Cực Phẩm Cao Thủ Tu Tiên

Chương 13 - Căn Phòng Kì Lạ

Ba người Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên thoáng chốc đã tiến đến một căn phòng khác, tại nơi này bốn phía xung quanh đều được phủ một lớp thạch cứng cỏi như bao nơi khác, ngoài ra tại mỗi góc của căn phòng đều đặt một bức tượng thạch cao to hùng vĩ, bốn bức tượng thạch này không ai khác chính là Tứ Tượng Thạch Thú : Long - Lân - Quy - Phụng. Tại mỗi Tứ Tượng Thạch Thú đều phát ra một luồng khí uy áp, áp lực cực kì, khiến ba người Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên tứ chi không khỏi run sợ.

Ba người Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên đối mặt với sự bá khí từ Tứ Tượng Thạch Thú liền không khỏi cẩn trọng, tìm một vị trí trong góc tường, khó được người khác để ý đến, xếp chân ngồi xuống, bắt đầu ổn định lại tinh thần cùng lượng linh khí đang bạo động bên trong cơ thể mình. Về phần Phan Thiên Bá, từ trong khói bụi đi ra, mặc dù y phục trên thân hắn đều không còn toàn vẹn, đầu tóc rối bời, thế nhưng trên cơ thể hắn hầu như đều không có một chút nào tổn hại, hoàn mĩ vô cùng. Đám hạ nhân phía bên ngoài nhìn thấy Phan Thiên Bá vẫn bình yên vô sự, liền hướng chạy đến, một kẻ trong số đó bước ra, chấp tay hướng về phía hắn nói.

-"Công tử, ba người bọn chúng trốn thoát rồi."

-"Tìm, truy tìm bọn chúng cho ta, liên lạc với các đồng minh, nhờ bọn chúng phát lệnh truy tìm." Phan Thiên Bá lạnh lùng nói.

-"Vâng." Đám người đồng thanh đáp.

Về phần ba người Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên trong lúc mải mê tập trung chữa trị vết thương, vẫn không hề biết tai họa đang dần ập đến bọn họ. Trong lúc hai người Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên đang phải tập trung chữa vị nội thương, Lâm Phong cũng không tiện làm phiền, quấy rầy họ, liền dạo quanh khắp căn phòng kì lạ này, hắn luôn một mực cảm thấy có gì đó kì lạ kể từ khi bước chân vào nơi này, đặc biệt là Tứ Tượng Thạch Thú nằm ở bốn góc.

Mỗi khi nhìn vào chúng, Lâm Phong liền cảm giác như có một lực lượng vô hình nào đó, thúc ép bản thân, khiến cả cơ thể hắn không ngừng nóng ran lên, linh khí bên trong thì dao động không ngừng, hầu như có thể bạo động bất kì lúc nào. Mốt chốt vẫn chưa phải ở đó, đặc biệt kề cạnh những tòa tượng thạch thú liền viết rất nhiều cỗ ngữ kèm theo những họa tiết vô cùng khó hiểu, cho dù có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể nào hình ra hình dạng đúng của những đường họa tiết này.

Trong lúc quan sát, Lâm Phong liền đi đến vách tường tại Phụng Tượng Thạch Thú, tại phía trên vách tường liền xuất hiện nhiều phân đoạn chữ viết không hoàn chỉnh, đối với những chữ viết này, Lâm Phong không khỏi bất ngờ, hắn bất ngờ không phải là vì trên những vách tường thạch này lưu lại chữ viết, mà bất ngờ là phần chữ viết này ấy vậy mà hắn lại có thể đọc được. Dường như không tin vào mắt mình, Lâm Phong liền đưa tay dụi mắt liên tục, thế nhưng cho dù có dụi mắt bao nhiêu lần đi chăng nữa thì phần chữ trước mắt vẫn như thế, vẫn là phần chữ trước mắt nằm yên tại vị trí cũ, không một chút xê dịch.

