Cục Cưng Đến Nhà, Ba Ơi Mở Cửa Ra

Chương 242

CHƯƠNG 242: CÔ ẤY CHÍNH LÀ KIỀU MINH ANH

Mà Lục Cung Nghị làm gì có nghiêm trọng giống như điều dưỡng đã nói, dựa lưng vào tường chớp mắt, giường bệnh hướng về phía cửa sổ, ánh nắng lọt vào ô cửa kính chiếu vào trong phòng bao phủ quanh người của anh ta.

Điều dưỡng nhìn một bên mặt của anh ta, nhìn đến nỗi có chút ngây dại.

Anh ta chính là loại người nhìn thấy thì sẽ cảm giác rất ấm áp, lúc cười lên càng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp hơn.

Lúc đầu Kiều Minh Anh trở thành bạn bè với anh ta, cũng là vì lúc đó cô đang trong hoàn cảnh khốn cùng, rất khát vọng.

Lục Cung Nghị biết mình lợi dụng điều dưỡng để lừa gạt Kiều Minh Anh như thế này thì thật sự rất trẻ con, thế nhưng anh ta muốn gặp Kiều Minh Anh, cho nên phải sử dụng chút thủ đoạn đặc biệt.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Lục Cung Nghị nghe xong liền biết là Kiều Minh Anh, không do dự liền đắp chăn lên trên người, cái trán rịn ra mấy giọt mồ hôi lạnh, sao còn có dáng vẻ của lúc nãy nữa.

Lúc Kiều Minh Anh đẩy cửa ra thì nhìn thấy dáng vẻ Lục Cung Nghị đang co ro người ở trong chăn, trên trán đổ đầy mồ hôi, sự áy náy ở trong lòng giống như là thủy triều nhấn chìm cô.

Vốn là cảm giác áy náy đã dần dần bớt đi, giờ phút này lại tiếp tục xuất hiện, đôi mắt của cô đỏ ửng.

Cô đi qua, nhẹ nhàng gỗ bả vai của Lục Cung Nghị, giọng nói ấm áp: “Cung Nghị, anh không sao đó chứ?”

Lục Cung Nghị ngẩng đầu lên, mở hai mắt ra nhìn cô, trong con ngươi mang theo mấy phần mê mang và chịu đựng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Minh Anh, em đến thăm anh hả?”

Ánh mắt của anh ta giống như lơ đãng quét mắt nhìn Lê Hiếu Nhật ở một bên, sau đó giống như không có việc gì mà nhìn Kiều Minh Anh.

“Em có thể không đến được à? Anh sao rồi, đã khỏe hơn chút nào chưa? Có phải là vết thương lại tái phát rồi không?” Kiều Minh Anh lo lắng nhìn băng vải màu trắng ở trên đầu của anh ta, không có chảy ra tơ máu, nói cách khác vết thương không bị toét ra.

Lục Cung Nghị nhìn ánh mắt lo lắng của cô, trong lòng mềm mại như nước: “Không sao cả, nhưng mà anh chỉ cảm thấy hơi khó chịu, không phải là em đang quay phim sao? Đột nhiên đi ra ngoài như thế này có được không?”

Hai tay của Lê Hiếu Nhật khoang ở trước ngực, ánh mắt không lạnh không nhạt nhìn anh ta một cái, mặc dù đứng ở sau lưng của Kiều Minh Anh không hề tỏ ra bất cứ thái độ nào, nhưng nhưng quyền sở hữu của anh đã sớm được tuyên bố trong đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm.

Lục Cung Nghị mấp máy môi, cho dù là đã nghe chính miệng Kiều Minh Anh nói chuyện, thế nhưng khi thấy hai người bọn họ cùng nhau đến đây thì trái tim vẫn sẽ khó chịu một chút.

Người này dựa vào cái gì mà có thể khiến cho Kiều Minh Anh rời đi năm năm, sau đó lại yêu một lần nữa chứ?

