Cô Vợ Thay Đổi Của Thiếu Gia Sói Trắng

Chương 153


Trương Hải Nam suy xét độ thật giả trong lời nói của hắn sau đó bảo: “Chụ Thượng, tôi có thể tin ông nhưng chí ít ông cũng nên đưa ra chút chứng cứ chứng minh.”
“Thiếu gia, tôi căn bản không có chứng cứ, cậu cứ cho người canh chừng Tống Thần Vũ thế nào cũng có phát hiện.” Chu Thượng đề nghị.

“A, căn biệt thự của hắn được bảo vệ nghiêm ngặt ông nói tôi giám sát thế nào hả?” Trương Hải Nam hừ lạnh nói, nếu có thể dễ dàng giám sát hắn đã không mua chuộc lão già này rồi.

“Trong, trong biệt thự vẫn còn người của tôi, để tôi liên lạc với người đó, chắc chắn sẽ lấy được chứng cứ cho chuyện này.” Chu Thượng nói.

“Tốt lắm, vậy làm như ông nói đi.” Thực chất mà nói Trương Hải Nam vẫn chưa tin vào chuyện hoang đường này, nhưng Chu Thượng quả thật không có lý do bịa chuyện.

Nhà hàng An Nam.

Hoàng Khang nhìn người phụ nữ trước mặt mình nghiên cứu một lúc, sáng nay hắn nhận được cuộc gọi từ Đỗ Lan Hương, còn là cuộc gọi bí mật, cho nên hắn đã xin phép Tống Thần Vũ nghỉ hai tiếng đồng hồ để ra đây gặp người, thế nhưng người lại chưa lên tiếng.

Chờ mãi hắn mới nửa thật nửa đùa nói: “Đúng là vinh dự cho tôi khi được phu nhân của chủ tịch hẹn gặp, không biết cô có gì phân phó cho tôi?”
“Anh nói quá rồi tôi hẹn anh là có chuyện nghiêm túc muốn nói.” Đỗ Lan Hương đặt ly trà xuống nói.


“Ồ, là chuyện gì?” Nhìn sắc mặt của Đỗ Lan Hương quả thật nghiêm túc hắn ta hỏi.

“Chuyện của chồng tôi.” Đỗ Lan Hương nói.

Hoàng Khang chăm chăm nhìn cô chờ đợi cô nói tiếp, hắn cũng đoán mấy phần Đỗ Lan Hương gọi mình ra vì điều này.

“Thế nào? Cô muốn nói gì?”
“Tôi muốn hỏi anh thật sự không có cách phá giải lời nguyền này sao?”
“Chúng tôi hao tốn tâm lực cả chục năm nay rồi, quả thật không tìm ra biện pháp nào, Thần Vũ coi như đã buông xuôi chuyện này rồi nhưng tôi và Lê Vương vẫn chưa từ bỏ, chúng tôi phát hiện một nơi có thể hữu ích với Thần Vũ nhưng cậu ấy lại không chịu đi, còn cảnh cáo chúng tôi không được nhắc đến.” Hoàng Khang thở dài nói.

“Nơi đó là đâu?” Đỗ Lan Hương bắt được chút thông tin nhanh chóng hỏi.

“Đấy là một vùng đất kỳ bí ở vùng biên giới Tam Hải, có tên là vùng đất Miên, nghe nói nơi đây có mấy pháp sư cùng bà đồng nổi tiếng, bọn họ sống ẩn dật ở đây không gặp người bên ngoài, chỉ có người nào vướng phải những vấn đề tâm linh khó giải mới đến đây.” Hoàng Khang giải thích.

“Lại có nơi như thế sao, vậy độ tin cậy có cao không?” Đỗ Lan Hương thắc mắc.

“Tôi không rõ bởi vì có tin đồn có người vào không thấy ra, hơn nữa thời đại này cô nghĩ có ai còn tin tưởng mấy chuyện này không?”
“Không dễ tin nhưng không có nghĩa nó không tồn tại, tôi muốn đến đó xem thử, anh giúp tôi đi.” Đỗ Lan Hương tha thiết nhìn người đối diện.

Hoàng Khang lắc đầu: “Chuyện này trừ khi Thần Vũ đồng ý nếu không tôi cũng không giúp được gì cho cô.”
“Được rồi, để tôi thử nói với anh ấy.” Đỗ Lan Hương trầm giọng nói.

Hai người nói chuyện đúng một giờ sau đó người về công ty người vào trung tâm thương mại.

Đỗ Lan Hương nhìn đồng hồ thấy còn hai tiếng nữa đến giờ tan ca cô muốn chờ Tống Thần Vũ về luôn một thể nên vào khu thương mại dạo một vòng.

Dạo thế nào lại đụng phải người quen, Đỗ Lan Hương vốn dĩ muốn tránh đi nhưng người ta lại không cho cô yên.

“Trịnh Lan Hương, thấy tôi lại bỏ đi là sao, sợ tôi làm gì cô à?” Giọng nói phía sau vang lên bên tai cô.


