Cực : Duy Ngã Độc Tôn

Chương 6 - Thế Giới Mới

Lúc này, Cổ Thiên Long vẫn chưa biết mối nguy hiểm sẽ ập đến. Hắn ngồi trên xe, tay để nhẹ lên trán, cả người dựa vào phía sau

- Ta có cảm giác, con gái của ta không tự nhiên mà bị hại, có lẽ là đối phương muốn đe dọa ta và lão cha, hàm ý chắc có lẽ là " cụp cái đuôi mà sống " nhỉ ? Cổ Thiên Long hai mắt khẽ hờ, âm thanh âm u mà điềm tĩnh nói ra với Tam

- Đại ca nói như vậy, thì chắc chuyến đi này không thông rồi đ. ẦMMMMM, Tam nghe hắn nói thì gật gù mở miệng đáp lại nhưng chưa dứt câu thì xe bị va chạm mạnh. Tam đánh nhanh tay lái, xe lập tức loạng choạng, loáng thoáng hai bên xuất hiện một dàn xe, theo một hướng thẳng mà va chạm với xe của Cổ Thiên Long.

- Hừ, lũ khốn này mũi cũng nhanh đó chứ đại ca nhỉ. Tam hai mắt lóe tinh quang, hắn đạp phanh cánh cửa, tay giơ súng bắn nhiều phát đạn vào bánh xe kế bên, ngay lập tức xe kế bên mất lái mà lao vào bên kia đường. Tam nhanh chống đánh xe vào lề, tay phải hắn thành thục móc thêm một khẩu súng, chân thì đạp nốt bên cửa, miệng cười toe toét mà gào lên

- Con mẹ nó, lũ tụi mày dám truy sát đại ca tao haha. XOẸT XOẸT XOẸT đi kèm đó là tiếng xé gió của đạn, phía bên kia những tên xuống xe theo hắn đều ngã xuống với một lỗ máu ngay đầu, trong hơi máu me. Cổ Thiên Long lúc này vẫn đang trầm ngâm, chuyện này có lẽ đã quá bình thường đối với hắn. Hắn chậm rãi mở cửa xe, giương mắt nhìn về phía những tên truy sát hắn đang ngã từ từ xuống " theo phong cách của mấy tên này, có lẽ là phía sau không chỉ một phương thế lực, có vẻ rất nhiều tên không muốn thấy Vô Pháp phát triển đây mà " hắn cấp tốc suy nghĩ, khuôn mặt như cũ vẫn bình tĩnh đến lạ thường.

- Cổ Thiên Long, giơ tay chịu chết. Phía bên kia, một giọng nói vang vọng vùng trời thét lên, thân ảnh chủ giọng nói lao nhanh như gió đến Cổ Thiên Long, tay giơ chưởng mà ấn mạnh xuống, mắt thường có thể thấy không khí xung quanh lập tức tụ lại, gió như bị cắt mà phát ra từng tiếng VÙ VÙ hữu lực hướng thẳng đến hắn. Cổ Thiên Long như cũ mặt vẫn bình tĩnh, hắn hít sâu một mà từ từ há miệng ra " CÚT " một tiếng, chưởng của tên kia chững lại rồi biến mất không thấy tâm hơi, còn bản thân hắn miệng trào máu, tai bất giác cũng rỉ rất nhiều máu, chưa kịp hoàn hồn thì Cổ Thiên Long phía dưới đột nhiên biến mất, một cái chớp mắt đã ở trước mắt hắn, một trảo mà bóp chặt cổ hắn rồi nhẹ nhàng đáp xuống

- Này, hiệp hội các ngươi bị ngu à, phái một tên tông sư tới bắt ta, là xem mạng mình chưa đủ ngắn sao. Cổ Thiên Long nữa cười nữa không mà nói với tên bị hắn bắt được. Phía bên kia, Tam cũng người nhuộm đầy huyết mà bước tới, phía sau là một bãi ngổn ngang đầy xác chết, hắn vừa lau khuôn mặt vừa cười nói

- Đại ca à, không trách được bọn hắn, ai nghĩ đại ca đã là Thoát Phàm cơ chứ haha. Cổ Thiên Long cũng mỉm cười, sau đó tiện tay ném tên bị hắn bắt được đưa cho Tam

