Công Chúa Tại Thượng

Chương 168

Quý Thính khẽ thở dài: "Ta cũng muốn để hắn sống thêm hai năm nữa nhưng đáng tiếc A Giản càng ngày càng lớn, ta chỉ có thể cân nhắc cho con trai mình, dù sao những chuyện sai trái mà hắn đã làm, trên lưng đeo mạng người đã sớm đủ khiến hắn phải chết một nghìn lần, chỉ là đáng tiếc A Giản… Nó còn nhỏ như vậy đã phải ngồi lên vị trí kia, trong lòng ta vẫn luôn càm thấy áy náy.”
 
So với việc không thể ra khỏi cửa, lúc nào cũng phải trốn đông trốn tây thì việc trở thành hoàng đế cũng không có gì là không tốt.
 
Mục Dự Chi không cùng nàng nói chuyện này, thật lâu sau mới lên tiếng: "Nếu tất cả mọi chuyện đều dựa vào chuyện nửa năm sau bệnh của Hoàng Thượng chuyển nặng, vậy ngộ nhỡ thân thể của Hoàng Thượng tốt lên thì sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quý Thính dừng một chút.
 
"Nếu hắn khá hơn thì văn võ bá quan cũng sẽ bức bách hắn lập người kế vị, chỉ cần hắn không đồng ý, không ai có thể làm gì được hắn, nếu hắn vì muốn bảo vệ quyền lực, kiên trì nhận nuôi một đứa nhỏ trong hoàng tộc mà không phải là A Giản, đến lúc đó có phải A Giản vẫn sẽ gặp nguy hiểm hay không?” Mỗi một câu hỏi của Mục Dự Chi đều đánh vào chỗ trọng yếu.
 
Quý Thính ngước mắt lên nhìn hắn: "Ngươi nghĩ mấy ngày nay ta và ngươi ở võ đài luyện binh là vì cái gì?"
 
Một bên Mục Dự Chi sửng sốt, sau đó nhíu mày: "Nhưng nếu làm như vậy, A Giản chính là danh bất chính ngôn bất thuận*."
*ý nói rằng khi làm một việc gì chính đáng, hợp tình hợp lý thì sẽ thông thuận.
 
"Vậy thì cũng không còn cách nào khác, thật ra ta cũng đã nghĩ tới chuyện mua chuộc người kê thuốc của thái y viện nhưng lại quá mạo hiểm, nếu chỉ có một mình ta thì sẽ không sao cả, mạo hiểm thì mạo hiểm, mà ta còn có các ngươi và A Giản, ta không thể mạo hiểm như vậy được. " Quý Thính lại thở dài, "Vì vậy, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện cho bệnh tình của hắn ngày càng nặng."
 
Càng nói, tâm trạng nàng càng tệ hơn, rõ ràng sau khi đi ra ngoài vẻ mặt ngày càng nặng nề, Mục Dự Chi nhìn chằm chằm bóng lưng nàng một lúc lâu, sau đó xoay người đi vào thư phòng, viết một bức thư rồi cho người gửi đi.
 
Quý Thính không biết Mục Dự Chi làm gì, trở về phòng ngủ một giấc, cảm thấy thời gian đã gần đến giờ, nên kêu người mặc y phục cho mình, lên xe ngựa đi về hướng biệt viện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Điện hạ, đêm nay người có trở về không?” Phù Vân ôm lấy A Giản, ánh mắt hai người háo hức nhìn nàng.
 
Quý Thính không khỏi mềm lòng nhưng vẫn lắc đầu: "Đêm nay ta sẽ không về."
 
"Người thật sự phải sủng..." Phù Vân ý thức được vẫn còn A Giản, vội vàng ngậm miệng, hơn nửa ngày mới nặn ra một câu, "Ta luôn cảm thấy bọn họ đang âm mưu gây rối."
 
“Yên tâm đi, ta chỉ ứng phó một chút, sẽ không có việc gì đâu.” Quý Thính dứt lời liền đuổi hai người quay về, còn mình đi cùng Chử Yến tới biệt viện.
 
Bây giờ đang là chạng vạng, dân chúng đều trên đường về nhà ăn cơm chiều, trên đường có rất ít người qua lại, xe ngựa đi lại thuận lợi nhưng khi đi được nửa đường, phu xe đột nhiên ghì mạnh dây cương, Chử Yến lập tức rút đao bảo vệ ở phía trước Quý Thính.
 
