Công Chúa Tại Thượng

Chương 146

Quý Thính trầm mặc hồi lâu, trong lòng đột nhiên sinh ra một chút mất mát: "Nếu như ta có thể sinh một đứa nhỏ thì tốt rồi, sinh cho ta và chàng một đứa nhỏ nối dòng, như vậy chàng cũng không cần phải lo được lo mất nữa."
 
“.… Sao đột nhiên nhắc tới chuyện này?” Thân Đồ Xuyên cười nói.
 
Quý Thính không cười mà chỉ vòng tay qua cổ hắn, nghiêm túc nói: "Hay là ta đem Hổ Phù giao cho nàng, nếu như sau này ta thay lòng đổi dạ, chàng đem mười vạn đại quân san bằng phủ trưởng công chúa của ta."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“. Có phải ta nên nói cảm ơn?” Nỗi buồn trong lòng của Thân Đồ Xuyên bị những lời này của nàng làm cho tan biến.
 
Quý Thính bất mãn: "Ta nói thật đấy, nếu thật sự không được, về sau ta sẽ sửa đổi luật phò mã không được tham chính, cho chàng một chức vị, nhưng mà nếu chỉ cần một ngày hai ta vẫn là vợ chồng, Hoàng Thượng càng không thể hoàn toàn tín nhiệm chàng, nếu chàng vẫn muốn quay lại với vị trí như trước kia, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy, nếu không... "
 
“Nếu như nàng dám nói hòa ly, ta sẽ giết nàng.” Thân Đồ Xuyên híp mắt nói.
 
Lời đã đến bên miệng Quý Thính đành phải nuốt xuống, trừng mắt nhìn hắn lẩm bẩm nói: "Lòng người dễ thay đổi, sau này có khi nào chàng muốn bỏ ta trước không?"
 
“Chẳng phải thử sẽ biết sao."
 
Quý Thính dừng lại một chút, vừa muốn hỏi thử xem thế nào, liền trực tiếp bị đẩy lên giường, tay nàng liền chống lên người hắn, cầu xin tha thứ: "Không được, thắt lưng đau."
 
“Dù sao thì cũng đã chua rồi, nói không chừng lấy độc trị lại có hiệu quả, nghe lời.” Thân Đồ Xuyên nói xong, kê một cái gối dưới eo nàng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính: "..." Những lời Thính Thính nói dễ hiểu đúng không?
 
Cuối cùng cánh tay vẫn không có sức chống lại, tuy rằng không có chết ở trên giường nhưng cũng mất nửa cái mạng.
 
Sau đó, Quý Thính đẫm mồ hôi dựa vào trong lòng Thân Đồ Xuyên, đến khi lên tiếng giọng mũi ngày càng đặc: "Sớm biết chàng hung dữ với ta như vậy, ta đã đi ra ngoài chơi rồi."
 
Thân Đồ Xuyên dừng lại, cũng không phản bác lại lời của nàng.
 
Quý Thính im lặng một lúc, nhướng mày nhìn hắn: "Chàng còn muốn thực hiện bốn chữ ‘hiền lương thục đức’ kia nữa không?"
 
Thân Đồ Xuyên: "..."
 
"Đừng giả vờ, thật sự rất giả, có phải chàng có thể làm mạnh hơn nữa, vừa rồi thiếu chút nữa bức chết ta," Quý Thính liếc hắn một cái, trầm mặc một lúc mới nhỏ giọng nói, “Hơn nữa, ta cũng không thích chàng mạnh bạo với ta như vậy."
 

Thân Đồ Xuyên nhìn nàng: "Không thích?"
 
"Đúng vậy, ta không thích chút nào. Sau này chàng không được phép đối với ta như vậy nữa," Quý Thính ngạo nghễ nhìn hắn, “Nương nói rất có đạo lý, bình thường chàng cũng không chấp nhận được lúc nào cũng muốn theo sát ta, mà ta là người bình thường sao? Ta là công chúa duy nhất từ khi lập quốc đến nay, từ khi sinh ra ta đã không giống với những người bình thường khác, chàng dựa vào cái gì mà đối đãi với ta như người bình thường?"
 
"Nhưng..."
 
