Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc

Chương 72

Ngay lúc Lâm Tri Ngải đang đợi để đón bà mụ quay về Thành Đô thì Lâm lão thái thái đột nhiên nhận được tin tức, bà chau mày nói với Lâm Chính Hồng: "Bên nhà họ Tống đã tìm được bà mụ rồi, con nghĩ sao về chuyện này?"

Lâm Chính Hồng lau đi mồ hôi trên trán, trầm giọng nói: "Cái này không sao đâu ạ, mẹ của Tri Ngải vốn dĩ là khó sinh mà chết, không sợ bọn họ điều tra."

Mấy hôm nay ông ta đã bị vụ làm ăn ở bên Tây Bắc hành cho sức đầu mẻ trán, hoàn toàn không chú ý đến không ngờ nhà họ Tống lại bắt đầu điều tra bọn họ.

Lâm lão thái thái khẽ gật đầu: "Mẹ chỉ lo sợ bọn họ sẽ tìm hiểu tận ngọn nguồn, tìm được nha hoàn bà mụ lúc đầu chăm sóc cho Tri Ngải, cùng với tên đại phu quèn khám bệnh cho Tri Ngải kia."

Lâm Chính Hồng lắc đầu, biểu cảm nghiêm túc: "Không sợ cái này, tên đại phu đó đã bị con mua chuộc rồi, còn về những nha hoàn và bà mụ kia, khế ước bán thân của bọn họ vẫn còn ở trong tay con!"

Nhìn thấy tóc bạc đột nhiên mọc ra trên đầu của Lâm Chính Hồng, Lâm lão thái thái có chút xót thương: "Mấy hôm nay con ở bên ngoài cũng mệt quá rồi, chú ý nghỉ ngơi đi."

Lâm Chính Hồng bật cười với Lâm lão thái thái: "Con biết rồi, cảm ơn mẹ đã quan tâm. Ngày mai Gia Lượng sẽ quay trở về, chuyến tàu hoả vào buổi chiều, làm phiền mẹ sai người đến đón nó."

Nghe cái tên Lâm Gia Lượng, đôi mắt Lâm lão thái thái cong tít cả lên.

"Được, vậy trưa ngày mai con về ăn cơm đi, mẹ bảo nhà bếp làm thêm mấy món con thích ăn."

Lâm Gia Lượng là đứa cháu trai duy nhất của bà, càng là hi vọng cho tương lai của nhà họ Lâm. Lâm Chính Hồng cả đời này cũng xem như đã đi đến cuối cùng rồi, thế nhưng Lâm Gia Lượng vẫn còn rất nhiều cơ hội.

Tối hôm đó, Lâm Tri Ngải đang ngủ rất ngon, thì đột nhiên cảm thấy bản thân mình bị một con hổ lớn trói chặt, không thể cử động được.

Lâm Tri Ngải chau mày và tát vào mặt con hổ đó một cái. Âm thanh vô cùng vang, Lâm Tri Ngải còn đang hoài nghi rằng giấc mơ này cô mơ cũng chân thật quá đi mất!

Còn con hổ to kia bị đánh xong thì cũng không trói cô nữa, điều này khiến cho Lâm Tri Ngải rất hài lòng, xoay người và tiếp tục ngủ.

Sáng ngày hôm sau, cùng với tiếng còi vang khắp quân doanh, các binh sĩ cũng lần lượt đi đến sân huấn luyện.

Khi bọn họ nhìn thấy Tống Chu Thành đứng ở hàng đầu thì ai nấy cũng ngơ ngác.

Trên mặt phải của Tống Chu Thành xuất hiện một dấu tay rất lớn, trông anh vô cùng bất lực và đáng thương.

Sức chịu đựng của Đại Tráng trước giờ luôn kém nhất, cũng là người đầu tiên không nhịn được mà bật cười hả hê vào mặt Tống Chu Thành: "Đại ca, mặt của anh như thế này là bị cô nào đánh vậy!"

Tống Chu Thành cau mày, gương mặt lạnh lùng tức giận nói::"Cái gì mà cô nào đánh, cái này là do lúc tối đập muỗi thôi."

Tống Chu Thành không giải thích thì thôi, vừa mới giải thích thì các binh sĩ khác cũng bật cười: "Dạ dạ dạ, đây là do anh tự đánh."