'Huyền Vũ Tâm Pháp, lấy linh khí đúc huyết khí, lấy huyết khí bồi túc linh khí, luân chuyển linh khí cùng huyết khí, giải phóng đến toàn bộ cơ thể...', nội dung trên vách tường liền chỉ vọn vẹn đôi vài dòng chữ khiến Lâm Phong nhìn vào cảm thấy ngơ ngơ ngác ngác, đối với phần nội dung này Lâm Phong không thể nào tiếp thu được. Đang còn mải mê đắm chìm trong suy nghĩ về phần nội dung phía trên vách tường, một bàn tay từ phía sau ở đâu tiến tới vỗ lên vai Lâm Phong, khiến hắn không khỏi giật mình, xoay người giơ tay thủ thế.

-"Này này, làm gì mà ngơ ngác như người mất hồn thế, ngươi không sao chứ?" Bành Thiên nhìn thấy Lâm Phong giật mình liền hỏi.

-"Hả... À không có gì, phải rồi, Bành huynh đệ, ta có chuyện muốn hỏi ngươi đây." Lâm Phong xua tay nói.

-"Chuyện gì?"

-"Ngươi nhìn thử xem, coi đọc hiểu nội dung viết gì không?" Lâm Phong liền đưa tay kéo Bành Thiên lại vị trí của mình, chỉ lên phía vách tường, nơi phần nội dung ghi chép.

-"Đâu, để ta xem." Bành Thiên hướng người về phía vị trí Lâm Phong chỉ.

-"Sao? Hiểu gì không?" Sau một khoảng thời gian không thấy Bành Thiên đáp, Lâm Phong liền vội vàng hỏi.

-"Hiểu hiểu cái đầu ngươi, ta nhìn nãy giờ, có nhìn thấy gì đâu, trên đây ngoài tường thạch ra, có ghi chép cái quái gì đâu?" Bành Thiên nghe thấy Lâm Phong hỏi lại, liền tưởng đối phương trêu chọc mình, xoay người tức giận nói.

-"Cái gì? Không có ghi chép gì cả? Sao lại thế?" Lâm Phong nghe thấy thế liền hét to.

-"Hét cái gì mà hét, không tin, ngươi tự lại mà xem." Bành Thiên nghe thấy Lâm Phong hét, liền không khỏi giật mình, đen mặt nói.

-"Để ta xem thử?" Lâm Phong tiến về phía vị trí Bành Thiên nói.

-"Sao... Sao lại thế? Tại sao lại thế? Chuyện gì đang xảy ra thế? Rõ ràng trên đây có một phần dòng chữ, lúc nãy ta còn thấy, sao tự nhiên lại mất." Lâm Phong nhìn thấy trên vách tường trống trơn, không có một chữ nào, liền to mắt há mồm nói.

-"Chuyện này phải hỏi ngươi, sao lại hỏi ta." Bành Thiên nghe thấy đối phương nói vậy, sắc mặt liền không khỏi trầm xuống, xoay người bỏ đi.

-"Thật kì quái, rốt cuộc là sao?" Lâm Phong tay gãi đầu, thắc mắc nói.

Mặc dù trong nội tâm vẫn còn nhiều điểm khó hiểu, thế nhưng Lâm Phong hắn cũng không bận tâm mấy, hắn cho rằng bản thân mình xem như hoa mắt, hoặc có lẽ là do trải qua sự việc vừa rồi, khiến tâm trí mình vẫn chưa ổn định lại, chính vì thế mới có thể nhìn thấy ảo giác. Về phần hai người Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên trải qua đoạn thời gian điều trị, dường như nội thương đã giảm đi phần nào, tuy nhiên linh khí bên trong cơ thể hai người bọn họ vẫn chưa thể nào ổn định lại được, vẫn còn dấu hiệu một chút bạo động bên trong.