“Việc quay phim đã kết thúc rồi, anh không cần phải lo lắng đâu.” Kiều Minh Anh nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó đi đến đến cái bàn ở một bên, lấy ra thuốc mà bác sĩ đã đưa đến, lấy ra liều lượng thích hợp rồi rót một ly nước ấm đưa qua cho anh ta: “Uống thuốc đi.”

Lục Cung Nghị nhận lấy ly nước, không hề nhíu mày, ngoan ngoãn uống hết tất cả thuốc.

Lê Hiếu Nhật cảm thấy rất hứng thú mà nhướng nhướng mày, giống như là phát hiện cái gì đó, khóe miệng gợi lên.

“Ối! Em quên lấy đồ của em để ở trên xe mất rồi. Hiếu Nhật, đưa chìa khóa xe cho em đi, em xuống dưới lấy.” Kiều Minh Anh đột nhiên nhớ đến điện thoại di động của mình không có mang theo, trách không được trên đường đi cứ luôn cảm giác là quên cái gì đó, hóa ra là quên điện thoại di động.

Cô chính là một con mọt internet, chút sở thích bình thường chính là cầm điện thoại di động để trò chuyện ở trên mạng, nếu như điện thoại không có ở trên tay thì sẽ thấy không thoải mái, cái này có tên là: Hội chứng ghiền điện thoại di động.

“Đi nhanh về nhanh nha.” Lê Hiếu Nhật đưa chìa khóa xe cho cô, Kiều Minh Anh cầm lấy chìa khóa xe xong liền đi ra khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người đàn ông, đột nhiên lại im lặng một cách kỳ lạ.

Điều dưỡng đứng ở một bên nhìn xem, trong lòng im lặng suy nghĩ, nếu như hai người đàn ông đẹp trai này đều là bạn trai của mình thì tốt rồi…

“Lúc mà Minh Anh ở nước Anh, tôi đã gặp được cô ấy sau khi cô ấy sinh ra Tiểu Bảo không bao lâu, cô ấy chính là một cô gái rất kiên cường, một mình ở nước ngoài cho dù người ngoài đánh giá cô ấy như thế nào thì cô ấy cũng dứt khoát sinh ra đứa bé, nuôi dưỡng lớn khôn. Cuộc sống khổ cực như vậy, nhưng mà ngày nào trên mặt của cô ấy đều vẫn mang theo nụ cười.” Lục Cung Nghị phối hợp mở miệng nói, ký ức giống như là một cuốn phim đang từ từ chiếu ra, đôi mắt đang nhìn về phía vách tường trắng tinh.

Lý do mà anh ta đã giúp đỡ Kiều Minh Anh ở nước Anh không phải tất cả đều bởi vì cô kiên cường đến cỡ nào, cũng không phải là bởi vì một sinh mạng vô tội như Kiều Tiểu Bảo, mà là bởi vì cô chính là Kiều Minh Anh.

Lê Hiếu Nhật miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn xem, nhìn vẻ mặt như là đang hoài niệm của Lục Cung Nghị, anh cũng không hề đặt ở trong lòng.

Là nụ cười mà cho dùng bên trong mùa đông cũng khiến cho người ta không có cách nào làm lơ? Đánh giá rất cao, Kiều Minh Anh quả thật rất xứng đáng với câu đánh giá này, nhưng nếu như là câu nói xuất phát từ miệng của anh ta thì đây coi như là chuyện khác.

“Những lời nói của tổng giám đốc Lục, tôi đã biết hết toàn bộ mà cũng hiểu rất rõ ràng, cho nên tổng giám đốc Lục không cần phải hao tâm tổn trí mà nhắc nhở tôi đâu.” Giọng nói của Lê Hiếu Nhật trầm thấp, không thể tìm ra bất kỳ cảm xúc nào khác trên khuôn mặt lạnh nhạt của anh, đôi môi của anh hơi nhợt nhạt, không giống như là một màu hồng thường thấy, nhưng nó lại làm tăng thêm vẻ dịu dàng cho anh.