Tự mình đánh ra được cái dấu tát này, gạt ai vậy!

Thấy các binh sĩ cười càng lúc càng to, Tống Chu Thành thẹn quá hoá giận bèn hét lên với mọi người: "Bây giờ tất cả mọi người bên phải, xoay, chạy vòng quanh sân huấn luyện hai mươi vòng, ai chạy cuối cùng hôm nay không được ăn cơm!"

Buổi trưa.


Lâm Tri Ngải dẫn theo một tốp người làm, chậm rãi đi đến mang cơm cho Tống Chu Thành, có kinh nghiệm ở lần trước, binh lính gác cổng không còn ngăn cô nữa.

Tống Chu Thành còn đang giám sát các binh sĩ chạy bộ, vẫn là Đại Tráng hét gọi Tống Chu Thành trước: "Đại ca, chị dâu đến."

Tống Chu Thành vừa quay đầu, vừa hay nhìn thấy Lâm Tri Ngải đang thong thả bước đến phía anh. Tống Chu Thành khựng lại rồi bất giác quay đầu, che đi vết thương trên mặt.

Lâm Tri Ngải đã đi đến trước mặt các binh sĩ và khẽ mỉm cười: "Các cậu cũng huấn luyện lâu vậy rồi, ăn cơm đã rồi tập luyện tiếp!"

Các binh sĩ lần lượt đưa mắt nhìn về phía Tống Chu Thành, không có lệnh của Tống Chu Thành, bọn họ hoàn toàn không dám ngừng lại.

Lâm Tri Ngải cũng hiểu được ý trên gương mặt nhăn nhó của bọn họ, cô bèn nhướng mày: "Anh thấy sao? Hay là cho bọn họ ăn cơm trưa cái đã!"

Tống Chu Thành không dám ngẩng đầu, khó chịu nói: "Được, để bọn họ ăn cơm trưa đã!"

Đợi đến khi tất cả mọi người đều nhận hộp cơm của mình xong, Lâm Tri Ngải mới đi đến trước mặt Tống Chu Thành, cười nhạt: "Sao hôm nay anh không dám nhìn em vậy!"

"Không có!" Tống Chu Thành lắc đầu nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên.

Lâm Tri Ngải cũng không để tâm, tự mình ngồi xuống bên cạnh gốc cây, còn đùa với Tống Chu Thành.

"Lúc trước em tưởng truyện của ta mất rồi, không ngờ chúng lại ở trong kho củi, xém chút nữa thì bị người ta đem đi nhóm lửa rồi, may là em phát hiện kịp."

Nghe lời nói đầy sự mừng rỡ của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành đột nhiên khựng lại: "Vậy sao, vậy thì tốt quá!"

Lâm Tri Ngải nhìn thấy Tống Chu Thành cúi đầu thì bỗng dưng hét lên một tiếng ngạc nhiên: "Trời ơi, sao mặt của anh có một dấu đỏ thế này."

Tống Chu Thành lắc đầu: "Có đâu!"

Nhưng Lâm Tri Ngải đã giơ tay ra đến đầu của anh, Tống Chu Thành chỉ đành ra sức vùng vẫy, thế nhưng sức của Lâm Tri Ngải thật sự quá lớn, gương mặt của Tống Chu Thành cứ như thế mà lộ ra hết trước tầm mắt của Lâm Tri Ngải.

Nhân lúc Lâm Tri Ngải còn chưa nói gì, Tống Chu Thành đã lên tiếng trước: "Cái này là do tối hôm qua anh đập muỗi không cẩn thận đập trúng mặt mình thôi."

Lâm Tri Ngải gật đầu, sau đó đưa tay ra so với dấu tay trên má phải của Tống Chu Thành.

"Vậy hả? Sao em cảm thấy dấu tay này giống của em hơn á."

Mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống từ mặt của Tống Chu Thành, anh vẫn còn mạnh miệng: "Tối hôm qua anh vẫn luôn ở quân doanh, chắc em nhìn nhầm đó!"

Lâm Tri Ngải mỉm cười rồi giơ tay ra tát vào mặt trái của Tống Chu Thành một cái, âm thanh vang vô cùng, cũng làm cho cô xác nhận được rằng tối hôm qua cô không phải nằm mơ.