Cả ba người Lâm Phong liền tranh thủ thời gian vẫn còn sớm, liền cùng nhau tham quan xung quanh căn phòng, mặc dù trước đó Lâm Phong hắn đã nhìn qua một lần, thế nhưng dù sao một cặp mắt so với ba cặp vẫn còn ít, biết đâu lần này lại có thể tìm ra manh mối gì đó về phần đoạn chữ đột nhiên biến mất. Đi được gần hết căn phòng, Lâm Phong, Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên liền hướng đến một vị nằm gần Quy Tượng Thạch Thú, tại phía trên vách tường nơi này liền xuất hiện họa tiết địa đồ, trên tấm địa đồ là một vòng tròn to, tại bốn góc vòng tròn họa tiết đại diện cho mỗi Tứ Tượng Thạch Thú.

-"Trên này ghi chép gì thế? Bành Thiên, ngươi đọc được không?" Lâm Thiên Tuyết xoay đầu nhìn về phía Bành Thiên hỏi.

-"Mặc dù ta đọc qua nhiều bí tịch, nhiều địa đồ, thế nhưng đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một tấm địa đồ như thế này, thật khiến người khác khó hiểu." Bành Thiên nhíu mày đáp.

Dứt lời, Bành Thiên đưa tay chạm vào tấm địa đồ được khắc phía trên vách tường, thoáng chốc, tại vòng tròn phía trên tấm địa đồ liền phát sáng, những luồng ánh sáng này kéo dài khắp nơi trong căn phòng, ba người Lâm Phong vẫn chưa kịp hoàn hồn lại, chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì từng luồng ánh sáng này bỗng nhiên bạo phát, che mất đi tầm nhìn cả ba người. Không biết thời gian trải qua bao lâu, Lâm Phong liền tỉnh lại, nhìn khung cảnh trước mắt không tại căn phòng cũ nữa, Lâm Phong liền không khỏi giật mình, hai tay chống người đứng dậy, nhìn khắp nơi, tìm kím hai đồng bạn Lâm Thiên Tuyết cùng Bành Thiên.

Thế nhưng cho dù có tìm khắp nơi, bốn phía xung quanh thì Lâm Phong hắn vẫn không phát hiện được gì, nơi này ngoài chính bản thân hắn ra thì hầu như không còn bất kì ai tại, nhìn thấy được tình huống trước mắt đầy bất ổn, Lâm Phong liền ổn định tinh thần lại, đưa tay kiểm tra khắp người coi có bị thương tổn gì không. Bởi vì sự việc diễn ra trước đó, hầu như Lâm Phong hắn không tài nào nhớ rõ, hắn chỉ nhớ rằng bản thân mình cùng hai người Lâm Thiên Tuyết và Bành Thiên bị bao phủ trong luồng ánh sáng thần bí, đùng một phát hắn liền bất tỉnh và xuất hiện tại nơi này.

Sau khi kiểm tra hoàn tất, xác nhận rằng bản thân mình không hề có dấu hiệu bị thương bên ngoài, hay bị nội thương gì cả, Lâm Phong liền tay cầm hành lý, dùng thần thức của mình để quan sát từ trên cao, hắn muốn xác nhận rằng bản thân mình đang ở nơi nào. Thế nhưng Lâm Phong vừa tập trung tinh thần, khai phóng thần thức thì liền bị gián đoạn, đánh gãy, dường như không tin vào chuyện quái quỷ này, Lâm Phong liền tiếp tục tập trung tinh thần, liên tục khai phóng thần thức, thế nhưng kết quả vẫn như cũ, đều bị đánh gãy giữa đoạn.

Đối mắt với tình cảnh trước mắt, Lâm Phong đành chịu, không còn cách nào khác ngoài bản thân phải tự thân vận động, vừa nhấc chân bước lên, khung cảnh xung quanh lại thoáng chốc liền thay đổi một cách kỳ lạ, không còn như trước, thay vào đó là một hoang mạc cực kì oi bức, không một chút sinh vật nào tồn tại. Mắt nhìn thấy không gian đột nhiên thay đổi, Lâm Phong một lần nữa lâm vào trầm mặc suy nghĩ, như muốn xác nhận lại sự việc lúc nãy, Lâm Phong liền nhấc chân bước về phía trước một bước, thoáng chốc không gian bốn phía lại thay đổi một lần nữa, không còn là hoang mạc hoang vắng, mà thay vào đó chính là khung cảnh cực kì quen thuộc đối với Lâm Phong, đó chính là Hoa Hạ.

