại họa cho tông môn." Bành Thiên lấy tay đưa che miệng Lâm Thiên Tuyết nói.

-"Ngươi làm gì thế, bỏ tay ngươi ra, làm gì mà phải sợ sệt như thế chứ, bộ lão tổ Lăng Kiếm Các đáng sợ lắm à?" Lâm Thiên Tuyết hất tay Bành Thiên ra liền hỏi.

-"Đáng sợ? Ha ha ha... Lão ấy không còn dùng hai từ 'đáng sợ' để hình dung được nữa, ngươi có biết vì sao Lăng Kiếm Các luôn đứng vững suốt trăm vạn năm qua không?" Bành Thiên nghe thấy thế, khóe miệng liền nhếch lên nói.

-"Luôn xuất ra những thiên chi kiêu tử?" Mạc Lôi đúng đó nghe vậy liền chen vào.

-"Không, không, không... Chỉ là một phần thôi, phần còn lại là nể sợ lão tổ Lăng Kiếm Các." Bành Thiên đưa ngón tay lên lắc lắc, tỏ vẻ thần bí nói.

-"Ngươi nghĩ đi, một người mà có thể khiến các thế lực trong thiên hạ phải kính sợ, thì biết người đó khủng bố cỡ nào rồi?" Bành Thiên tiếp tục nói.

-"Có cần phải nói quá như vậy không?" Lâm Thiên Tuyết dường như vẫn không tin những gì Bành Thiên, liền liếc mắt nghi ngờ.

-"Nói quá? Ta nói như thế là đã bớt đi mấy phần rồi đấy, Lâm tiểu thư ngươi nếu như không tin, có thể về Lâm gia, hoặc về tông môn, hỏi sư phụ ngươi là biết. Chỉ sợ khi nhắc đến lão quái vật ấy, sư phụ hoặc người trong gia tộc của các ngươi tái xanh mặt mài, run rẩy liên tục ấy." Bành Thiên đưa tay phất Lâm Thiên Tuyết nói.

-"Chạy mau." Cả đám người Lâm Thiên Tuyết cùng Lâm Phong đang tập trung vào chuyện khác, liền âm thanh Lãnh Huy từ phía trong khói bụi phát ra khiến cả đám người không khỏi bừng tỉnh, đem tất cả trở về với hiện thực.

-"Aaaaaaa..." Cùng lúc đó tiếng thét từ phía trong khói bụi đồng thời phát ra khiến cả đám không khỏi run sợ.

Thoáng chốc, ngay tại bên trong khói bụi, hai bóng người từ phía trước xuất hiện, bay thẳng về phía vị trí nhóm người Lâm Thiên Tuyết, va thẳng vào vách tường, khóe miệng liền phun huyết, trên người cả cơ thể vết thương chồng chất, chật vật không thôi, hai người này không ai khác chính là Lãnh Huy cùng Phan Thiên Hùng. Nhìn thấy Phan Thiên Hùng bị thương nghiêm trọng, Phan Thiên Bá cũng không có tâm tư để ý Lâm Phong, liền phóng người bay thẳng về phía Phan Thiên Hùng, về phần Lâm Phong nhìn thấy đối phương buông thả mình, liền thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng Lâm Phong chưa kịp định hình lại liền cảm nhận được cỗ khí tức vô cùng nguy hiểm đang hướng về phía mình, Lâm Phong ngước đầu hướng về phía trước, mắt nhìn thấy con Hắc Xà ánh mắt tập trung về phía hắn liền không khỏi hoảng sợ, cả cơ thể điều động linh khí, thi triển bộ pháp, muốn trốn khỏi tầm mắt nó. Dương như Hắc Xà biết được hành động của Lâm Phong, ánh mắt của của nó không ngừng biến hóa, tất cả huyền ảo trước mắt nó đều trở nên vô dụng, Hắc Xà đưa đuôi quật thẳng về phía vị trí Lâm Phong di chuyển.

'Ầm, đuôi Hắc Xà đánh trúng thẳng vào Lâm Phong, khiến hắn bay thẳng đập vào vách tường tạo ra tiếng động, khiến một mảnh vách tường trở thành đống đổ nát, khiến bốn phía căn phòng này liền rung chuyển, dường như muốn sụp đổ. Lãnh Huy nhìn thấy Hắc Xà không để ý đến đám người bọn hắn, liền đưa tay ra hiệu, chật vật đứng lên, hướng về phía tiểu bối Lãnh Kim Bằng nói.

-"Đi mau, trễ là không còn kịp nữa."

-"Thế nhưng mà..." Lãnh Kim Bằng ấp úng nói.

-"Không có nhưng nhị gì hết... Con Hắc Xà đó không phải là loại yêu thú chúng ta có thể đối mặt được... Tận dụng thời cơ nó không để ý đến chúng ta, phai nhanh chân thoát khỏi nơi này..." Lãnh Huy đánh gãy, không cho Lãnh Kim Bằng nói tiếp.

-"Thế còn Lâm Phong..." Lâm Thiên Tuyết hướng về phía Lâm Phong nói.

-"Kệ hắn... Mạng sống quan trọng hơn... Thế giới này là vậy, không vì mình trời tru đất diệt... Mau đi thôi..." Lãnh Huy cố gắng chịu đựng, khóe miệng liền phun ngụm máu.

Nhóm người Lâm Thiên Tuyết, Bành Thiên, Mạc Lôi cùng Lãnh Kim Bằng nghe thấy vậy liền không khỏi khó xử, tuy bọn hắn cùng với Lâm Phong giao hữu không được bao lâu, nếu nói không có chút tình cảm thì cũng không đúng, thế nhưng vào tình cảnh này, chút tình cảm ấy không đáng bằng mạng sống của mình. Sau một hồi đắng đo suy nghĩ, cả nhóm quyết định cùng nhau rời khỏi nơi này, để lại Lâm Phong vẫn chưa biết sống chết đối mặt với Hắc Xà, về phần Lâm Phong chật vật đứng dậy nhìn thấy đám người Lâm Thiên Tuyết bỏ rơi mình chạy trốn liền không khỏi cắn răng, cổ họng đắng chát, hai tay siết chặt quyền, tức giận không thôi.

Hắc Xà nhìn thấy tình cảnh Lâm Phong, nó cũng không vội ra tay, liền lượn qua lượn lại trước mặt hắn, dường như đang muốn chế nhễu hắn rằng 'Nhìn thấy chưa, đồng bạn của ngươi vì tình mạng mà bỏ rơi ngươi, suy cho cùng thì ngươi cũng không đáng để bọn hắn lưu tâm'. Lâm Phong ngẩng cao đầu nhìn thấy Hắc Xà phía trước mắt, khóe miệng liền cười lạnh, hướng về phía Hắc Xà nói.

-"Mặc dù ngươi thân thể to lớn, thực lực mạnh hơn ta a, thế nhưng ta cũng không phải quả hồng mềm mà ngươi muốn nhào nặn thế nào thì nhào nặn thế đó."

Bình Luận (0)
Comment