Nhìn thấy hai dấu tay y hệt nhau, Lâm Tri Ngải khẽ híp mắt rồi bóp chặt cổ của Tống Chu Thành, tức giận gào lên: "Anh trả "Sủng phi của hoàng đế" lại đây cho em! Anh trả lại cho em!"

Tống Chu Thành chỉ có thể cố hết sức giữ lại tay của Lâm Tri Ngải, cố rặn ra vài chữ từ trong kẽ răng: "Sủng phi cái gì chứ!"


Khoé mắt của Lâm Tri Ngải đã rưng rưng, cô gào lên với Tống Chu Thành: "Chính là quyển truyện tối hôm trước của em đó, em còn chưa đọc xong cái kết của nó nữa!"

Sau đó thì nó biến mất rồi!

Đợi đến khi cô tìm thấy nó một lần nữa thì nó đã bị đốt trong ngọn lửa cháy rực rồi!

A!

Phần kết của em!

Tống Chu Thành tốn rất nhiều sức lực mới có thể thoát khỏi tay của Lâm Tri Ngải.

Khi nhìn thấy mắt Lâm Tri Ngải đã ửng đỏ, anh còn chẳng dám thở mạnh.

Chỉ có thể cẩn thận dè dặt nói: "Đợi lần sau nghỉ phép, anh đền cho em một quyển nha!"

Lâm Tri Ngải trừng mắt nhìn Tống Chu Thành rồi đưa hai tay của mình ra: "Em muốn mười quyển!"

Không có mười quyển truyện mới thì hoàn toàn không làm dịu đi được nỗi buồn không được xem phần kết của cô.

Cảm thấy thái độ của Lâm Tri Ngải cũng dần thả lỏng, Tống Chu Thành nhanh chóng gật đầu, đừng nói là mười quyển, cho dù bây giờ Lâm Tri Ngải muốn một trăm quyển, anh cũng chỉ có thể đồng ý!

Đợi đến đợt huấn luyện buổi chiều, các binh sĩ như một kỳ tích khi phát hiện ra dấu tay trên mặt của Tống Chu Thành từ một cái biến thành hai cái rồi.

Vẫn là Đại Tráng mở lời trước: "Đại ca, dấu tay trên mặt anh lan rộng ra rồi!"

Tống Chu Thành trợn trắng mắt: "Sao nó không lan ra mặt cậu nhỉ!"

Đại Tráng gãi đầu, bật cười khoái chí: "Cái này thì không trách em được, chị dâu cũng đâu phải vợ của em!"

Đại Tráng nói xong thì các binh sĩ bật cười ầm lên. Còn trong Tống Chu Thành bỗng nảy ra một ý.

Đến buổi tối.

Lâm Tri Ngải nằm ngủ ở trên giường, đôi mắt mở to chờ Tống Chu Thành quay về, cùng với âm thanh vang lên từ bên ngoài là Tống Chu Thành nhảy vào từ cửa sổ.

Lâm Tri Ngải chau mày: "Ở đây chỉ có mỗi mình em, sao anh không đi bằng cửa!"

Tống Chu Thành khựng lại, sau đó cười gượng mà đáp: "Quen rồi."

Mấy hôm trước cứ liên tục trèo qua cửa sổ, anh cũng quên mất là Lâm Tri Ngải đã phát hiện ra chuyện anh nửa đêm quay về nhà.


Lâm Tri Ngải khó chịu trừng mắt nhìn Tống Chu Thành, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn chừa nửa bên giường cho anh: "Mỗi ngày anh đều về khuya thế này mà sáng sớm đã phải đi rồi, vậy mỗi ngày anh có thể ngủ được bao nhiêu tiếng?"

Tống Chu Thành lắc đầu, vừa bước lên giường đã ôm Lâm Tri Ngải vào lòng: "Không sao, buổi trưa anh còn ngủ trưa nữa mà."

Có thêm Tống Chu Thành, trong chốc lát tấm chăn đã ấm lên hẳn.

Lâm Tri Ngải nằm trong lòng Tống Chu Thành tìm được một dáng ngủ thoải mái.

Chuẩn bị ngủ thì nghe Tống Chu Thành nói chuyện với cô.

"Ngày mai em giúp anh một việc nha!"

Lâm Tri Ngải mở mắt ra, gương mặt nghi hoặc: "Giúp gì?"

Khoé môi Tống Chu Thành chầm chậm cong lên: "Giúp anh đi huấn luyện một đám nhóc ranh không biết trời cao đất dày!"