“Không sao, không sao, chỉ là đường phía trước bị một đống đá chặn lại, tiểu nhân dời chúng qua một bên là ổn thôi.” Phu xe nói xong liền nhảy xuống xe.
 

Chử Yến không hề thả lỏng cảnh giác: "Con đường này ngày thường thông suốt nhất, hôm nay sao đột nhiên bị chặn lại?"
“Hẳn là không có thích khách, nếu không lúc này nhất định đã xuất hiện.” Quý Thính chậm rãi nói.
 
Chử Yến đáp lại, vẫn cầm đao bảo vệ nàng.
 
Thời gian phu xe rời đi lâu hơn so với bọn họ nghĩ, lâu đến nỗi Chử Yến hơi mất kiên nhẫn nhưng khi vén rèm xe lên, kết quả lên nhìn thấy đối phương vẫn còn đang di chuyển thứ chắn đường.
 
Nhìn sắc trời dần tối đen, Chử Yến có chút sốt ruột muốn đi giúp phu xe, nhưng vì muốn bảo vệ Quý Thính nên chỉ có thể ngồi trong xe nhìn phu xe xử lý một mình.
 
Khi trời tối hẳn, phu xe mới miễn cưỡng di chuyển xong, sau đó đánh xe ngựa đi về phía trước nhưng vừa đi được một đoạn, hắn ta nhịn không được kêu lên một tiếng.
 
“Sao vậy?” Chử Yến cau mày.
 
Khi phu xe lên tiếng trong giọng nói mang theo tuyệt vọng: "Phía trước... Lại có một đống đá phía trước."
 
Chử Yến: "..."
 
Quý Thính không nói gì chỉ im lặng vén rèm lên, không chỉ thấy trước mặt có một đống đá, mà trên đống đá kia còn có một cái đèn lồng. Ánh sáng của đèn lồng rất dễ thấy trong bóng tối, nàng có thể nhìn thấy nó từ rất xa, không cần lo lắng về việc xe ngựa va vào nó.
 
Chủ nhân của đống đá này, thật tốt bụng tới mức khiến người ta phải kinh ngạc. Quý Thính nhướng mày, nhất thời không lên tiếng.
 
Chử Yến cau mày: "Không còn đường nào khác tới biệt viện sao?"
 
“… Bẩm Chử thị vệ thật ra có một con đường mòn nhưng mặt đường không được bằng phẳng lắm.” Phu xe đáp.
 
Chử Yến gật đầu, đang định nói phu xe đi dọc theo đường mòn, liền nghe thấy Quý Thính không nhanh không chậm nói: "Không cần, đường mòn kia chắc cũng sẽ bị đá chặn lại."
 
“Làm sao điện hạ biết được?” Chử Yến nghi hoặc.
 
Quý Thính khẽ cười một tiếng: "Loại dấu vết ngây thơ này, rất khó giả vờ không biết."
 
Chử Yến sửng sốt một chút, bỗng nhiên giật mình: "Ý của điện hạ có phải..."
 
“Nơi này cách biệt viện cũng không xa, chúng ta đi thôi.” Quý Thính nói xong liền xuống xe ngựa.
 

Chử Yến không đồng ý đuổi theo: "Điện hạ, bây giờ cũng đã muộn rồi, người đi như vậy cũng không an toàn, nếu như không được trước hết chúng ta hồi phủ."
 
"Không sao đâu, nếu hắn đã dám làm những thủ đoạn này, đương nhiên cũng đã đoán được ta sẽ đi," Quý Thính tự mãn, "Chúng ta rất an toàn."
Thấy nàng nhất định muốn đi, Chử Yến đành phải đi theo, một lúc lâu sau mới nói một câu: "Kỳ thật hôm nay điện hạ cũng không cần phải tới chỗ mấy người Bắc Cương này."
 
"Sớm muộn gì ta cũng phải đi,” Vẻ mặt Quý Thính dần trở nên nghiêm nghị, "Không bằng đi sớm một chút, cũng nhanh chóng tìm được cớ đuổi bọn họ đi."
 
Chử Yến cau mày: "Điện hạ định làm gì?"
 
“Nếu đã tới đây hầu hạ, nếu như hầu hạ không tốt, sau này ta lạnh nhạt với bọn họ, đến khi bọn họ quay về, về tình hay về lý cũng đều có thể hiểu.” Quý Thính thản nhiên liếc nhìn hắn ta một cái.
 
