Công Chúa Nhỏ Của Anh Siêu Ngọt

Chương 13

Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

Gấu Bụng Bự: phúc lợi 1000 follow cho ae, gấu vô cùng cảm ơn ae đã ủng hộ nhà gấu, cảm ơn ae nhiều nhiều a~~~~

- -------------

Khương Nguyên biết Lâm Gia ngu ngốc, biết Lâm Gia ngây ngô, nhưng anh không thể tin được cô lại có thể ngốc đến trình độ đấy.

Lúc ở trong nhà ăn nghe mấy người Cao Kỳ nói về chuyện tối nay Lâm Gia có nghe theo lời bọn họ thực sự đi đến rừng cây nhỏ sau núi không.

Anh nghe qua mà cảm thấy hơi mông lung, Lâm Gia nhát gan như vậy thì đến rừng cây nhỏ làm gì, nhưng sau khi nghe ra ý của Liễu Hân Lâm anh lại cảm thấy, thôi xong rồi.

Liễu Hân Lâm nói: "Mình nghĩ, cô ta ngốc như vậy, chúng ta mà nói phía sau rừng cây là tường thì cô ta cũng sẽ tin, lúc Kỳ Kỳ nói cô ta còn tưởng Kỳ Kỳ muốn cho cô ta mượn quần áo đấy sao. Ha Ha! Em gái đấy nếu không phải lớn lên trông bình thường mà nhìn đến tính cách của cô ta thì mình cho rằng cô ta là đồ ngu đấy."

Khương Nguyên liên tục nhắc lời này ở trong lòng, sau đó rút ra hai điểm quan trọng: Thứ nhất nhóm Cao Kỳ có khả năng dùng trang phục làm mồi nhử để Lâm Gia đi vào rừng cây nhỏ; hai là mặc dù lời của Liễu Hân Lâm hơi khó nghe nhưng những gì cậu ta nói là sự thật mà anh cố gắng bỏ qua.

Từ trước anh vẫn nghĩ rằng người Lâm gia bảo vệ Lâm Gia quá tốt, cho nên cô ấy đơn thuần, ngây thơ, thậm chí có hơi quá..., nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới nguyên nhân cũng do bản thân Lâm Gia.

Có lẽ anh nên tìm thời gian nói chuyện với Lâm tam về chuyện này, nhưng việc cấp bách bây giờ là phải cản trước khi Lâm Gia đi vào trong rừng cây.

Cơ sở giáo dục này được xây trên núi nên đâu cũng có thể nhìn thấy đất, sau cơn mưa mặt đất bốc lên hơi nóng, bước xuống là dẫm ngay vào vũng bùn.

Khương Nguyên đi về phía rừng cây vừa đi vừa nghĩ, cho dù anh có tin chỉ số IQ của Lâm Gia thấp hay cao không thì anh chắc chắn Lâm Gia sẽ ngốc nghếch làm theo chuyện đấy.

Nếu không anh cũng không đi đến chỗ này.

Ôi, bùn dưới chân thật bẩn.

Bây giờ còn chưa đến giờ tắt đèn, nhưng do trời mưa nên huấn luyện buổi tối bị hủy, số lượng huấn luyện viên không nhiều rất khó để duy trì kỷ luật của nhiều phòng ngủ như vậy, chỉ có thể cưỡng chế mọi người đi ngủ sớm, điều này tạo nên cơ hội tuyệt hảo cho Lâm Gia.

Cô còn định muốn hỏi các bạn cùng phòng xem có cần cô mua gì không...nhưng trong phòng tối đen như mực, mọi người dường như ngủ hết rồi.

Vì vậy cô cũng lặng lẽ, rón rén trèo xuống giường, nhẹ nhàng kéo cửa, tất cả động tác đều rất cẩn thận không để phát ra âm thanh nào.

"Cậu đi thật sao?"

"Ách!"( bị dọa sợ)

Đột nhiên Thư Mẫn, người đang ngủ bên tay phải, cô ấy rất gầy và trắng, gò má hơi cao, bị ánh trăng người cửa sổ chiếu vào khiến khuôn mặt trắng bệch hơi dọa người.

