Côn Luân Ma Chủ

Chương 470

Vị lão tổ Dương gia này đã lâu không xuất thủ, võ thuật công pháp đều chỉ theo chiêu thức cố định, vô cùng cứng nhắc, có thể nói là loại người bị Thiên Tử Vọng Khí Thuật khắc chế tới cực hạn.

Nhưng lão tổ Dương gia lại chẳng nghĩ như vậy, hắn căn răng định xuất thủ lần nữa, nhưng lại bị Sở Hưu ra tay trước ngắt đứt thế công của hắn.

Cảm giác này khiến lão tổ Dương gia bị đè nén tới cực điểm, hắn liên tục biến ảo vào loại thế đao nhưng đều không chạy thoát khỏi pháp nhãn Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu. Lúc này chính hắn lại không phát hiện, do liên tục thay đổi thế đao, chân khí trong kinh mạch hắn đã bắt đầu hỗn loạn. Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên bước mạnh ra một bước, tiếng vang của bước chân này như vọng vào tận đáy lòng lão tổ Dương gia, triệt để dẫn phát chân khí hỗn loạn trong kinh mạch hắn, khiến lão tổ Dương gia đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Mọi người xung quanh trợn tròn hai mắt.

Đám người đương nhiên không nhìn ra sự thần dị của Thiên Tử Vọng Khí Thuật, bọn họ chỉ thấy quỷ dị.

Sở Hưu chỉ tùy ý bước hai bước đã ép cho lão tổ Dương gia không cách nào xuất kiếm, thậm chí khiến cho chân khí trong kinh mạch hỗn loạn mà tự tổn thương bản thân. Sai lầm này ngay cả võ giả Tiên Thiên cũng rất ít khi phạm phải không ngờ lại xuất hiện trên người đại cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất như vậy, quả thật không thể tưởng tượng nổi.

“Lão tổi"

Mặc dù Dương Khai Thái không biết Sở Hưu dùng thủ đoạn quỷ quyệt gì nhưng vẫn vô thức muốn tiến tới cứu viện.

Mà lúc này một thanh trọng kiếm cùng ám khí đây trời cũng đánh thẳng về phía hắn, ngăn cản động tác của hắn.

Đường Nha cùng Nhạn Bất Quy có mạnh nữa cũng không thể tới cấp bậc ngày trước của Sở Hưu, dùng tu vi Tam Hoa Tụ Đỉnh gi ết chết võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất. Nhưng bọn họ ra tay toàn lực, muốn ngăn cản Dương Khai Thái một lúc vẫn không vấn đề.


Sở Hưu hời hợt bước về phía lão tổ Dương gia, thân thể bốc lên ma khí ngập trời, tay niết ấn quyết, vô số ma khí mãnh liệt tỏa ra, lão tổ Dương gia lập tức phát ra tiếng kêu gào đau đớn.

Máu huyết toàn thân hắn đều đang sôi trào, như không chịu sự khống chế của bản thân, không ngờ lại chủ động chảy về phía Sở Hưu!

Ma Huyết Đại Pháp!

Trong ma khí vô biên đó, một tay của Sở Hưu nhẹ nhàng chỉ ra, khí huyết mà Sở Hưu mạnh mẽ hấp thu kéo dài vài thước, lão tổ Dương gia thậm chí bị y hút tới thành xác khô.

Với sự tà ác quỷ dị của Ma Huyết Đại Pháp, Hàn Phóng của Tụ Nghĩa Trang ngày trước lúc giao thủ với Sở Hưu còn không cản nổi, nói chỉ võ giả khí huyết suy bại, đã trong giai đoạn gài yếu như lão tổ Dương gia.

Một tay Sở Hưu phất lên, lực lượng khí huyết cao vài thước ngưng tụ thành một thanh đao lớn, trực tiếp chém ngang lưng lão tổ Dương gia.

Thế đao trong tay Dương Khai Thái vẩy ra, đánh bay cả Nhạn Bất Quy cùng Đường Nha, nhưng hắn lại không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt.

Lão tổ nhà mình lại bị Sở Hưu tùy ý chém chết, hơn nữa còn quỷ dị như vậy, thực lực mười hạng đầu Long Hổ Bảng thật sự kinh khủng như vậy sao?

Có điều không đợi Dương Khai Thái nói gì đã thấy ánh mắt Sở Hưu nhìn sang, trong mắt tràn ngập sát ý dữ tợn.

Dương Khai Thái vội vàng hô lớn: “Đợi đã! Dương gia †a có quan hệ với Tà Cực Tông, con cháu Dương gia ta làm đệ tử nội môn Tà Cực Tông. Trương Sở Phàm cũng đã được Tà Cực Tông lựa chọn, chuẩn bị thu làm đệ tử. Ngươi không quan tâm tới Dương gia ta, chẳng lẽ cũng không để tâm tới Tà Cực Tông?”

Lão tổ nhà mình bị giết, Dương Khai Thái đương nhiên muốn báo thù, có điều hắn là người cẩn thận, cho dù gặp tình huống hiện tại vẫn giữ được lý trí.

