Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 83.1

Editor: Búnn.

Thời điểm Trương lão hầu gia tới cửa tìm, Trữ Bình Đại công chúa vốn không muốn quản. Tiểu thúc hoàn khố của nàng ta suốt ngày làm mấy cái chuyện phiền lòng, nông nổi thiếu suy nghĩ, không được chuyện gì chính đáng. Thỉnh thoảng đến phủ công chúa của nàng ta, phàm là nha đầu có chút nhan sắc cũng phải trốn hắn.

Một người thối nát như thế, Trữ Bình đại công chúa còn muốn nói thẳng: Chết ở bên ngoài là tốt rồi, tìm về làm gì?

Nhưng mà nghe Trương lão hầu gia nói, không tìm thấy tiểu thúc là có liên quan đến Minh gia, trong giây lát liền thay đổi chủ ý. Nghĩ đến Minh gia, nàng ta lại nghĩ đến Lung Nguyệt, nghĩ tới Lung Nguyệt, nàng ta lại nghĩ tới trưởng nữ còn phải ở điều trang tới tận bây giờ của mình.

Nếu không phải vì Lung Nguyệt thì làm sao nữ nhi được nàng ta nâng niu trong lòng bàn tay bị phụ hoàng biếm làm thứ dân?

Cùng mười một, mười hai tuổi, Lung Nguyệt lại được ở trong Hoàng thành, ngàn vạn yêu sủng tập trung tại một người, được mọi người coi như châu như ngọc mà bảo vệ. Còn nữ nhi của bản thân lại bị điều đến điền trang, trải qua những ngày âm u không ánh sáng.

Không phải chỉ đẩy nha đầu chết tiệt kia vào trong nước thôi sao? Dù là bệnh nặng một trận, nhưng cũng chưa đến mức mất mạng. Vậy mà lại bắt nữ nhi của mình bồi thường cả đời. Rõ ràng có thể có thân phận 'huyện chủ', tương lai cũng là nở mày nở mặt mà gả đi, bây giờ muốn tìm phu gia tốt, e là dựa vào ân uy của bản thân cũng không dễ tìm được.

Nghĩ đến đây, mắt của Trữ Bình đại công chúa lại phát lạnh.

Không biết vì sao lại xảy ra chuyện này, chung quy lại cũng là do Minh gia biến một người đang sống sờ sờ thành không biết đi đâu, dựa vào việc này mà nháo lên, dù không động đến căn cơ của bọn họ, nhưng cũng khiến người khác chán ghét, căm hận bọn họ, giải trừ oán khí đè nén trong lòng mình bao nhiêu năm nay.

Nghĩ xong xuôi, Trữ Bình đại công chúa cũng không kéo dài, liếc mắt Trương lão hầu gia một cái: "Việc này bản công chúa hiểu rồi, nếu thật sự là người Minh gia ra tay, nhất định phải đòi lại công bằng, bắt bọn họ đưa Ảnh Nhi nguyên vẹn trở về, dù là thiếu một cọng lông tơ, cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ!"

"Vậy thì, cựu thần đành làm phiền đại công chúa rồi."

Trương lão hầu gia cúi người hành lễ, đại công chúa nghiêng người, chỉ nhận nửa lễ, sau đó cho người tiễn Trương lão hầu gia về. Trong lòng còn phải tính xem nên làm như thế nào.

Được con dâu Đại công chúa đồng ý, Trương lão hầu gia nhẹ thở ra, trong lòng cũng tự chuốc khổ. Nghĩ tới Phủ Trữ hầu của ông ta mấy đời trước cũng là Phủ trữ công phủ vẻ vang một thời, nhưng chưa đến ba đời đã bị giáng xuống hầu tước, đến đời ông ta, dù là còn tước vị, nhưng cũng là thế hệ cuối cùng rồi. Nói đến thế hệ con cháu của Trương gia, đời sau không bằng đời trước, mấy đời này lại không có người nào giỏi giang một chút.

Đến đời ông ta càng không cần phải nói, ngẫm lại ông ta cũng không còn mặt mũi đến gặp tổ tông. Mấy nhi tử lại không có ai không chịu thua kém, đứa lớn nhất yếu đuổi, vì bảo vệ vinh quang của nhà không tàn, nghĩ cách khiến đứa lớn nhất cưới công chúa. Kết quả, đứa lớn khúm núm, ở trước mặt con dâu đến xì hơi cũng không dám xì ra.

Còn nhi tử thứ hai, mặc dù nỗ lực, nhưng cũng là người bình thường, cố gắng thế nào cũng chỉ đậu cử nhân, sau đó liền không có tiến bộ, đành tốn bạc góp được chức quan lục phẩm.

Thật vất vả lúc già mới sinh được một đứa nữa, lúc nhỏ cũng vô cùng thông minh, người trong nhà cũng coi như châu như ngọc mà che chở, hy vọng của cả nhà chỉ biết đặt lên người hắn, ai ngờ lớn lên lại đúng theo câu châm ngôn: 'Nhỏ tốt, lớn lên chưa chắc đã tốt"! Bây giờ nuôi thành một kẻ hoàn khố, thực sự khiến ông ta buồn rầu đến bạc tóc.

Hôm qua biết được tên nghiệp chướng không tốt kia mất tích là có liên quan đến Minh gia, không cần nghĩ cũng biết là hắn trêu chọc người ta.