Chử Yến hiểu ra, hắn ta khẽ gật đầu, hồi lâu sau mới nói: "Điện hạ phải chịu ủy khuất rồi."
 
Quý Thính khẽ cười một tiếng: “So với những việc Quý Văn đã làm với ta trước đây, chuyện này cũng không xem là ủy khuất.” Nói xong, nàng đưa bình sứ trong tay áo cho Chử Yến, “Đợi sau khi tới đó, ngươi đem những thứ này bỏ vào trong những món ngày thường ta không ăn."
 
Chử Yến cụp mắt xuống: “Đã rõ."
 
Khi chủ tớ hai người họ nói chuyện thì nhanh chóng tới được biệt viện. Mấy mỹ nam đã đợi từ lâu, khi bọn họ nhìn thấy Quý Thính lập tức ra nghênh đón, trong đó có một tên cả gan dám đụng tay vào người Quý Thính nhưng mà tay còn chưa kịp đụng tới Quý Thính, đã phải kêu lên một tiếng.
Quý Thính nhướng mày: "Sao vậy?"
 
“Không biết, giống như bị thứ gì đó đâm trúng.” Người nọ nhíu mày nói.
 
Quý Thính cười: "Mùa hè nhiều muỗi, bị đốt là chuyện bình thường, chúng ta vào trong nói chuyện."
 
Người nọ vội vàng đỡ nàng, Quý Thính liếc nhìn bàn tay trong ống tay áo rộng thùng thình của y, miễn cưỡng đưa tay đặt sau lưng y, sau đó cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng gần như xuyên qua tay nàng.
 
Quý Thính cười lạnh một tiếng, giả vờ như không phát hiện ra điều này, cùng bốn người bọn họ bước vào phòng.
 
Chử Yến đi theo hầu hạ phía sau nàng, nhân cơ hội dùng châm bạc kiểm tra đồ ăn liền đem thuốc bỏ vào trong thức ăn.
 
“Điện hạ, ta kính người một ly.” Một nam nhân Bắc Cương khẩu âm vẫn còn cứng nâng ly rượu lên.
 

Quý Thính mỉm cười nâng chén, những người khác cũng vội vàng nâng chén theo. Trong phòng nháy mắt trở nên náo nhiệt, ánh nến sưởi ấm khuôn mặt mọi người, vẻ hài hòa trên mặt được duy trì vô cùng tốt.
 
"Đừng chỉ mải uống rượu, mau nếm thử món ăn của triều Lẫm chúng ta, nếu như thấy thích có thể kêu phòng bếp làm nhiều một chút." Quý Thính nói xong liền liếc nhìn Chử Yến một cái, Chử Yến lập tức bắt tay chia sắp xếp thức ăn cho mọi người, những món nàng thích ăn đều đặt ở trước mặt.
“Điện hạ, món ăn của triều Lẫm là món ngon nhất mà ta từng ăn!” Một nam tử Bắc Cương lên tiếng khen ngợi.
 
Quý Thính nghe vậy cũng chỉ khẽ cười một tiếng, dưới ánh nến đáy mắt nàng khẽ lay chuyển đầy phong tình, khiến cho mọi người có mặt nhìn thấy đều phải ngây người.
 
“Nếu miệng ngươi đã ngọt như vậy, không bằng tối nay ngươi lưu lại hầu hạ.” Quý Thính chậm rãi lên tiếng.
 
Người nọ hoàn hồn, lập tức cảm kích: "Đa tạ điện hạ!"
 
Quý Thính đơn giản dùng một ít thức ăn, sau đó đứng dậy đi vào phòng ngủ: "Sau khi ngươi tắm xong, đến phòng tìm bổn cung."
 
Nói xong nàng đi thẳng vào phòng ngủ, vừa bước vào đã kêu nha hoàn đem chậu nước ấm đến, muốn ngâm chân vì hôm nay đã phải đi bộ quá nhiều.
 
“Điện hạ mau nghỉ ngơi đi, nô tỳ đi lấy nước.” Nha hoàn cung kính nói.
 
Quý Thính đáp một tiếng, khi vào trong phòng cũng chỉ mặc y phục lót, cởi giày rồi ngồi xuống mép giường thư thái ngả người ra sau.
 
"Ha..."
 
Nàng khẽ thở ra một hơi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
 
Chẳng mấy chốc, ngoài cửa đã có tiếng ồn ào, một chậu nước hơi nóng bốc lên nghi ngút được đặt dưới chân, nàng vẫn nhắm mắt khẽ nói một câu: "Được rồi, ngươi lui xuống đi."
 