Lâm Gia che miệng mở to mắt ra nhìn: "Thư Mẫn sao cậu lại chưa ngủ?!"

Thư Mẫn chống nửa người lên hỏi lại: "Cậu muốn đi thật sao?"

Lâm Gia không hiểu sao cô ấy lại hỏi như vậy mà ý tưởng này là mọi người nghĩ giúp cô mà "Cậu có muốn mua cái gì không?"

Thư Mẫn dừng lại, sau đó nằm xuống trở mình, che chăn nói: "Không có chuyện gì cậu đi đi."

Lâm Gia nghĩ cô ấy hơi kỳ lạ, nhưng thời gian không chờ đợi ai, cô đi ra đến ngoài cửa rồi nhẹ nhàng đóng vào.

Cao Kỳ nói, cơ sở giáo dục này ngoài cửa lớn ra thì chỉ có một cái nữa ở sau núi, không muốn bị ai phát hiện thì phải leo tường ra ngoài. Có một bức tường ở phía sau mảnh rừng cây gần chỗ các cô ở, từ đây đến đó rất đơn giản lại không có ai phát hiện ra.

Lâm Gia nghe thấy thế thì ngạc nhiên, hỏi cô ta, oa, Cao Kỳ cậu biết thật nhiều nha! Cậu cũng muốn leo tường ra ngoài đúng không?

Cao Kỳ biến sắc, rồi cố nở một nụ cười cứng ngắc, cậu hãy nghe tôi.

Mặc dù thời gian còn sớm, thế nhưng đi trên bùn thực sự không tốt lắm, lại không có đèn pin, Lâm Gia đi mà trên chân, trên đùi đều dính lấm lem bùn.

Vẻ mặt Lâm Gia đau khổ đi lên, phía trước tối om ngoại trừ cây to ra cô không nhìn thấy gì, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện từ bỏ bởi vì cô đã bẩn như vậy không thể không có quần áo để thay.

Sân huấn luyện ban ngày thì náo nhiệt còn ban đêm thì lại rất yên tĩnh, gió đêm thổi những chiếc lá phất phơ xào xạc, có chút u ám làm cho Lâm Gia hơi sợ.

Lấy can đảm đi được mấy bước, Lâm Gia đột nhiên thấy một cái bóng dưới cây cổ thụ phía trước, đưa lưng về phía cô nên không biết đang làm gì.

Lâm Gia cảm thấy vui vẻ, cũng không quan tâm người kia là học sinh hay là huấn luyện viên, cô đi đến cạnh cậu ta.

"Bạn học! Cậu... ô ô ô!"

Từ Dục có tật giật mình đã sớm nghe được động tĩnh phía sau, lật tay một cái dễ dàng bắt được Lâm Gia không hề có năng lực chống cự.

"Cậu là ai! Không được nói chuyện! Có phải bọn lão Ngô bảo cậu đến giám sát rồi không? Nói!"

Cậu ta tưởng rằng mấy thẳng nhãi trong lớp cử người giám sát thi gan dạ, lại không nghĩ rằng người đến là một cô gái, còn là một cô gái trắng nõn mềm mại..

Lâm Gia bị cậu ta che miệng, sợ run cả người, ô ô nói không nên lời.

Từ Dục cảm thấy mình quá hung dữ với con gái cho nên buông tay ra và hỏi: "Cậu là ai?"

Lâm Gia: "Ô ô ô!"

Từ Dục cau mày giận dữ: "Cái người này, cậu không nói đúng không?"

Lâm Gia: "Ô ô ô ô!"

"..." Từ Dục sửng sốt một lúc mới phản ứng ra là mình vẫn bịt miệng người ta, nhận ra điều này, anh nhanh chóng thả tay ra nói: "À à à, xin lỗi xin lỗi."

Lâm Gia được tự do liền quay đầu muốn chạy, ai ngờ bùn đất mềm quá, cô ngã xuống với tư thế cực kỳ bất nhã.

"Ôi! Đau quá a!"

Từ Dục thấy cô ngã sấp xuống, vội vàng đi qua đỡ: "Mau đứng lên!"