“Không cần nhưng, nhưng dân gian có câu, nồi nào úp vung nấy. Thế mới là chuyện của hai chúng ta, ta thích chàng ghen, cũng thích bị chàng ghen, trời sinh một đôi, chàng còn phải giả vờ làm gì?" Quý Thính nói xong liền nheo mắt lại, “Hơn nữa, chàng không được phép tỏ ra đáng thương với ta, bây giờ chàng đúng là không quyền không thế, không tiền bạc, nếu ta thật sự thay lòng, chàng dám nói không trị được ta?” 
 
Nói xong liền dừng lại một lát, sát lại gần bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Kiếp trước, đến thi thể chàng còn dám cướp, hoàng đế cũng bị chàng giết, có chuyện gì mà chàng không dám làm?"
 
Vẻ mặt Thần Tứ Xuyên khẽ nhúc nhích, một lúc sau mới bình tĩnh nói: "Điện hạ, nàng đừng nói ta giống như ác quỷ như vậy nữa."
 
“Chẳng lẽ chàng cảm thấy không đúng?” Quý Thính nhướng mày.
 
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, một lúc lâu sau mới rũ mắt xuống, hôn lên môi nàng: "Nàng nói đúng, đời này của nàng nhất định là của ta."
 
 “Vậy sau này chàng còn giả nhân đức không?” Quý Thính hỏi.
 
Thân Đồ Xuyên suy nghĩ một chút: "Lấy lùi làm tiến vẫn còn dùng được."
 
Quý Thính: "..."
 
Nhìn thấy vẻ mặt của nàng, Thân Đồ Xuyên nhịn không được khẽ cười một tiếng: "Không dám, ta sẽ không giả bộ nữa." 
 
Lúc này Quý Thính mới hài lòng, ôm lấy thắt lưng hắn lầm bầm nói một câu: "Đừng mãi lo những chuyện không đâu, con người và trái tim của ta đều là của chàng, trốn cũng không thoát.”
 
Thân Đồ Xuyên nhếch môi, ôm nàng thật lâu, mãi tới khi dùng bữa tối hai người mới rời giường.
 
Quý Thính vẫn muốn nằm trên giường, chớp mắt một cái phía trước đột nhiên tối sầm lại, phải một lúc sau mới hoàn hồn lại.
 
“Làm sao vậy?” Thân Đồ Xuyên cau mày ôm eo nàng.
 
Quý Thính cau mày: "Có vẻ đói rồi."
 
 “Đi thôi, đi ăn tối.” Thân Đồ Xuyên nắm tay nàng.

 
Quý Thính mỉm cười gật đầu,  có chút nghi hoặc nhìn hắn chải tóc.
 
Hai người nắm tay nhau đi tới nhà ăn, phụ mẫu và Phù Vân đã đợi sẵn ở đó, lúc này Thân Đồ Sơn đang thử Phù Vân, Phù Vân thấy hai người họ giống như thấy cứu tinh liền vội vàng chạy tới đón: "Điện hạ, phò mã, hai người tới rồi, mau ngồi xuống dùng bữa."
 
“Tiểu tử thối, ngươi chạy cái gì, lão phu có thể ăn thịt được ngươi sao?” Thân Đồ Sơn nhìn ra được đối phương có ý trốn tránh, trong lòng lập tức bất mãn.
 
Phù Vân cười khan: "Lão tiên sinh hiểu lầm rồi. Ta, ta thấy điện hạ cùng phò mã tới, trong lòng có chút vui mừng mà thôi." Sau đó, y quay sang Quý Thính cầu cứu.
 
Quý Thính có chút buồn cười liếc y một cái: "Phụ thân là người có học vấn uyên thâm nhất, người cùng hắn lãnh giáo lâu như vậy, không mệt sao."
 
“… Ồ.” Phù Vân thấy nàng cũng không giúp được mình, đành phải rẫu rĩ đáp ứng.
 
Chử Yến vẫn luôn im lặng nhìn Thân Đồ Xuyên, cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên: "Buổi chiều hôm nay ta định tìm người luận bàn một chút."
 
“Đúng vậy, ta cũng muốn tới tìm người, nhưng người vẫn luôn ở trong phòng, ta cũng không dám làm phiền.” Phù Vân cũng vội vàng nói.
 
Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút: "Ta cùng điện hạ luyện chữ."
 