Đỗ Lan Hương lại bước một tiệm giày gần đó, người kia cũng bước theo cô: “Trịnh Lan Hương, cô điếc phải không?”
Thấy người này cứ dai dẳng không buông Đỗ Lan Hương cũng chẳng còn cách nào khác dừng bước nói: “Linh Chi tiểu thư, không biết cô gọi tôi có chuyện gì?”
“Cô rốt cuộc đã làm gì vú Hoa và ông quản gia, bọn họ sao không có trong biệt thự, còn nữa cô cho anh Vũ ăn bùa mê thuốc lú gì khiến anh ấy cho cô làm nữ chủ nhân căn biệt thự hả?” Tống Linh Chi hỏi một tràng.

Đỗ Lan Hương cảm thấy hơi phiền lại nói: “Chuyện gia đình tôi cô hỏi làm gì.”
“Gia đình cô cơ đấy, lẽ nào cô quên tôi có thân phận gì.”
“Cô chỉ là em họ của chồng tôi mà thôi không có quyền xen vào chuyện nhà tôi, Tống Linh Chi, tôi không thích cô nên đừng có làm phiền tôi.”
“Cái gì, cô nói cái gì cơ, cô không thích tôi, ha ha, nực cười thật đấy tôi cần cô thích sao, đúng là dát vàng vào mặt.”
Đỗ Lan Hương chẳng bận tâm chỉ lướt qua người cô nàng đi chọn giày, càng nói càng thấy mệt.

Mà thái độ của cô đã khiến Tống Linh Chi càng thêm tức giận hơn, cô ta còn muốn nói cái gì đó thấy cô định chọn đôi giày trước mặt cô ta lại lập tức giành lấy: “Đôi giày này không xứng với cô.”
Đỗ Lan Hương nhìn hành động trẻ con của cô nàng chỉ cười nhẹ: “Cô thích thì lấy đi, tôi chỉ xem mà thôi không có ý định mua.”
Dứt lời cô rời khỏi tiệm giày, muốn đi dạo mà cũng khó quá chi bằng cô đến thẳng công ty chờ Tống Thần Vũ có phải bình yên hơn không.

Nghĩ vậy Đỗ Lan Hương lại hướng thang máy mà đi, Tống Linh Chi tức giận đến xì khói, lại quyết không buông tha cho cô, Đỗ Lan Hương vừa vào thang máy cô nàng cũng theo vào.

“Trịnh Lan Hương, tôi và cô còn chưa nói chuyện xong cô chạy đi đâu.”
Không tránh thoát cô nàng Đỗ Lan Hương đỡ trán nói: “Được rồi, cô muốn nói gì thì nói đi.”
“Vẫn là câu hỏi cũ, vú Hoa và ông quản gia đâu?”
“Cô sao lại quan tâm đến họ như thế?” Đỗ Lan Hương còn nghĩ cô nàng muốn làm mình làm mẩy với mình nên mới nhắc đến tên hai người này, ai ngờ cô nàng lại thật quan tâm.


“Cô không cần biết trả lời tôi.” Mấy ngày nay Tống Linh Chi có đến biệt thự tính thăm hai người họ nhưng ai ngờ người làm lại nói họ không còn ở đây nữa, cô ta hỏi lý do không ai nói nên nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến Đỗ Lan Hương, lại nói cô ta muốn tìm cô tính sổ thì lại bị Tống Thần Vũ đuổi thẳng cô, căn bản không gặp được ai.

Hôm nay tình cờ gặp Đỗ Lan Hương ở đây cô ta lại muốn hỏi chuyện này cho ra lẽ.

Đỗ Lan Hương nhìn bộ dạng kiên quyết muốn biết của Tống Linh Chi lại nói: “Quản gia phản bội Thần Vũ nên bị đuổi đi rồi, còn vú Hoa… mất rồi.”
Cô, cô nói cái gì, một người phản bội một người mất, đây là chuyện gì? Cô bịa chuyện đúng không?”
“Tôi bịa cô được gì, nếu đã nói rồi thì tôi cũng nói cặn kẽ cho cô biết, Chu Thượng sớm đã theo người khác phản bội lại anh họ cô, vú Hoa tình cờ biết được chuyện này đã bị ông ta giết người diệt khẩu, cô tin hay không thì tùy, nếu muốn xác thực tìm anh họ cô là được.” Đỗ Lan Hương vừa nói xong cửa thang máy cũng mở ra.

Cô mặc kệ Tống Linh Chi đang thẫn thờ đi ra ngoài trước, có lẽ chuyện này khiến cô nàng còn sốc.

Cánh cửa một lần nữa đóng lại Tống Linh Chi mới hồi thần, cô ta đi ra chạy theo Đỗ Lan Hương: “Đứng, đứng lại, cô phải nói rõ cho tôi biết chuyện này, không được bỏ đi.”
Đỗ Lan Hương dừng bước thở dài: “Cô nương à, tôi đã nói rõ ràng lắm rồi, cô muốn biết chi tiết tôi cũng không biết phải nói chi tiết thế nào, cô đừng có làm khó tôi nữa.”
“Lời cô nói nửa câu tôi cũng không tin, cô nói một lần nữa tôi sẽ ghi âm lại sau đó đối chứng với anh họ sau, nếu cô nói dối thì chết chắc.” Tống Linh Chu dữ dằn nói.

“Được thôi, nói thì nói.” Đỗ Lan Hương muốn nhanh chóng thoát khỏi người phiền phức này nên đã không ngần ngại nói thêm một lần, sau đó cô nàng cũng không đuổi theo cô nữa..

Bình Luận (0)
Comment