- Trói nó lại, bỏ vào xe, đưa lên ổ trùng nhờ mấy tên đó tra thông tin, ép hỏi được gì thì hỏi, nếu không được thì chặt đầu cho trùng ăn đi. Cổ Thiên Long ra lệnh, sau đó bấm điện thoại, đầu dây bên kia bắt máy ngay lập tức, hình ảnh hiện ra

- Mày cái thằng nghịch tử khốn kiếp, còn biết gọi cho tao sao. Còn ai khác ngoài Cổ Thiên Hào cha hắn cơ chứ, giọng nói thô ráp nhưng có phần nuông chiều này, không lẫn vào đâu được

- Ta nói cha à, có thể đừng lần nào bắt máy cũng chửi được không hả, trái tim con bị tổn thương đó. Cổ Thiên Long cau mày đáp lại, giọng có chút tinh ranh trả lời

- Hừ, nhìn đống ngổn ngang sau ngươi, có lẽ mấy tên đó đã tới nhỉ, sao nào, có tên nào phải khóc quỳ gọi ba ba không, hahaha. Cổ Thiên Hào hừ một tiếng, đưa mắt nhìn phía sau hắn, cũng hiểu được mọi chuyện, sau đó cười lớn mà đùa cợt

- Ông chủ à, là lỗi của con, có tên đang tính làm vậy nhưng trên đầu lại một lỗ, không biết hắn nên vui hay buồn. Tam nhanh nhẩu đáp lại, mặt tỏ ra hối lỗi mà chỉ chỉ tên nào đó trong đám xác phía sau. VÚTTT ẦM ẦMMM, mọi thứ như dừng lại khi Tam vừa dứt lại, từ ở đâu một viên đạn bay tới, ghim thẳng vào chỗ Cổ Thiên Long và Tam đang đứng, mặt đất lập tức chồi lên, đỏ từng mảng mà nóng dần. Linh cảm chuyện xấu, Cổ Thiên Long mặt biến sắc, hắn nhanh chống liếc mắt sang Tam, tay tụ khi mà chưởng thật mạnh vào Tam. Tên Tam bay như gió ra ngoài, chỉ kịp để lại một tiếng " A " , Cổ Thiên Long xong việc, nhìn về phía màn hình

- Cha, chăm sóc tốt cho vợ con, nhịn nhục, nếu con không chết, sẽ là ngày dẹp sạch mấy tên khốn đó. Cổ Thiên Long cất tiếng vội vã, dứt câu thì OÀNH ĐÙNGG ĐÙNGG, mặt đất nổ tung thành từng mảnh, trung tâm từ chỗ của Cổ Thiên Long lan rộng ra 10m, xung quanh đều thành tro bụi, tới cái cây cũng không còn. Tam sau khi bị đẩy ra ngoài, chưa kịp định thần thì đã thấy tiếng nổ, nhanh chống chạy tới, khuôn mặt hớt hãi mà kêu " Đại ca ". Cổ Thiên Hào bên này chứng kiến mọi việc, ông im lặng nhưng con mắt thì đã đỏ hoe, chân không tự chủ mà run rẩy, miệng thì thì thào " Con ta, con của ta "

- Mấy tên khốn kiếp, Vô Pháp nghe lệnh của ta, liên lạc ngay với những tên nằm vùng ở các khu Đế Các, giết sạch ở đó, còn lực lượng chính của ta, tan rã. Từ nay Vô Pháp sẽ không còn, các ngươi phải chờ Cổ gia, chờ con trai ta, ta không tin nó sẽ chết, nhớ lấy, Vô Pháp tan rã nhưng Cổ Gia còn, ta còn thì mọi thứ sẽ không sao cả. Cổ Thiên Hào biết không phải lúc để đau thương, ông giọng nói có chút vô lực mà hét to với một đám thân ảnh ở dưới, phần lớn người kêu gào, một số còn lại cuối đầu rồi từ từ tất cả đều cúi đầu, họ cúi đầu trước vị thủ lĩnh như thần của mình, cúi đầu trước vị thiếu gia không biết sống chết của mình, rồi nhanh chống tan rã mà biến mất, để lại thân già Cổ Thiên Hào đang từ từ già nua kia.