“Sao đột nhiên điện hạ lại muốn luyện chữ?” Phù Vân khó hiểu nhìn Quý Thính.
 
Quý Thính ho khan một tiếng: "Chỉ là đột nhiên nghĩ tới thôi… Mau ăn cơm đi."
 
Phù Vân còn nhiều chuyện, thấy nàng nói muốn ăn cơm, đành phải đem những lời này nuốt xuống, sau khi cả nhà động đũa thì Quý Thính gắp một miếng thịt kho tàu vừa đưa đến miệng liền cảm thấy buồn nôn.
 
Vì không muốn ảnh hưởng những người khác dùng bữa, nàng liền gắp nó cho Thân Đồ Xuyên, nàng múc một bát canh trứng để kìm chế cơn buồn nôn.
 
Thân Đồ Xuyên cau mày nhìn nàng: "Ta thấy sắc mặt cũng nàng không tốt, phải ăn nhiều thịt để bồi bổ."
 
"Mỡ quá, ta muốn dùng canh." Quý Thính buồn rầu xoa xoa bụng, "Nhưng ta rất đói, sợ ăn canh không no được."
 
“Vậy nàng nhúng thịt vào nước rồi mới ăn, như vậy sẽ nhạt hơn.” Thân Đồ Xuyên gắp một miếng thịt nạc nhúng vào trong nước, rồi mới gắp vào chén của nàng.
 
Quý Thính miễn cưỡng cắn một miếng, cảm thấy mùi vị cũng không thệ lắm, vì vậy nàng liền gắp thêm một miếng khác. Mọi người trong bàn nhìn nàng chằm chằm, thấy nàng cảm giác thèm ăn đều thở ra một hơi.

 
Thân Đồ Sơn lấy làm lạ hỏi: "Ta nhớ ngươi trước đây rất thích ăn thịt, sao bây giờ đột nhiên đổi khẩu vị?"
 
"Ta không biết nữa, có thể là sau khi bị nhiễm bệnh, khẩu bị cũng thay đổi theo." Quý Thính thở dài một tiếng vô cùng nhớ cảm giác của thể ăn uống thể ăn uống thỏa thích trước đây của mình.
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng một cái: "Chính xác mà nói, sau khi bệnh dịch được chữa khỏi rất lâu rồi mới từ từ thay đổi khẩu vị."
 
“SCũng gần như vậy, đại phu cũng đã nói sẽ để lại di chứng, nghỉ ngơi một lát sẽ khác hơn.” Quý Thính nói xong, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên muốn gắp cá cho mình, vội vàng ngăn lại, “Đừng gắp cho ta, ta cảm thấy nó có mùi rất kinh."
 
Thân Đồ Xuyên  dừng lại, đem cá bỏ vào bát của mình, sau đó hỏi một câu: "Lúc trước cũng không cảm thấy kinh, hôm nay làm sao vậy?"
 
Nghe vậy vẻ mặt Thân Đồ phu nhân khẽ thay đổi, có chút đăm chiêu nhìn về phía Quý Thính.
 
Quý Thính buông một tiếng thở dài: "Có lẽ là quá đói, bây giờ đã khá hơn rồi."
 
“Vẫn nên gọi đại phu tới xem.” Thân Đồ phu nhân nói.
 
Quý Thính ngoan ngoãn gật đầu,  cả nhà tiếp tục dùng bữa.
 
Quý Thính cảm thấy có chút không được thoải mái, sau khi ăn xong liền quay về phòng nghỉ ngơi, vừa nằm xuống liền nghe gã sai vặt báo lại, nói Hoắc Kiêu đến.
 
“Chàng thay ta đi gặp hắn đi, ta không muốn đi.” Quý Thính nói với Thân Đồ Xuyên.
 
Thân Đồ Xuyên cầu còn không được, giúp nàng đắp chăn rồi mới đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Hoắc Kiêu đang đứng dưới đèn lồng cầm trên tay vài bông hoa sen.
 
A.
 
“Hoắc thiếu gia.” Thân Đồ Xuyên nhẹ giọng nói.
 
Hoắc Kiêu dừng lại, sau khi nhìn thấy hắn ánh mắt lập tức lạnh đi: "Điện hạ đâu?"
 
