Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 871

CHƯƠNG 871

“Tôi trước nay đều không biết Trần Vu Nhất anh thì ra còn câm, sao nào, ở cùng cô ta thoải mái chứ? Có phải rất vui không?” Mỗi câu đều tổn thương bản thân thêm một chút, nhưng càng đau lại càng rõ ràng, càng đau lại càng tỉnh táo, cô muốn đau, khiến mình đau đến không muốn sống.

Chính vào lúc này, tiếng chuông điện thoại truyền tới, là điện thoại của Trần Vu Nhất, anh không nhận, ngồi đó không nhúc nhích.

Thân Nhã lại cười lạnh, anh không nhận, cô liền nhận thay anh, cô bước tới, nhận máy: “Ai?”

“Đây là bệnh viện, phương thức liên lạc của bệnh nhân Lâm Nam Kiều ghi số điện thoại này, bây giờ phải nộp phí nhập viện, cô có thể đến một chuyến chứ”

“Lâm Nam Kiều sao? Viện phí sẽ không đóng, cô ta tốt nhất là chết ở đó!” Cô trực tiếp cúp máy.s

Trần Vu Nhất ngẩng đầu: “Anh đến bệnh viện một chút.”

Một câu đơn giản lại khiến Thân Nhã mình đầy thương tích, ánh mắt cô nhìn anh như người xa lạ.

“Anh cần đến bệnh viện!” Trần Vu Nhất nói rồi liền cầm áo khoác trên sofa: “Cô ta bây giờ nhập viện cũng vì em, nếu chúng ta không xử lý, nói không chừng cô ấy ta sẽ khởi tố em tội cố ý gây thương tích.”

Thân Nhã cười lạnh, hàn ý thấu xương bao trùm toàn thân cô, khóe miệng cô trào phúng, chặn đường anh đi, nói từng câu từng chữ: “Tôi không để ý!”

Trần Vu Nhất nhìn cô chằm chằm, cau chặt mày.

“Bất kể là cô ta khởi tố, hay muốn đẩy tôi vào tù, tôi đều không để ý, cho nên anh không cần đến bệnh viện!”

Trần Vu Nhất khẽ nhắm mắt, mở miệng: “Được, vậy anh không đi.”

“Bây giờ trả lời câu hỏi của tôi, anh và cô ta bắt đầu từ lúc nào?” Thân Nhã níu lấy vấn đề này không buông.

Trần Vu Nhất không lên tiếng, hoặc có thể nói anh không biết nói thể nào, mở miệng, chỉ duy trì im lặng.

“Mẹ nó! Tôi có quyền biết tôi bị người ta đùa cợt bao lâu, mà người phụ nữ anh chơi lại là Lâm Nam Kiều, haha!”

Biết đáp án này quả thực đã không còn ý nghĩa gì, nhưng cô cũng phải biết rõ, cô rốt cuộc đã làm kẻ ngốc bao lâu, bị đùa giỡn xoay quanh bao lâu!

Từ đầu tới cuối, Trần Vu Nhất đều như bức tượng, dù cô nói gì, anh cũng như kẻ câm.

Bầu không khí trong phòng tĩnh mịch khiến người ta có chút phiền chán, càng thêm ngột ngạt, đầu óc căng thẳng khó chịu, phiền loạn muốn nổ tung, đây là cảm giác lúc này của Trần Vu Nhất.

Thân Nhã lạnh lùng nhìn anh một lúc, xoay người về phòng, co rúc thân thể.

Cuộc sống thế này, hôn nhân thế này, còn muốn tiếp tục thế nào đây?

Cô ngồi mãi từ trưa đến chiều, điện thoại rung lên, cô nhận máy, là Diệp Giai Nhi gọi tới, hẹn cô ra ngoài.

Cô không có tâm trạng, nhàn nhạt từ chối, một giây sau, điện thoại bên kia bị cướp đi, giọng nói cuồng bạo của Trần Diễm An truyền tới: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, nếu không tự ra, tớ sẽ đến nhà lôi cậu ra.”

Thân Nhã không mấy phản ứng, trực tiếp cúp máy, sự uy hiếp của Trần Diễm An cô căn bản không để trong mắt, cũng không có tâm trạng để ý.

Tiếng gõ cửa truyền tới, dì giúp việc mở cửa, hai người đàn ông mặc tây trang bước vào, bà ta sững sờ còn chưa kịp lên tiếng, hai người đàn ông đã xông thẳng vào phòng ngủ, lần lượt bắt lấy vai Thân Nhã, dẫn cô ra ngoài.

Dì giúp việc bị dọa sợ, cầm điện thoại muốn báo cảnh sát, Thân Nhã ngăn bà ta lại, cô biết hai người này nhất định do Trần Diễm An phái tới.

“Trần Vu Nhất đâu?” Thân Nhã nhìn quanh phòng khách.

Bình Luận (0)
Comment