Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 246

CHƯƠNG 246: CÔ CHỈ LÀ KÊU ANH THỪA NHẬN MÌNH CÓ BẠN GÁI

Kiều Minh Anh cũng nghiêng đầu qua nhìn anh, trong mắt hiện lên một tia uy hiếp trần trụi, nhanh nói cho bọn họ biết đi, nói cho mấy người phụ nữ này nè, nói là anh đã có chủ rồi, để cho bọn họ đừng ảo tưởng nữa.

Lê Hiếu Nhật cũng không vội vàng trả lời, ánh mắt trầm xuống lạnh lùng lười biếng, đầu ngón tay vòng quanh miệng ly rượu vài vòng, sau đó nhìn Kiều Minh Anh bằng một ánh mắt quyến rũ: “Bạn gái…”

Anh vừa mới mở miệng liền hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đây nhìn qua, tất cả mọi người đều vực dậy tinh thần mà muốn nghe anh nói tiếp, dù sao đây cũng là một người đàn ông bí ẩn.

Mà Kiều Minh Anh thì sắp dùng ánh mắt bắn anh thành con nhím, nếu mà anh dám nói mình chưa có bạn gái hấp dẫn mấy người phụ nữ khác, tối nay đừng có nghĩ là vào cửa ngủ được.

“Chẳng lẽ là mọi người nhìn không ra à?” Lời nói của Lê Hiếu Nhật xoay chuyển, hơi nghiêng đầu qua, ánh mắt nhắm ngay vào Kiều Minh Anh, lập tức liền khiến cho mọi người đều dời tầm mắt nhìn lên người của cô.

Cô cũng chỉ kêu anh thừa nhận mình có bạn gái, không phải là kêu anh vạch trần bạn gái của anh là ai ở trước mặt của nhiều người như vậy!

Trời đất ơi!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Minh Anh ửng đỏ, lại dùng chân đá Lê Hiếu Nhật ở dưới mặt bàn, thế nhưng lần này còn chưa đá được thì đã bị Lê Hiếu Nhật bắt lấy bắp chân, đồng thời đặt ở trên đùi của anh.

Kiều Minh Anh cảm thấy là cảnh tượng này hết sức khó xử, sắc mặt nung đỏ, lại mang theo cảm giác xấu hổ lo lắng sẽ bị phát hiện, cho nên không dám làm ra động tác quá lớn, chỉ có thể bị anh ràng buộc như thế này.

Mà sự xấu hổ này ở trong mắt của mọi người nhìn thấy lại trở thành ngượng ngùng, đây chính là bằng chứng tốt nhất cho những gì Lê Hiếu Nhật đã nói trước đó.

Những người phụ nữ ham muốn Lê Hiếu Nhật cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, hướng ánh mắt căm thù của bọn họ về phía Kiều Minh Anh đã không nói nhiều kể từ khi bước vào phòng bao.

Kiều Minh Anh vừa phải nhận những ánh mắt độc ác của mấy người phụ nữ này, còn phải đề phòng ý định cố ý hấp dẫn của Lê Hiếu Nhật, thể hiện sự áp lực rất lớn.

“Anh, anh đủ rồi đó.” Kiều Minh Anh thật sự không nhịn được nữa, duy trì nụ cười yếu ớt lịch sự ở trên mặt, giả bộ như vuốt sợi tóc ở bên cạnh ra sao tai, thấp giọng nói.

“Hửm?” Lê Hiếu Nhật giả vờ như không hiểu, bàn tay đang đặt ở trên chân của cô đột nhiên lại tăng thêm sức lực, thiếu chút nữa khiến cho Kiều Minh Anh kiềm chế không nổi mà nhảy dựng lên.

Cái tên… lưu manh này!

Kiều Minh Anh cắn răng lắm mới có thể khiến cho mình thoạt nhìn không kỳ lạ như vậy, nếu như để cho mấy người phụ nữ này nhìn thấy động tác của bọn họ, chắc chắn là cô sẽ bị những ánh mắt kia bắn thủng!