Đối với khung cảnh Hoa Hạ trước mắt, Lâm Phong không khỏi bất ngờ, trả qua lần thử vừa rồi, Lâm Phong hắn cuối cùng cũng có thể xác nhận được hiện tại bản thân hắn đang ở đâu, đúng thế, bản thân Lâm Phong hắn chính xác hiện đang ở trong huyễn cảnh. Đối với hai từ 'huyễn cảnh' này, Lâm Phong hắn cũng không biết gì được nhiều, bởi dựa theo ghi chép bên trong 'Thiên Tâm Quyết' thì huyễn cảnh đại loại chỉ một địa phương có thể khiến người đặt chân vào nơi này rơi vào những huyễn tưởng, những ảo tưởng mà chính bản thân họ nghĩ ra. Huyễn cảnh mà Lâm Phong hắn đang dính vào giống y hệt như những gì bên trong 'Thiên Tâm Quyết' ghi chép, thông qua lần thử vừa rồi, Lâm Phong hắn có thể khẳng định rằng không gian bốn phía tại nơi này sẽ thay đổi liên tục tùy theo nội tâm của hắn suy nghĩ.

Dựa theo nội dung ghi chép bên trong 'Thiên Tâm Quyết' thì để có thể phá giải được huyễn cảnh này, người mắc phải sẽ phải dùng đến chính huyết khí của mình, khai mở thiên nhãn, nói một cách đúng hơn chính là mở con mắt thứ ba ngay tại vị trí giữa trán, để có thể nhìn thấu hết mọi sự huyền ảo, giả tưởng đang che đậy trước mắt. Lâm Phong hai chân xếp bằng lại, ngồi xuống đất, tập trung ổn định lại tinh thần, dựa theo nội dung ghi chép không ngừng thôi động huyết khí, huyết khí bên trong cơ thể hắn dần dần tích tụ về đỉnh đầu. Tiếp đến Lâm Phong liền điều động linh khí chạy dọc khắp cơ thể, khiến tứ chi bản thân mình trở nên thả lỏng, quá trình diễn ra cực kì thuận lợi, gần như Lâm Phong sắp sửa khai triển thiên nhãn thì tại bên trong tâm trí hắn, đoạn nội dung chữ được ghi chép bên trên vách tường không ngừng hiện ra, khiến tâm trí hắn không ngừng rối loạn, sau cùng phản phệ, phun ngụm huyết.

-"Sao lại thế? Rốt cuộc là sao?" Lâm Phong cắn răng chịu đau, nhíu mày nói.

-"Chẳng lẽ phần nội dung ghi chép đó còn có huyền cơ gì đó khiến ta không thể nào tập trung được."

-"Mà thôi, dù sao đi chăng nữa thì cần phải nhanh chóng thoát khỏi huyễn cảnh này mới được, bên trong tâm pháp 'Thiên Tâm Quyết' có ghi chép, tại huyễn cảnh một ngày liền bằng bên ngoài một năm, cần phải nhanh thoát khỏi nơi này mới được."

Lâm Phong một lần nữa tập trung tại tinh thần, hai tay chắp lại phía sau giơ thẳng lên đỉnh đầu, hai tay không ngừng xoay chuyển, linh khí bên trong cơ thể cũng vì thế không ngừng điều động, chạy khắp cơ thể hắn, huyết khí một lần nữa lại được tập trung về một hướng. Quá trình khai mở thiên nhãn lại diễn ra vô cùng thuận lợi, thế nhưng trong chốc lát, tại bên trong tâm trí Lâm Phong lại xuất hiện phần nội dung ghi chép bên trên vách tường, phần nội dung ghi chép này không ngừng liên tục xuất hiện khiến Lâm Phong hắn không khỏi nhíu mày, mất tập trung.