"Điện hạ không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một lát, muốn ta tới gặp ngươi." Thân Đồ Xuyên vẻ mặt bình tĩnh.
 
 Mắt Hoắc Kiêu hơi nheo lại: "Là nàng ấy muốn ngươi tới, hay ngươi cố tình tới?"
 
“Rất quan trọng?” Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại.
 
Hoắc Kiêu cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên là quan trọng, nếu không làm sao ta biết được, có phải phò mã đang sợ hay không?"
 
“Ta sợ?” Thân Đồ Xuyên dường như nghe thấy một câu chuyện cười, khóe môi hiếm khi nhếch lên, “Nếu nàng chủ động muốn ta đến, chứng tỏ căn bản nàng không muốn tới gặp ngươi, nếu là ta, ta cũng sẽ không đến, chứng tỏ điện hạ đã thỏa hiệp, bất luận là đáp án nào, thì người nên sợ là ngươi chứ không phải ta."
 
Hiếm khi hắn mới nói ra một câu dài như vậy, cố tình dùng lời lẽ đau lòng như vậy, Hoắc Kiêu nghe xong sắc mặt trông vô cùng khó coi.

 
“Hoắc thiếu gia, vuốt mặt phải nể mũi.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi bổ sung một dao, nói xong xoay người quay về, cũng không muốn nhìn y thêm một phút nào nữa.
 
Hoắc Kiêu đứng đó hồi lâu, ném mạnh mấy bông hoa trên tay xuống dưới đất, hồi lâu mới xoay người rời đi vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, khi đi ngang qua sân, chợt nghe thấy cuộc nói chuyện của vợ chồng Thân Đồ Sơn.
 
“Phản ứng của Thính nhi giống với khi ta mang thai Xuyên nhi, chắc chắn là có thai rồi." Thân Đồ phu nhân chậm rãi nói.
 
Thân Đồ Sơn vui mừng: "Thật sao? Không ngờ chúng ta lại có cháu sớm như vậy!"
 
"Chàng gấp cái gì, bây giờ vẫn chưa xác định được." Thân Đồ phu nhân mắng ông, nhưng trong giọng nói lại lộ ra vui vẻ.
 
Hoắc Kiêu cười lạnh một tiếng, rồi lặng lẽ rời đi.
 
Sáng sớm hôm sau, Quý Thính bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, liền bất mãn lẩm bẩm một câu: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"
 
“Để ta đi xem.” Thân Đồ Xuyên cũng bị đánh thức, an ủi nàng xong liền khoác áo đi ra ngoài.
 
Sau khi hắn đi ra ngoài, Quý Thính cũng thức dậy, muốn theo ra ngoài, vừa mở cửa đã nhìn thấy năm sáu đứa trẻ, đang chạy nhảy xung quanh phụ mẫu, hai người lúc quay sang bên này lúc quay sang bên kia, vui đến nỗi không khép miệng lại được.
 
Quý Thính hơi khó chịu trước khung cảnh gia đình hòa thuận trước mặt này, mãi cho đến khi Thân Đồ Xuyên nắm tay nàng, Quý Thính mới hoàn hồn lại.
 
“… Ở đâu nhiều trẻ con như vậy?” Nàng kìm nén cảm xúc, cười hỏi.
 
Khi hai vợ chồng Thân Đồ Sơn nhìn thấy họ, liền đi tới, hiếm khi Thân Đồ Sơn hiền lành nói: “Đều là mấy đứa nhỏ ở trong trạm dịch, hôm nay mới gặp, có phải làm phiền các ngươi rồi không?”
 
"Không có." Quý Thính cười.
 
“Thân thể đã khá hơn chưa?” Thân Đồ phu nhân lo lắng.
 
Quý Thính gật đầu: "Tốt hơn nhiều rồi."
 
"Tốt hơn cũng phải tìm đại phụ kiểm tra một chút, đây là đứa nhỏ đầu tiên của nhà họ Thân Đồ, không thể qua loa được." Thân Đồ Sơn vội vàng khuyên nhủ.
 
Quý Thính sững sờ: "Đứa nhỏ nào?"
 
“Nha đầu ngốc, đến mình mang thai cũng không biết?” Thân Đồ Sơn cười.
 
Quý Thính đột nhiên sững người.

 

Bình Luận (0)
Comment