“Cô Kiều Minh Anh tuổi còn trẻ đã trở thành nhà thiết kế với CR, đây chắc chắn là một hành trình không dễ dàng đúng không?”

Nhìn nhìn nhìn, Kiều Minh Anh liếc mắt nhìn, cô liền biết chắc chắn là những người phụ nữ này sẽ không bỏ qua cho cô.

Mặc dù là trong lòng có mấy chục nghìn cái bánh bao thịt đang gào thét lao nhanh ra, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Kiều Minh Anh vẫn duy trì một nụ cười yếu ớt như cũ, ngước mắt nhìn người phụ nữ đang tấn công mình, đó chính là người phụ nữ sắp chảy nước bọt xuống cả ngực.

Cô ta đang khiêu khích nhìn Kiều Minh Anh, nói năng uyển chuyển, nhưng ẩn ý trong lời nói là đang chỉ chức vụ nhà thiết kế của Kiều Minh Anh không rõ ràng, không trong sạch, rất có thể cũng là bởi vì leo lên một cành cây to như Lê Hiếu Nhật mới có thể đến được vị trí này.

Cô ta vừa mới dứt lời, ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của những người bọn họ nhìn Kiều Minh Anh liền lập tức thay đổi, tràn đầy khinh thường và miệt thị.

Lê Hiếu Nhật cũng không mở miệng, sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm, buôn bắp chân của Kiều Minh Anh xuống, nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô.

Người khác nói cái gì thì anh không quan tâm, thế nhưng một khi nhắc đến cô thì anh không thể nào không quan tâm được.

Kiều Minh Anh nháy mắt mấy cái với anh, ra hiệu là cô có thể xử lý được, cô đã gặp mấy chuyện nhỏ nhặt này nhiều rồi, mấy người phụ nữ này còn thấp hơn không biết bao nhiêu lần so với mấy người bạn gái đáng sợ của Ethan, nếu như cô không thể giải quyết được vậy thì mấy năm nay cũng đã uổng phí làm bia đỡ đạn của anh ta rồi.

“Thật sự không hề dễ dàng gì, vì tôi dựa vào năng lực và thực lực của bản thân mình để dành được vị trí này, những người đã từng phấn đấu giống như tôi thì chắc chắn biết được. Chỉ là có rất nhiều người ngồi mát ăn bát vàng, cô nói có đúng không?” Kiều Minh Anh nói chuyện không nhanh không chậm, chất giọng rõ ràng và nhẹ nhàng khiến cho người ta nghe thấy rất dễ chịu.

Kiều Minh Anh thay đổi một cách nói khác để khoe khoang với tất cả những người ở đây một lần, ngoại trừ khoe khoang một lần với người vừa mới mở miệng gây khó dễ, biểu cảm của mấy người kia mới không nhắm thẳng vào.

Bàn ăn như là chiến trường, không có người nào sẽ quan tâm có phải là bạn có năng lực thật sự hay không, bọn họ chỉ muốn nhìn vở kịch này có hay hay không, đơn thuần là tham gia náo nhiệt.

“Cô Kiều nói rất đúng, đương nhiên cô không phải là người ngồi mát ăn bát vàng đó rồi.” Sắc mặt của người phụ nữ kia thay đổi, gượng cười trả lời.

“Không phải là bình thường mọi người đều thích tác phẩm thiết kế của cô Kiều Minh Anh à? Sao hôm nay không hỏi người ta đi.” Một cô gái ngồi cùng mấy người phụ nữ nghi ngờ nhìn về phía bọn họ, lời đã nói ra khỏi miệng rồi mà vẫn còn không biết được.

Lông mày của Kiều Minh Anh khẽ cong, nhìn cô gái này vui vẻ, cô gái này là con nhà ai mà lại đáng yêu như thế, một câu nói còn có tác dụng hơn so với bất kỳ lời giải thích nào của cô.

