Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 843

CHƯƠNG 843

Diệp Giai Nhi mở miệng nói: “Cậu ấy bây giờ đang mang thai, cơ thể không thể chịu lạnh, nếu không sẽ để lại mầm bệnh, đợi khi cậu mang thai còn mặc như này, tóm lại sẽ có một ngày cậu hối hận.”

“Mặc dày như vậy, cảm thấy mình dễ thương.” Thân Nhã không để tâm, híp mắt cười, tán thưởng với Huyên Huyên.

Trần Diễm An bực mình không muốn để ý cô, còn dễ thương, dễ thương cái quỷ ấy!

Ba người đi vào, mắt của Trần Diễm An đột nhiên sáng lên, hai tay lần lượt túm cánh tay của Thân Nhã và Diệp Giai Nhi, phấn khích nói nhỏ: “Nam thần, nam thần của tớ xuất hiện rồi!”

Thuận theo ánh mắt của cô ấy, hai người nhìn qua, phản ứng của Thân Nhã lại là đờ người, mà Diệp Giai Nhi lại nhíu mày, nam thần gì chứ?

Vị trí sát cửa sổ, chỉ thấy cơ thể cao ráo của Hoắc Đình Phong ngồi trên sô pha, khí thế trầm ổn mà mạnh mẽ, đôi chân dài ưu nhã vắt chéo lại, cầm ly cà phê, nhẹ nhàng thưởng thức.

Đứng ở góc độ này nhìn, vừa hay nhìn thấy góc nghiêng hoàn mỹ lại rõ nét của anh ta, có một người đàn ông ngồi đối diện anh ta, Thân Nhã tối hôm đó đã nhìn thấy.

Ba người ngồi ở bàn sau quầy bar, tương đối với chỗ mà hai người ngồi.

Diệp Giai Nhi và Trần Diễm An đều uống cà phê, Thân Nhã vẫn là sữa bò, tuy cô ngửi mùi của sữa bò đã rất muốn nôn.

“Thế giới lớn như vậy, có thể ở đây gặp được nam thần của tớ thật sự là một loại duyên phận, nếu không qua đó câu dẫn tớ cảm thấy có lỗi với sự sắp xếp này của ông trời, đừng ai cản tớ.” Mái tóc xoăn gợn sóng của cô ấy được hất ra sau, cô ấy cầm ly cà phê lên, lắc hông, đi qua một cách đầy quyến rũ.

Huyên Huyên uống nước hoa quả, mắt đảo quanh: “Mẹ, cái gì là nam thần?”

Diệp Giai Nhi cảm thấy có hơi đau đầu, tay đỡ trán, không có cách gì để giải thích từ quá mức ảo diệu đối với cô bé.

Thân Nhã cũng không có cách giải thích, chỉ cười khan, Huyên Huyên lại đột nhiên ồ một tiếng, đưa ra kết luận của mình: “Nam thần chính là nam thần tiên trên trời!”

Hai người nhìn nhau, cũng không nhịn được mà bật cười, thật là một cục cưng đáng yêu!

Trên bàn để phong thư màu trắng, tay phải của Hoắc Đình Phong cầm ly cà phê, giữa ngón tay trái kẹp phong thư, tùy ý nghịch.

Thấy anh cứ nghịch như vậy, Tô Chính Kiêu cũng hứng thú, lông mày nhướn lên: “Sao thế, thư tình?”

“Không, tiền…” Đôi mắt lười nhác của Hoắc Đình Phong hơi nhướn lên, tay trái búng nhẹ, phong thư rơi xuống.

“Anh lẽ nào thật sự nhàm chán tới mức này sao?”

“Người khác trả tôi…”

Tô Chính Kiêu khẽ mỉm cười: “Aiyo, rốt cuộc là ai có thể dùng cách thứ như này trả tiền cho anh Hoắc của chúng ta thế, tôi thật sự muốn diện kiến.”

“Miệng bẩn…” Đôi môi mỏng khẽ động, hờ hững nhả ra hai từ, Hoắc Đình Phong đứng dậy, tùy ý để phong thư vào trong túi của chiếc quần tây: “Đi nhà vệ sinh.”

Trần Diễm An cầm cà phê đã đứng ở đằng sau anh, đang suy nghĩ xem dùng cách gì và thời cơ như nào để vừa hay đụng phải, còn có thể khiến bản mình đẹp hợp.

Cô ấy còn chưa nghĩ, Hoắc Đình Phong vừa hay lùi lại một tiếng, giày cao gót của Trần Diễm An hơi trẹo, cả ly cà phê vừa hy hắt hết vào chiếc áo khoác của cô ấy, còn có không ít thì hắt lên chân của cô ấy, cô ấy kêu lên, quả thật là quá nóng!

Lập tức lùi lại thêm vài bước, Hoắc Đình Phong xoay người, ánh mắt nhìn Trần Diễm An, anh ta hơi nhưn mày, giọng nói trầm thấp: “Xin lỗi, có thể tự mình ngồi xuống không?”

Bình Luận (0)
Comment