Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 877

CHƯƠNG 877

“Đó thật sự chỉ là những lời sau khi say, mong anh Hoắc bỏ qua.”

Anh không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu, khí chất ưu nhã lại vẫn tôn quý mà cao ngạo như vậy, còn có chút áp bách.

Điện thoại rung lên, Thân Nhã gật đầu, là Cát Mỹ Ngọc gọi tới, kêu cô về nhà họ Trần một chuyến.

Cúp máy, Thân Nhã đi đến sạp trái cây bên cạnh, mua chuối, cam, táo và dâu, xoay người đưa cho Hoắc Đình Phong.

Anh nhận lấy, môi mỏng khẽ cong, nhàn nhạt nói hai chữ: “Cảm ơn…”

Cô lại chào hỏi, rời đi, đợi bóng dáng cô biến mất khỏi tầm mắt, Hoắc Đình Phong khởi động xe, lái về phía ngược lại.

Cát Mỹ Ngọc đã đợi rất lâu ở nhà họ Trần, nhìn thấy Thân Nhã, bà ta cau mày.

“Chuyện này sao lại huyên náo như vậy?” Cát Mỹ Ngọc vứt tờ báo tới trước mặt cô: “Nhà họ Trần ở thành phố S có địa vị thế nào, mặc các cô làm loạn như vậy?”

Thân Nhã cảm thấy rất mệt: “Chuyện này anh ấy sai trước.”

“Dù sai trước, thì ở đâu không thể giải quyết mà cứ phải giải quyết ở nơi công cộng như vậy, là ngại không đủ mất mặt hay sao?”

Cát Mỹ Ngọc rất tức giận, vì chuyện này, nhà họ Trần hiện tại đã bị người ta lấy ra bàn tán khi rảnh rỗi: “Nhà họ Trần sau này còn muốn đứng chân ở thành phố S, Vu Nhất cũng sẽ là tổng giám đốc Trần thị, cô lại tát nó ngay trước mặt nhiều người như vậy, cô cảm thấy cái tát này đang đánh lên mặt ai? Là toàn bộ Trần thị, cô phải biết, các cô không phải vợ chồng bình thường.”

“Nhưng lại đi con đường như những vợ chồng bình thường, những thứ không tránh khỏi được đều sẽ không tránh khỏi.”

Cát Mỹ Ngọc không nói nữa, kêu tài xế chuẩn bị xe, muốn đến bệnh viện một chuyến, kêu Thân Nhã đi cùng.

Phòng bệnh của Lâm Nam Kiều là phòng VIP, vết thương trên người cô ta đã tốt hơn nhiều, phải nói rằng cô ta rất biết sửa soạn bản thân, dù mặc quần áo bệnh viện, cũng có thể khiến bản thân thanh thuần, yếu đuối, như hoa lê trong mưa.

“Bất kể cô là ai, mời cô lập tức rời khỏi Vu Nhất, đừng xuất hiện trước mặt nó nữa, nó đã có vợ.” Cát Mỹ Ngọc không chút khách sáo với nói Lâm Nam Kiều.

Đối với Thân Nhã, bà ta thật lòng yêu thích.

Lâm Nam Kiều rất yếu đuối, cô ta không lên tiếng, mắt rưng rưng, lã chã chực khóc, điềm đạm đáng thương.

Trần Vu Nhất đi vào liền nhìn thấy một màn này, không chỉ không vui cau mày, ánh mắt như có như không lướt lên người Thân Nhã.

Thân Nhã cảm giác được, ánh mắt anh thế này là đang chỉ trích mình, anh cho rằng Cát Mỹ Ngọc do cô dẫn tới.

Từ khi quen biết đến nay, cô biết anh bảy năm, tự cho rằng mình đã hiểu rõ về anh, thì ra không phải.

Bỗng nhiên, có thể nói là trong một đêm, anh trở nên khiến cô xa lạ như vậy, nhìn không thấu, mò không tới, giống như biến thành một người khác, không còn là Trần Vu Nhất trước đây, xa lạ như vậy.

“Mẹ, sao mẹ lại tới?” Trần Vu Nhất lại nhìn sang Cát Mỹ Ngọc, tây trang trên người còn chưa thay, sắc mặt có chút mỏi mệt.

“Anh chị cũng đã lên tin tức đầu đề rồi, mẹ cũng không thể tới sao?” Cát Mỹ Ngọc lạnh giọng: “Xử lý những chuyện vớ vẩn của mình cho mẹ.”

Bình Luận (0)
Comment