Mấy người phụ nữ khi nghe thấy nói như vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt, đều đồng loạt trừng mắt nhìn cô gái vừa mới nói chuyện kia một chút.

Cô gái vừa mới nói chuyện kia liền nhún vai, làm như không có chuyện gì mà cúi đầu xuống tiếp tục ăn.

“Mọi người muốn trang phục do Kiều Minh Anh thiết kế à?” Lê Hiếu Nhật quay cái mâm tròn ở trên bàn ăn đến, nhìn thấy Kiều Minh Anh gọi món cua nước, thế là gắp một con đặt ở trong chén, tự mình bóc lấy thịt cua cho cô.

Ánh mắt của mấy người phụ nữ kia lập tức sáng lên, mặc dù là muốn nhưng mà lại có chút không khỏi mất mặt, dù sao thì lúc nãy bọn họ vừa mới châm chọc thực lực của Kiều Minh Anh.

“Tổng giám đốc lại hào phóng như vậy, tặng cho chúng tôi mấy bộ chắc cũng không phải là vấn đề.”

Ánh mắt của Kiều Minh Anh lom lom nhìn động tác trên tay của Lê Hiếu Nhật, cô thèm thuồng mấy miếng thịt cua kia.

Lê Hiếu Nhật ngước mắt lên quét nhìn về phía bọn họ, ngay cả mấy người đàn ông cũng ngo ngoe muốn động, anh mấp máy cánh môi, hình như có chút tiếc rẻ mà nói: “Đáng tiếc là tác phẩm của Kiều Minh Anh chúng tôi sẽ không dễ dàng tặng cho những người dựa vào việc ngồi mát ăn bát vàng, nếu như muốn thì mời hẹn trước vậy.”

Ngồi mát ăn bát vàng.

Kiều Minh Anh giật khóe miệng, nụ cười nhanh chóng lan rộng, nhìn người đàn ông đang tách thịt cua ra, trong lòng được ủ ấm.

Câu nói này của anh vừa mới nói ra khỏi miệng, hoàn toàn đã nói trúng tim đen!

Sắc mặt của người phụ nữ mặc áo cổ chữ v liền lập tức cứng đờ, sắc mặt của những người khác đang ngồi ở đây cũng rất khó coi, thế nhân đó là Lê Hiếu Nhật, căn bản cũng không có cách gì.

Người ta đã làm việc rất chăm chỉ để cứu vớt công ty của bạn và giúp bạn quay video quảng cáo, lương tâm của người nào bị chó gặm thì mới đắc tội với người có ơn với mình!

Huống hồ gì bọn họ nào dám có lá gan đó, mặc dù là Thần Tinh nổi tiếng, thế nhưng so với CR thì không chỉ kém có một nửa, thua kém cả một trời một vực.

Kiều Minh Anh nhìn vẻ mặt của những người ở xung quanh một vòng, nếu như không phải bởi vì có nhiều người như vậy, cô chắc chắn sẽ cười thành tiếng.

Thế nhưng Lê Hiếu Nhật lại làm như không biết, để một miếng thịt cua đã tách xong vào trong chén của Kiều Minh Anh, hành động này lại khiến cho người khác có một cách nhìn mới đối với Kiều Minh Anh: “À tôi quên mất, bây giờ Kiều Minh Anh nhà tôi sẽ không tiếp nhận hẹn trước, nếu như muốn thì phải xem tâm trạng của cô ấy rồi.”

Sắc mặt của mọi người đều trở nên rất khó coi, lông mày cũng nhíu chặt lại, cái gì gọi là phải nhìn tâm trạng của cô chứ?

Còn có câu nói “Kiều Minh Anh nhà tôi”, hai người đến đây là dùng cơm hay là để show ân ái, có phải là đến đây để tiêu diệt những người độc thân hay không.

“Tổng giám đốc Lê thật là hài hước, haha.” Giám đốc thấy bầu không khí có chút im lặng, sợ sẽ trêu chọc làm cho vị sếp này không vui vẻ, thế là vội vàng nói.

Bình Luận (0)
Comment