Với thực lực mà Sở Hưu thể hiện vừa rồi, cho dù chỉ mình y cũng đủ diệt sạch cả Dương gial

“Tà Cực Tông? ha ha, sao ngươi không lôi cả Côn Luân Ma Giáo ra đi?”

Lời của Sở Hưu còn chưa dứt, thanh Thiên Ma Vũ của y đã rời vỏ.

Lưỡi đao đen nhánh bùng lên ma khí ngập trời, A Tỳ Ma Đao chém ra, ma diễm sát cơ ngút trời!

Đón lấy ma đao mang theo ma khí ngập trời kia, lúc này Dương Khai Thái cảm thấy vô cùng bức bối, trên thực tế Dương gia hắn đúng là kẻ ủy khuất nhất trong chuyện này.

Dương gia cùng Trương Sở Phàm căn bản không có quan hệ gì. Bọn họ chỉ là người chuyển lời thay cho Tà Cực Tông.


Nếu lão tổ Dương gia không ra tay lỗ m ãng, vậy không khéo dưới uy hiếp của Sở Hưu, Dương Khai Thái sẽ giao Trương Sở Phàm ra.

Lão tổ Dương gia muốn thể diện không cần mạng sống, dù sao hắn sống cũng đã đủ, nhưng Dương Khai Thái còn đang tuổi trung niên

Đáng tiếc lão tổ nhà người ta thì lão luyện thành thục, tới nhà mình thì lại ngược lại, càng già càng dễ xúc động. Còn chẳng bằng gia chủ thế hệ trẻ tuổi như hắn, vô cùng cẩn thận.

Thế nên giờ lão tổ Dương gia có chết cũng thôi, lại còn kéo toàn bộ Dương gia bọn họ vào.

Thế đao của Dương Khai Thái trước A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu quả thật chẳng khác gì đậu hũ, ầm ầm vỡ vụn, thân thể cũng bị đẩy lui vài bước.

Chỉ trong giây lát Sở Hưu đã bước vào Vong Ngã Sát Cảnh, lại tiếp tục đánh tới, thế đao chém ra, sát ý ngập trời!

Luận thực lực, Dương Khai Thái cũng chỉ là hạng bình thường trong cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất mà thôi.

Công pháp gia truyền của Dương gia bọn họ rất bình thường, mà thế lực Dương Khai Thái cũng hết sức bình thường, xếp trong An Thái Phủ hay Nhạc Bình Quận, Dương gia còn có thể thể hiện uy phong, nhưng đặt ra toàn bộ giang hồ lại chẳng là gì.

Ngày trước Hàn Phóng của Tụ Nghĩa Trang thực lực không yếu, thế nhưng cũng chẳng ngăn được vài chiêu trong tay Sở Hưu. Còn Dương Khai Thái hiện giờ, thậm chí còn yếu hơn Hàn Phóng.

Dưới thế đao cương mãnh cưồng bạo đó, Dương Khai Thái từng bước lui lại phía sau. Vài đao tiếp đó trường kiếm trong tay hắn đã ầm ầm vỡ vụn!

Dương Khai Thái kinh hãi không lo nói tới chỗ dựa gì với Sở Hưu nữa, cũng chẳng lo chuyện được mất gì, trực tiếp kinh hãi hô lớn: “Dừng tay! Ta nguyện giao Trương Sở Phàm ra! Mong Sở đại nhân tha cho Dương gia ta một con đường sống!”

Dương Khai Thái nhận thua nhưng thế đao của Sở Hưu lại không hề dừng lại.


“Trước đó ta đã cho Dương gia của ngươi một cơ hội, đáng tiếc ngươi không quý trọng.

Thiên hạ này thứ gì cũng có thể mua được, nhưng chỉ có thuốc hối hận là không mua được.

Nước đổ khó thu, cho nên hôm nay ngươi đi chết đi!”

Dứt lời, thế đao của Sở Hưu lại càng thêm cuồng bạo, ma khí trên lưỡi đao thậm chí đã ngưng tụ thành thực chất, chỉ cân Dương Khai Thái trúng một đao, không chết cũng bị trọng thương!

Dương Khai Thái ánh mắt lộ vẻ quyết liệt, thỏ gấp quá còn cắn người, nói chỉ gia chủ một gia tộc như hắn. ngôn tình hay

Nếu Sở Hưu đã khinh người quá đáng nhất quyết ép hắn vào chỗ chết, vậy hắn cũng sẵn sàng liều mạng một lần!

Ngay khoánh khắc đó, trên người Dương Khai Thái bốc lên làn sương máu, rất quả quyết lựa chọn thiêu đốt tiểu hữu.

Thật ra trên giang hồ rất ít người làm việc quyết liệt tới không còn đường lui như Sở Hưu.

Đương nhiên không phải đám người kia trong lòng có tư bi, không muốn đuổi tận giết tuyêt, mà là con người khi tuyệt vọng sẽ bộc phát ra lực lượng không thể tưởng tượng nổi, một khi đuổi tận giết tuyệt, bản thân cũng sẽ bị cắn ngược lại, thậm chí rất nguy hiểm. Dù sao khi con người liều mạng vẫn rất kinh khủng.

Thế gian không có thuốc chữa hối hận

Bình Luận (0)
Comment