Lục Cung Nghị nói từng câu từng chữ: “Nếu như anh không trân trọng cô ấy cho đàng hoàng, tôi cảnh cáo anh tôi sẽ giành lấy cô ấy.”

Khóe môi của Lê Hiếu Nhật nhếch lên thành một độ cong mờ nhạt: “Thật ra thì anh cũng không cần phải nói dễ nghe như vậy, càng không cần phải phải giả từ bi mèo khóc chuột, giả bộ như là rất quan tâm đến Minh Anh.”

Trong lòng của Lục Cung Nghị lộp bộp một cái, ngón tay đang đặt ở dưới chăn không khỏi nắm chặt lại, nhìn vẻ mặt khó dò đoán tâm tư của Lê Hiếu Nhật, anh ta chỉ cảm thấy người đàn ông ở trước mặt thật sự giống như trong lời đồn, thâm sâu khó lường, lạnh lùng kiêu ngạo.

“Anh có ý gì chứ?”

“Có ý gì thì anh hiểu rất rõ ràng, nếu như tổng giám đốc Lục không kiểm soát tốt người dưới tay của mình, cũng đừng trách họ Lê tôi có một ngày nào đó không cẩn thận sẽ quản lý thay cho anh.”

Ý của Lê Hiếu Nhật chính là Thần Ngôn.

Bởi vì anh đã điều tra ra chuyện rơi xuống từ trên không lần trước có liên quan đến Thần Ngôn, mặc dù là dấu vết đã bị xóa đi, nhưng mà vẫn bị Lê Hiếu Nhật điều tra ra được, là Thần Ngôn đã kêu người khác làm. Động tay động chân vào dây treo, cho nên dây treo mới có thể rơi xuống, dẫn đến chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

Mà Thần Ngôn chính là nhân viên của Thần Tinh, trực tiếp nhận mệnh lệnh của Lục Cung Nghị.

Chỉ có một điều rất khả nghi, từ trước đến nay Thần Ngôn đều có tình cảm tốt với Kiều Minh Anh, mà lại từng giúp đỡ Kiều Minh Anh, cộng thêm việc Kiều Minh Anh với anh ta không hận không thù, Thần Ngôn lại là trẻ mồ côi, sao lại muốn mạng sống của Kiều Minh Anh chứ?

Lê Hiếu Nhật không quan tâm đến Thần Ngôn có mục đích gì, có điều là anh không cho phép khả năng lại xảy ra lần nữa, cho nên ngay cả Lục Cung Nghị cũng nằm trong diện tình nghi của anh.

Trước khi còn chưa tìm ra hung thủ thì mỗi một người nào cũng có thể là hung thủ.

Cơ thể của Lục Cung Nghị khẽ run lên, rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, anh ta nhìn Lê Hiếu Nhật, sau đó cười nhẹ gật đầu: “Tổng giám đốc Lê yên tâm đi, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.”

Lê Hiếu Nhật cũng không trả lời, thậm chí còn không đặt lời nói của anh ta ở trong lòng, ngoại trừ mình ra thì anh cũng sẽ không tin tưởng ai cả, chuyện này liên quan đến tính mạng của Kiều Minh Anh, anh không thể dùng cái này để làm tiền đặt cược được.

Anh không thể thua một chút nào được.

“Em đến rồi đây.” Kiều Minh Anh đẩy cửa ra đi vào liền cảm giác được trong phòng bệnh im lặng và đông cứng giống như lúc mà cô ấy rời khỏi, không hề có chút thoải mái nào.

“Em đến rồi đây.” Kiều Minh Anh đẩy cửa ra đi vào liền cảm giác được trong phòng bệnh im lặng và đông cứng giống như lúc mà cô ấy rời khỏi, không hề có chút thoải mái nào.

Cô đặt mấy quả táo mà cô tiện tay mua ở trên đường lên trên bàn, gọt một quả táo cho anh ta ăn.a

Bình Luận (0)
Comment