Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi

Chương 188

Sau khi Giang Vũ đẩy giá lên mức một trăm triêu tệ, cả khu chợ nguyên liệu thuốc đều sục sôi, dường như tất cả mọi người đều chạy đến để hóng chuyện.

Nếu như là một buổi đấu giá có quy mô lớn, giá cả lên đến trăm triệu tệ là chuyện bình thường.

Nhưng bây giờ chỉ là mua nguyên liệu từ một nhà buôn nhỏ lại đưa ra cái giá trên trời như thế, đúng là điên cưồng quá.

Chớp mắt, tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn vào. đống nguyên liệu thuốc được bày trên sạp hàng của ông chủ trung niên, đều muốn biết rốt cuộc có bảo vật thì sắp được xuất hiện mới gây ra động tĩnh lớn như thế?

Kỷ Tuyết Tình cũng cảm thấy tò mò, Giang Vũ rốt cuộc đã ngắm được loại nguyên liệu thuốc gì?

“Anh bạn trẻ!”

Đúng vào lúc người thanh niên kia muốn tiếp tục ra giá, một ông lão mặc bộ quần áo thời Đường ở phía sau bước lên trước một bước, nói bằng giọng uy nghiêm: “Trước mắt của cậu đây chính là cậu chủ Kim Tái An của nhà họ Kim ở thành phố Ngô, chỉ cần cậu nhường lại vị thuốc này, nhà họ Kim bằng lòng ghi nhớ ân tình này của cậu”.

“Chẳng trách người này lại ngang ngược như thế, hóa ra là cậu chủ của nhà họ Kim, một trong ba gia tộc lớn nhất của thành phố Ngô”. 

“Xong rồi! Mặc dù không biết cậu chủ còn lại là người nào, nhưng mà ở thành phố Ngô này còn chưa có ai dám không nể mặt nhà họ Kim, có lẽ cuộc đấu giá sẽ tạm dừng ở đây thôi”.

“Đúng vậy! Mạo phạm nhà họ Kim thì cho dù là cậu chủ kia có tiền cũng sẽ không có mạng mà rời đi”.

“Tôi nhớ ra rồi, ông lão kia là cao thủ hàng đầu của nhà họ Kim, Kim Chiêm Long, chính là kẻ mạnh tông sư hàng thật giá thật!”

“Bọn họ rốt cuộc là phát hiện ra có đồ gì tốt, lại có thể khiến cho cậu chủ nhà họ Kim đích thân ra tay?”

Trong một thoáng, tất cả mọi người đều cảm thán Kim Tái An bọn họ rốt cuộc đã nhìn trúng bảo bối gì?”

¡ chưa từng nghe nói về nhà họ Kim gì, cũng không cần mấy người ghi nhớ ân tình của tôi”.

Giang Vũ lắc lắc đầu, thái độ nghiêm túc nói: “Tôi rất cần đến vị thuốc kia, nếu như các anh chịu nhượng bộ, vậy tôi cũng bằng lòng nợ nhà họ Kim một ân tình”.

“Điên rồi điên rồi, thằng nhóc này điên rồi!" “Ở thành phố Ngô lại không biết đến nhà họ Kim, hơn

nữa còn bảo nhà họ Kim nợ anh ta một ân tình, đúng là ngông cuồng”. 

Nghe vậy, đám người đứng vây xung quanh hóng chuyện đều lắc đầu, thậm chí có không ít người bắt đầu dùng ánh mắt thương hại để nhìn Giang Vũ.

Sắc mặt của Kim Tái An và Kim Chiêm Long cũng trở nên lạnh băng, ở thành phố Ngô này đã lâu lắm rồi không có người nào dám làm nhà họ Kim mất mặt cả.

Đây đã không đơn thuần là vấn đề tranh đoạt nguyên liệu thuốc nữa rồi, buộc phải có người vỡ đầu mẻ trán mới có thể xây dựng được uy tín của nhà họ Kim.

“Thăng nhóc, cậu sẽ phải trả giá đau đớn vì ngôn từ lời nói của mình”.

Kim Tái An đáy mắt lóe lên ánh sáng lạnh băng, giọng nói đầy vẻ lạnh lùng: “Cho dù cái giá mà cậu đưa ra cao hơn so với tôi, cũng tuyệt đối không thể mang được gốc Thái Tuế trăm này rời khỏi thành phố Ngô”.

“Thái Tuế trăm năm, ở đâu vậy?”

Nghe thấy lời này tất cả mọi người đều như phát điên dán mắt lên sạp hàng của người đàn ông trung niên chủ sạp hàng.

Ông chủ trung niên cũng bò dậy, dò từng vị thuốc một để kiểm tra, nhưng biết làm sao, khả năng của ông †a có hạn, nhìn không ra được gốc Thái Tuế trăm năm là gốc nào.

Nhưng mà cái giá đã lên đến hơn trăm triệu tệ, ông †a cũng đã thầm mừng đến phát điên rồi. 

Mặc kệ đám người ở xung quanh nhốn nháo bàn tán, Giang Vũ và Kim Tái An đều không hề giải thích chuyện liên quan đến gốc Thái Tuế trăm năm.

“Bây giờ cậu đưa đồ cho tôi, tôi có thể không truy cứu những chuyện lúc trước”.

Kim Tái An dùng giọng điệu lạnh lùng uy hiếp: “Nhưng mà nếu như cậu cố ý muốn tranh với tôi, vậy tôi không thể đảm bảo được cậu còn có thể nhìn thấy được mặt trời ngày mai hay không đâu”.

Bình Luận (0)
Comment