Mặt trời vào mùa đông không hề gay gắt, ánh nắng chiếu xuống cơ thể còn rất ấm áp nữa.

Tống Chu Thành đứng ở mép của sân huấn luyện và nở một nụ cười hiền hoà với Đại Tráng ở đầu hàng.

"Nhiệm vụ của các cậu hôm nay rất đơn giản, đó chính là đánh bại vợ của tôi."

Tống Chu Thành nói xong, binh sĩ làm theo Đại Tráng ngay lập tức than oán: "Đại ca, chị dâu dịu dàng mỏng manh như vậy, ngộ nhỡ đánh chị ấy khóc rồi anh dỗ sao!"

Tống Chu Thành gật đầu, gương mặt nghiêm túc: "Không sao, đánh khóc thì tôi sẽ dỗ."

Đại Tráng liếc nhìn Tống Chu Thành, biểu cảm trên khuôn mặt như thể rất khó tin: "Anh làm thật đấy à?"

Tống Chu Thành khẽ gật đầu, còn khẽ mỉm cười đôn hậu. Quay người vẫy tay với Lâm Tri Ngải đang đứng gần đó: "Em có thể sang đây rồi, anh đã nói xong với bọn họ rồi đó."

Còn Đại Tráng chỉ cảm thấy nụ cười đó của Tống Chu Thành hơi kỳ lạ, nghĩ đến chuyện bị Tống Chu Thành gài bẫy nhiều lần như vậy rồi, Đại Tráng vô thức lùi về sau một bước.

Nhưng một cậu trai mặt đen ở phía sau Đại Tráng, mọi người đều gọi cậu ấy là Tiểu Hắc. Cậu ấy nhìn thấy bộ dạng khúm núm của Đại Tráng thì bật ra tiếng cười khẽ: "Đại Tráng, cậu đừng nói với tôi là cậu sợ rồi nha!"

Đại Tráng không nói gì cả, Tiểu Hắc thì tiến lên phía trước và đưa tay ra hiệu cho Lâm Tri Ngải đánh trước.

Lâm Tri Ngải cau chặt mày, thở dài một hơi rồi nhẹ giọng nói: "Nếu tôi đánh các cậu bị thương, tôi có cần đền tiền không?"

Tiểu Hắc phụt cười: "Chị dâu yên tâm, không cần chị đền tiền đâu." Nói như thể chị có thể đánh bại được tôi vậy!

Lâm Tri Ngải thở dài và ngửa mặt lên hét lớn một tiếng, cô siết chặt nắm đấm vung về phía Tiểu Hắc.

Còn Tiểu Hắc vốn có khí khái đàn ông nên muốn nhường Lâm Tri Ngải một quyền, hoàn toàn không có ý muốn né tránh.

Một cảnh tượng đáng kinh ngạc bỗng xuất hiện trước mắt của tất cả mọi người, đó là dưới một đấm của Lâm Tri Ngải, Tiểu Hắc lập tức bay ra nơi khác.

Không sai, chính là bay đó.

Bay ra xa tận mấy mét, còn xém chút nữa thì va vào Đại Tráng đang đứng ở cuối hàng.

Đại Tráng dùng bàn tay đầy vết chai dùng sức vỗ vào lồ ng ngực của mình, vừa nãy doạ cậu ấy sợ giật hết cả mình.


Cũng may mà cậu ấy né nhanh, chứ không suýt nữa là bị Tiểu Hắc đập trúng rồi.

Các binh sĩ ở trước mặt Đại Tráng đôi mắt kinh ngạc mở to hệt như quả hạch đào, miệng há hốc như quả đu đủ bị vỡ ra vậy, lâu thật lâu cũng chưa khép lại được.

Yêu quái phương nào vậy, một đấm mà có thể đánh bay cả một con người!

Có được sự giám định của Tiểu Hắc ở lượt trước, những người ở sau phải cẩn thận hơn rất nhiều.

Nhưng Tống Chu Thành lại đứng ở bên cạnh quan sát, bọn họ cũng không thể thật sự ra tay với Lâm Tri Ngải, nên chỉ đành nghĩ cách né đi.

Chỉ có điều một khi bị Lâm Tri Ngải bắt được, ai nấy cũng đều hệt như món đồ chơi nho nhỏ trong tay của Lâm Tri Ngải vậy, nhẹ nhàng nhấc lên rồi lại đập xuống thật mạnh.