Lâm Gia không muốn để cậu ta đỡ, quật cường chống đất tự mình đứng dậy, sau đó bắt đầu bật khóc: "Ô ô ô!"

Từ Dục sợ bị huấn luyện viên nghe thấy, che miệng của cô, "Đừng khóc đừng khóc! Mình không là người xấu, mình là Từ Dục ở lớp hai!"

Lâm Gia vẫn ô ô ô khóc.

Từ Dục nóng nảy: "Đừng khóc! Bạn có đau không, mình đưa cậu đến chỗ huấn luyện viên nhé!"

Lâm Gia vẫn khóc.

Từ Dục thực sự không có cách nào, dưới tình thế cấp bách anh vội vàng ôm người vào trong lòng, đè đầu không cho động: "Nói nhỏ chút nói nhỏ chút!"

Khương Nguyên đang trốn ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, anh rất bình tĩnh nhưng khi nhìn thấy cảnh này thiếu chút nữa nghiền nát rễ cỏ trong tay.

May mắn lúc kích động phản ứng kịp, anh nhìn chằm chằm vào cây cỏ trong tay mình, sau đó mặt không biểu cảm đi ra ngoài.

"Này! Cậu là ai!" Từ Dục đang kiểm soát Lâm Gia nhìn thấy Khương Nguyên đột nhiên xuất hiện, nhưng lại không dám nói quá to, dưới áp lực giọng nói hơi kỳ lạ.

Lâm Gia bị cậu ta dùng hết sức đè đầu xuống, đau đớn, lúc đang giãy giụa thì nhìn thấy người con trai đi ngược với ánh trăng giữa khe hở của cánh tay và thân người Từ Dục, nhìn không rõ nhưng cô nghĩ bóng dáng kia hình như là Khương Nguyên.

Sao Khương Nguyên lại ở dây?

Rất nhanh, cô đã biết tại sao.

Cô trong lúc Từ Dục đang luống cuống tay chân thấy mà quay lại thấy Khương Nguyên mang theo hai huấn luyện viên, một người cầm đèn pin, một người hét lên "Tất cả đứng im" rồi chạy đến chỗ bọn họ.

Sau đó, khoảng hơn hai mươi thiếu nam thiếu nữ bị hai huấn luyện viên lôi ra từ rừng cây, trong đó bao gồm cả cô và Từ Dục.

"Các anh chị, trường học gửi các anh chị đến đây để huấn luyện mà các anh chị lại đến đây để lén lút yêu đương!"

Lúc bị đèn pin chiếu vào mặt Lâm Gia cũng chưa từng thấy khó chịu như vậy. Tay chân cô hiện giờ lạnh toát, bùn đất bám trên da vô cùng khó chịu, nhưng ánh mắt của Khương Nguyên càng làm cho cô khó chịu hơn.

Cô không trách anh đi báo cáo với huấn luyện viên, tuy rằng Từ Dục nói hành vi như vậy cực kỳ đáng ghét, nhưng cô không trách anh, chỉ là bây giờ sao anh lại nhìn cô lạnh lùng như vậy, giống ngày đó cô làm vỡ khung ảnh anh cũng nhìn cô như thế.

Nhưng bây giờ cô có động vào đồ của anh đâu.

Rõ ràng buổi trưa anh còn mua thức ăn cho cô sao bây giờ lại nhìn cô như thế.

Lâm Gia không nghĩ ra, cũng không nhịn được nữa, bất lực mà khóc thành tiếng, "Ô oa!"

Cô đột nhiên khóc lên làm cho Từ Dục đứng bên cạnh mà luống cuống tay chân.

Mà Khương Nguyên chỉ cách cô có vài bước chân mà ánh mắt bình tĩnh thản nhiên không chút lay động.

——————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Khương Nguyên: Hỏi tôi vì sao lại báo cáo với huấn luyện viên thì trước tiên phải hỏi trước Từ Dục vì sao lại ôm Lâm Gia, cậu hỏi hắn ta xem sao gan chó lại lớn như vậy?!
Bình Luận (0)
Comment