Dường như có một thế lực vô hình nào đó, thúc đẩy Lâm Phong, kêu hắn phải thực hiện theo đúng những gì phần nội dung ghi chép, cảm nhận được sự kì quái này, Lâm Phong bắt đầu đình trệ quá trình, trong đầu không ngừng suy nghĩ về nội dung ghi chép bên trên vách tường.

-"Huyền Vũ Tâm Pháp, lấy linh khí đúc huyết khí, lấy huyết khí bồi túc linh khí, luân chuyển linh khí cùng huyết khí, giải phóng đến toàn bộ cơ thể... Không lẽ nó muốn ta luân chuyển linh khí cùng huyết khí hòa lại thành một, từ đó khai phong toàn bộ cơ thể, rồi một lần nữa tập trung huyết khí lại khai mở thiên nhãn?" Nội tâm Lâm Phong không ngừng suy nghĩ.

-"Mặc kệ, liều thôi." Lâm Phong cắn răng đưa ra quyết định.

Lâm Phong mắt nhắm nghiền lại, bắt đầu tiếp tục quá trình khai mở thiên nhãn, thế nhưng quá trình này lại có chút khác biệt so với ban đầu, Lâm Phong không đưa huyết khí tập trung về phía đỉnh đầu nữa, thay vào đó hắn luân chuyển đều bên trong cơ thể, tiếp đến điều động linh khí, dựa theo tác động luân chuyển từ huyết khí có sẵn, hắn liền đưa linh khí mình hòa vào huyết khí. Cả hai huyết khí cùng linh khí thoáng chốc hòa lại thành một khiến Lâm Phong không khỏi bất ngờ, bởi dựa theo những gì ghi chép tại 'Thiên Tâm Quyết' thì linh khí cùng huyết khí rất khó có khả năng cùng nhau hòa lại, nếu cưỡng ép tiến hành liền sẽ bị cả hai cùng phản phệ, cắn trả, nhẹ thì nội thương, suy giảm tu vi, nặng thì tàn phế cả đời.

Thế mà tình hình trước mắt lại không giống như những gì hắn biết, linh khí cùng huyết khí của hắn không những không hòa tan, không bị phản phệ cắn trả lại, ấy vậy mà cùng nhau luân chuyển xung quanh đan điền, dần dần đang hòa lại thành một, tạo thành một vòng xoáy lớn. Tại bên trong vòng xoáy lớn đang xoay chuyển này dần dần bắt đầu tách ra thành sáu vòng xoáy nhỏ khác, chúng không ngừng xếp chồng lên nhau, tạo thành những khớp rãnh bánh răng, tại vòng xoáy nhỏ tận phía dưới, tốc độ xoay chuyển cực kì chậm chạp không gì diễn tả được. Tại vòng xoáy nhỏ thứ hai, tốc độ cũng cực kì chậm chạp không kém, thế nhưng vẫn nhanh hơn vòng xoáy nhỏ thứ nhất, cứ thế liên tục tại mỗi vòng xoáy phía sau tốc độ sẽ nhanh hơn vòng xoáy phía trước cho đến tận vòng xoáy cuối cùng.

Cả sáu vòng xoáy này xoay chuyển xung quanh đan điền bên trong cơ thể Lâm Phong tạo thành một hệ thống bánh răng, thế nhưng hệ thống bánh răng này dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng không giống với những hệ thống bánh răng khác. Lúc này Lâm Phong hắn cảm nhận được không gian bốn phía có gì đó khác lạ, nói một cách đúng hơn là kể từ lúc hắn dựa theo phần ghi chép bên trên vách tường thực hiện, dùng linh khí cùng huyết khí luân chuyển tạo thành sáu vòng xoáy lớn thì dường như cảm giác rằng không gian xung quanh trôi qua rất chậm.

Bình Luận (0)
Comment