Dứt lời, nàng liền ngâm chân vào trong nước ấm, nước ấm mơn man khắp bàn chân, ngay lập tức khiến mệt mỏi vơi hơn phân nửa, nàng thoải mái khẽ ngâm nga một tiếng, tiếp theo đó có đột nhiên một bàn tay cầm lấy chân nàng.
 
Quý Thính ngay lập tức mở mắt ra, sau khi nhìn thấy đối phương thì không khỏi sững sờ, hồi lâu mới lên tiếng, "Tại sao lại là ngươi?"
 
“Để ta rửa chân cho điện hạ.” Thân Đồ Xuyên cụp mắt xuống, cẩn thận xoa xoa bàn chân trắng nõn của nàng.
 
Quý Thính nhịn không được lập tức muốn rụt chân lại nhưng Thân Đồ Xuyên lập tức nắm chặt lấy, không cho nàng một chút cơ hội chạy trốn. Quý Thính cau mày nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên hỏi một câu: "Ngươi uống rượu?"
 
"Ừ," Thân Đồ Xuyên trả lời.
 
Quý Thính: "... Tại sao lại uống rượu?"
 
“Ta vừa nghe nói điện hạ với đám người Bắc Cương kia uống vô cùng vui vẻ, cho nên ta muốn nếm thử.” Thân Đồ Xuyên ngẩng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt đen của hắn chỉ xuất hiện duy nhất bóng hình của một mình nàng.
 
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn ở phía đối diện, thật lâu sau mới chớp mắt: “Đá là do ngươi chặn?"

 
“Phải."
 
“Vì sao lại làm như vậy?” Nàng lại hỏi.
 
Thân Đồ Xuyên không chịu trả lời.
 
Quý Thính đợi một lúc, thấy hắn không lên tiếng, ác ý nói: "Nếu ngươi không nói, vậy thì đi ra ngoài đi, bọn họ còn muốn đến hầu hạ bổn cung."
 
“Bọn họ không tới được.” Thân Đồ Xuyên rất chắc chắn.
 
Quý Thính dừng một chút: “Làm sao ngươi biết?” Chẳng lẽ chuyện Chử Yến lặng lẽ bỏ thuốc, hắn đã nhìn thấy?
 
Ngay khi nàng còn thắc mắc, Chử Yến liền xuất hiện ở cửa, cách một cách cửa lớn tiếng nói, "Điện hạ, không biết vì sao những người đó đột nhiên tiêu chảy, giống như đồ ăn có vấn đề, sợ rằng thuốc của điện hạ có tác dụng?"
 
"... Thuốc của ta chỉ khiến cho bọn họ bất tỉnh, không có tác dụng tiêu chảy," Nàng nói xong ngừng lại một chút, cúi đầu xuống nhìn Thân Đồ Xuyên, "Ngươi làm?"
 
Thân Đồ Xuyên không nó gì, nhưng vẻ mặt đã nói lên tất cả.
 
“Điện hạ, người đang nói chuyện với ta?” Chử Yến bối rối đứng ở bên ngoài hỏi.
 
Quý Thính chuẩn bị lên tiếng, Thân Đồ Xuyên đã nhanh hơn một bước: "Không phải."
 
“… Thân Đồ Xuyên?” Giọng nói của Chử Yến hiếm khi xen lẫn chút kinh ngạc, “Sao ngươi lại ở đây?”
 
"Được rồi, ngươi lui xuống đi," Quý Thính đau đầu, "Hắn sẽ không làm gì được ta."
 
Chử Yến đối với Thân Đồ Xuyên tự nhiên cũng cảm thấy yên tâm, sau khi nghe Quý Thính nói như vậy cũng không do dự rời đi.
 
Hắn ta vừa đi, Quý Thính cúi đầu nhìn Thân Đồ Xuyên: "Ngươi cũng đã nghe thấy đêm nay những người đó không thể hầu hạ bổn cung, chuyện này ngươi có thể yên tâm, cũng nên đi đi?"
 
“Không đi.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng trực tiếp nói.
 
Quý Thính không nói nên lời: "Vì sao lại không đi?"
 
"Đêm nay ta," Thân Đồ Xuyên đứng lên, không để ý lau hai tay đầy nước lên người, sau đó cởi y phục dính nước trên người ra, "Ta muốn ở lại."
 
Quý Thính: "?"

 

Bình Luận (0)
Comment