Bên này, Tố Trinh đang ngủ bỗng chợt giật mình dậy, cô hoang mang nhìn khắp phòng, nhìn từ trên giường của con cô, tới nhìn ra ngoài cửa. Lòng cô bứt rứt mà ngột ngạt, thân thể rã rời rồi bên ngoài cửa, cánh cửa phòng mở ra, cô chợt chạy nhanh tới, muốn xà vào lòng thì chợt nhận ra đó không phải chồng cô, là Tam và trên tay hắn là hình bóng quen thuộc, chồng cô. Tố Trinh như đến bất hạnh này tới nổi đau khác, cô tim quặn thắt lại, nước mắt ứa ra nhưng không thành tiếng, tay cô run rẩy mà nhẹ nắm tay thân xác ấy rồi ngất lịm đi, còn lại chỉ là tiếng vang vọng " Bác sĩ " và " Ba ơi, mẹ ơi "

................................

- Ưmm, đầu mình đau quá, chuyện gì đây nhỉ. Một thiếu niên vùng vẫy trong một nơi tăm tối, nhẹ nhàng bước ra, có vẻ đây là một khu rừng cổ xưa, những tán cây to mà hùng vĩ, thiếu niên như một con kiến lạc giữa chốn người khổng lồ.

" Mình nhớ, bản thân đã bị bom nổ tung mà, thậm chí cả võ khí hộ thân cũng bị uy lực đó chấn nát, không lẽ đây là âm tào địa phủ truyền thuyết sao, aiz " Thiếu niên miệng lẩm bẩm, bỗng hắn ôm đầu, tay chân như bị hàng ngàn con kiến cắn, đau nhói khắp người, cơn đau từ thân thể lẫn bộ não khiến hắn không nhịn được mà gào thét, tiếng la vọng khắp khu rừng hoang vu. Sau một lúc lâu la hét, hắn cũng ngưng lăn lộn dưới đất, hơi thở ổn định, hắn hít một hơi thật sâu rồi lẩm bẩm

" Ra vậy, ta là xuyên hồn qua đây sao, vậy là bản thân ta ở phía bên kia chỉ còn cái xác, còn hồn thì ở bên này, cũng thật là thú vị nhỉ. Tên này lại còn tên y đúc bản thân ta ở Tinh Cầu " . Thì ra hắn là Cổ Thiên Long, người vừa bị bom oanh tạc sau vụ ám sát, quái lạ là hắn lại không chết mà hồn phách được kéo qua để thế chỗ tên này, chủ thân xác này trùng hợp cũng là Cổ Thiên Long, là công tử của thế lực lớn trên Lục Địa. Lục Địa này theo kí ức của hắn mới biết được tên là Hoang Lục, là một thế giới nơi mà tồn tại những chuyện vô lí hắn chưa từng biết, đó là Tiên, Ma, Thần, Yêu và Quỷ, ở đây thường dân tu võ, lấy trí nhớ hắn biết thì mới bước chân vào tu võ thì sẽ là Luyện Thân, Luyện Cốt, Luyện Tạng, gọi chung là Tôi Thân và mỗi lần luyện sẽ chia ra làm sơ, trung va hậu kỳ. Kết thúc quá trình Tôi Thân sẽ là quá trình thoát xác phàm tục theo trình từ là Nhập Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa và Độ Kiếp và đây là con đường thành tiên và nơi hắn đang nằm là rìa tiên và ma giới, còn hắn là con một của Hoàng Triều mạnh nhất đại lục của Tiên Giới, Thiên Triều. Hắn vì một nguyên do không biết mà trí nhớ của thân xác này dừng lại ở việc tên này tiến vào khu rừng để truy đuổi một con ma vật.

" Ở đây cơ chế phàm nhân tu võ lại có vẻ khá giống ở Tinh Cầu nhỉ, Tinh cầu của ta theo thứ tự là Nhập Võ, Tôi Thân, Dẫn Khí, Tông Sư, Thoát Phàm và Thiên Mệnh, Thiên Mệnh là người chịu mệnh trời, sau khi thoát phàm và được tinh, khí và thần của thiên địa dẫn vào thân thể, sau đó sẽ được một ý chỉ bất định mà tuân theo " Cổ Thiên Long tự nói, sau đó hắn nhẹ nhàng cử động thân thể, dù sao cổ thân thể này cũng có tu vi trúc cơ, khả năng tự lành cũng không đến nổi. Hắn quan sát xung quanh, cũng dần quen với cổ thân thể này, thân thể chậm rãi đứng lên nhưng đột ngột hai mắt hắn tối sầm lại, thân thể lại một lần nữa nằm ở đó, linh hồn hắn thì bị kéo vào một khoảng không, một nơi trắng xóa và yên tĩnh.

Bình Luận (0)
Comment