Thấy vẫn còn sót lại mười binh sĩ, mà Lâm Tri Ngải đã bắt đầu th ở dốc, Tống Chu Thành bèn đi đến trước mặt Lâm Tri Ngải và trầm giọng nói với mọi người: "Các cậu cũng đã biết được thực lực của chị dâu các cậu rồi chứ!"

Các binh sĩ liên tiếp gật đầu: "Biết rồi ạ, vừa nãy bọn em có mắt mà không biết Thái Sơn, là bọn em sai rồi."

Tống Chu Thành bật cười: "Như này đi, cho các cậu một cơ hội. Các cậu có thể đấu xạ kích với chị dâu của các cậu, nếu như các cậu thắng thì buổi huấn luyện hôm nay của chúng ta đến đây thôi."

Ánh mắt của bọn họ bỗng sáng lên, Lâm Tri Ngải là một nữ tử khuê các, có sức mạnh lớn là do trời sinh, xạ kích chắc chắn sẽ không bằng bọn họ rồi.

Thấy các binh sĩ trước mắt liên tục gật đầu, chỉ có Đại Tráng đứng ở cuối hàng là cau mày, nếu như tài xạ kích của Lâm Tri Ngải không tốt vậy Tống Chu Thành để cô thi làm gì chứ!

Nếu Tống Chu Thành đã lên tiếng nói vậy rồi, cũng chứng minh được tài xạ kích của Lâm Tri Ngải cũng rất cừ, thậm chí còn tốt hơn cả bọn họ.

Ánh mắt của Đại Tráng nhìn về phía những người ở trước mặt mình có đôi chút đồng cảm. Đám người này bị Tống Chu Thành gài còn ít lắm, chẳng hiểu Tống Chu Thành chút nào.

Hệt như những gì Đại Tráng đoán, Lâm Tri Ngải ở sân xạ kích như cá gặp nước, phát nào cũng trúng vào hồng tâm.

Bắn hết một vòng xong thì Lâm Tri Ngải đã không còn hứng thú gì nữa bèn nói với Tống Chu Thành: "Chúng ta tăng độ khó lên đi, treo một đồng tiền vào giữa hồng tâm đi!"

Các binh sĩ còn ở bên cạnh há hốc mồm không khỏi kinh ngạc, bèn đi đến trước mặt Tống Chu Thành và hớt hãi huơ tay với Lâm Tri Ngải: "Chị dâu ơi không cần đâu, bọn em nhận thua rồi."

Sau khi các binh sĩ nói xong thì vỗ vào vai Tống Chu Thành thở dài: "Đại ca, bọn em đi luyện tập chạy bộ tiếp thì hơn, trưa hôm nay không ăn cơm nữa!"

Ánh mắt của Đại Tráng khi nhìn sang Tống Chu Thành để lộ ra một sự thán phục, ngay lúc Tống Chu Thành đang cảm thấy ngờ vực thì chợt nghe Đại Tráng nói nhỏ với người bên cạnh:

"Đại ca của chúng ta đúng là không dễ dàng gì, có một cô vợ lợi hại như vậy chẳng trách bị đánh cũng không dám ho một tiếng."

Lời nói của Đại Tráng làm dấy lên sự đồng tình nhiệt liệt từ mọi người: "Chứ gì nữa! Đại ca đúng là tạo phúc cho cả thế giới rồi đó, một người vợ đỉnh như vậy, cũng chỉ có anh ấy dám cưới."

Tống Chu Thành: "..."

Các cậu nói nhỏ với nhau có thể đi xa ra một chút được không! Anh nghe được thì thật sự rất khó xử đó!

Đợi các binh sĩ đều đi xa, Lâm Tri Ngải vội đưa mắt nhìn Tống Chu Thành và hỏi: "Mấy câu lúc nãy bọn họ nói có ý gì vậy?"

Tống Chu Thành gượng cười, cắn răng nghiến lợi nói: "Bọn họ đang khen em lợi hại đó!" Tiện thể cũng mỉa mai bản thân anh vô dụng!

Vốn dĩ còn định thả bọn họ ăn cơm tối sớm một chút, xem ra bây giờ vẫn để bọn họ đói thì hơn!

Bình Luận (0)
Comment