Minh gia là nhân vật cỡ nào, làm sao không có việc gì lại đi uốn nắn một tên hoàn khố? Nghe nói là Ngũ công tử Minh gia ra tay, ngẫm lại dáng vẻ của Ngũ công tử Minh gia, lại ngẫm lại dáng vẻ mông muội của nhi tử nhà mình. Trương lão hầu gia xấu hổ đến mức hận không thể mang cái mặt già tìm một cái lỗ mà chui vào, không bao giờ ló mặt ra nữa.

Nhưng nhi tử vẫn là nhi tử, dù không tốt cũng không thể mặc kệ, đây cũng là: Chỗ đáng thương của phụ mẫu trong thiên hạ.

Vốn muốn tìm đến cửa nói vài lời hay, mong người ta thả người, Minh gia cũng thực sự dùng lễ đối đãi, nhưng mà có cắn chết, đồ nhi tử bất hiếu của ông ta cũng có không thoát khỏi liên quan.

Rơi vào đường cùng, ông ta mới đến phủ công chúa.

Nhưng, người làm cha chồng lại phải xem sắc mặt con dâu...

Ai! Trương lão hầu gia cũng phải rơi một đống lệ chua xót đấy!

Chân trước của Trương lão hầu gia vừa mới rời khỏi phủ Trữ Bình đại công chúa, thì sau lưng, Đại công chúa liền triệu thân tín, lệnh cho hắn điều tra rõ chân tướng của chuyện này.

Thân tín này cũng là người nhanh nhẹn, sau nửa ngày đã điều tra kỹ càng từ đầu đến cuối sự việc, cùng lúc đó còn đưa ông chủ cùng chưởng quầy của Mực bảo trai đến trước mặt Đại công chúa.

Đại công chúa sốt ruột gây chuyện, nên không nghe rõ nguyên nhân, xem nhẹ ba chữ 'tiểu công tử khác’ trong miệng chủ cửa hàng. Chỉ nhìn nhân chứng ở đây, sau đó dẫn người vào hoàng thành, diện thánh.

Mà lúc này, Lung Nguyệt đang cùng huynh trưởng, tẩu tử, còn có tiểu chất, được Bùi Nguyên Tu dẫn đường, đến điền trang ở phía Tây.

Từ xa nhìn lại, điền trang không có gì đặc biệt, hoàn toàn giống với những điền trang khác, cũng ngói xám tường bụi, cửa hồng hành lang xanh. Nhưng vào cửa viện lại khiến mắt người ta sáng ngời, bên trong viện, dù là cửa hiên hay là hành lang dài cong cong duyên duyên đều được dựng lên từ trúc, ngay cả nước sơn cũng không dùng, chỉ giữ nguyên màu sắc khi khô của cành trúc.

Sân viện được chia làm hai viện nhỏ, phía đông là nhà, phân cách cũng không có dựng tường hoa, chỉ dùng hàng rào tre để ngăn cách. Trên hàng rào có vài dây Tường vi, vừa nhìn đã cảm thấy rất vừa ý.

Minh Thức tán thưởng một tiếng: "Rất đặc biệt!"

Sau đó lại nghe Anh Vương Lý Long Tá nói: "Nếu dây leo trên hàng rào này là đậu đũa, dưa chuột vẫn trồng bên trường luyện võ thì có phải là tốt hơn không? Thích ăn thì hái, lại còn tươi mới."

Mọi người nghe xong thì cười rộ lên.

"Thì ra thực khách đứng đắn đang ở nơi này, uổng công muội gánh vác thanh danh này giúp tiểu ca mấy năm nay!" Lung Nguyệt cười trừng hắn.

"Đâu có! Đâu có! Nếu bàn về ăn uống thì huynh trưởng là ta còn không theo kịp muội muội đâu." Lý Long Tá khiêm tốn.

Huynh muội hai người vừa đi vừa đùa ầm ĩ một hai câu, sau đó Bùi Nguyên Tu chỉ cửa hông cách đó không xa, nói: "Bên kia có vườn rau nhỏ, không biết còn tươi không, nhưng có thể đi một chút!"

"Đương nhiên là được! Chúng ta đi xem nhé!" Minh Thức dứt lời, nhấc chân muốn đi, nhìn xuống thấy phu nhân kéo ống tay áo mình, lại nhìn nhi tử một cái.

Lúc này nhi tử nhà hắn được nương cuộn tròn ôm trong lòng, mắt chớp lên chớp xuống. Còn ba tiểu gia hỏa khác, mặc dù vẫn còn rất hứng thú, nhưng mí mắt cao thấp cũng bắt đầu đánh nhau rồi.

Hôm nay dậy từ sớm, lại ngồi trên xe ngựa xóc nảy một hồi. Sức lực của đứa trẻ hai ba tuổi vốn có hạn, cho nên lúc này rất mệt mỏi.

Minh Thức cười một cái, nói với mọi người: "Hay là chúng ta sắp xếp nghỉ ngơi một chút trước?"

Bùi Nguyên Tu thấy mọi người gật đầu, lại nói: "Vậy thì, đợi qua bữa trưa, nghỉ ngơi một buổi, sau đó ta lại dẫn mọi người đi ngắm vườn rau với hồ sen, được không?"

"Được! Tránh thời gian độc hại nhất trong ngày!"

Nhận được sự đồng ý, Bùi Nguyên Tu tự mình sắp xếp thỏa đáng cho chư vị hoàng thân quốc thích xong mới buông lỏng thở phào. Nhìn phòng Lung Nguyệt ở một lúc lâu rồi mới đi giải quyết chuyện của mình.
Bình Luận (0)
Comment