Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 760

CHƯƠNG 760

Tay cầm điện thoại khẽ cứng lại, cô nói: “Tớ không hỏi, thực ra trong lòng tớ đã có quyết định rồi, không cần biết cô gái đó có hẹn hò với anh ấy hay không, tớ cũng sẽ cố gắng giành lấy, có phải tớ có chút hạ lưu không?”

“Xía! Hạ lưu gì, chỉ cần bọn họ còn chưa kết hôn, cơ hội là ngang nhau!”

“Cảm ơn……”

“Sao phải đạo đức giả chứ, mau phá tan bọn họ đi, ra thêm chút sức, tớ rất coi trọng cậu đó.”

Khi cô đến công ty, Thẩm Hoài Dương đã đi vào phòng họp, may mà trợ lý Trần không có ngăn cản cô ở bên ngoài.

Gần bốn giờ, anh mới ra khỏi phòng họp, Diệp Giai Nhi cảm thấy mặt dày hơn rồi: “Mấy giờ anh tan ca? Lát nữa có muốn đi đón Huyên Huyên không?”

Anh nhàn nhạt liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Lát rồi tính.”

“Được, anh có muốn uống trà không?” Cô mở miệng hỏi.

“Không, dọn phòng sạch sẽ đi, tôi không muốn nhìn thấy những nơi bừa bộn.” Vừa nói vừa ký vào văn kiện.

Cô không hề phản đối, đổ một chậu nước ấm vào, bắt đầu lau dọn phòng làm việc, nhân tiện còn lau cả cửa sổ, lau đến không chút tì vết.

Cuối cùng tài xế lái xe đến trường mẫu giáo, xe Bentley màu đen vững vàng chạy trên đường, hai người ngồi ở ghế sau.

Bầu không khí yên tĩnh như vậy có chút không thoải mái, Diệp Giai Nhi vặn người, có chút ngượng ngùng.

Đôi mắt anh quét qua cô, những hành động nhỏ nhặt đó của cô đều lọt vào tầm mắt, đôi lông mày tuấn tú nhướng lên, như đang suy nghĩ, cái bộ dạng kìm nén này của cô thực sự rất thuận mắt.

Có vẻ như anh đã từng quá tốt với cô, quá nuông chiều cô nên đã khiến cô quá tùy hứng, cô, đúng là cần phải bị trừng trị thật thích đáng.

Huyên Huyên giống như một con cừu được xổng chuồng vậy, lao vào vòng tay của Thẩm Hoài Dương: “Ba ba, ba ba, con rất nhớ ba, rất nhớ ba!”

Thẩm Hoài Dương giơ bàn tay to ôm cô bé vào lòng: “Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, ăn cơm, còn có xúc xích, con đã ăn hai chén.” Cô bé giơ hai ngón tay trắng nõn lên.

Khi Diệp Giai Nhi đang định nói, thì điện thoại di động của Thẩm Hoài Dương reo lên, anh bắt máy, giọng nói dịu dàng.

Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, đủ để cô nghe rõ nội dung cuộc điện thoại, Diệp Giai Nhi nghe thấy cô gái kêu anh tới đó, còn anh, đồng ý….

“Em chưa có ăn tối, anh cũng chưa ăn tối, chúng ta đưa Huyên Huyên đi dạo phố đi.” Diệp Giai Nhi cố ý nói.

Vẻ mặt anh nhàn nhạt, trên gương mặt tuấn tú còn có một nụ cười: “Hai mẹ con đi đi, tôi có việc phải làm, phải đến đó một chuyến…”

Vừa nói, anh vừa đẩy cửa xe bước xuống, nhanh tay lẹ mắt, Diệp Giai Nhi đã nắm lấy cánh tay anh.

Ánh mắt của Thẩm Hoài Dương rơi trên người cô, bỏ tay cô ra, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn và mềm mại trắng nõn của Huyên Huyên, xoa nắn rồi rời đi.

Ngay lập tức, khóe mắt Diệp Giai Nhi có chút đỏ lên, cô đưa tay lau đi, tự mắng mình là đồ không có tiền đồ, đã làm mẹ rồi, còn không kiềm chế được cảm xúc!

Bình Luận (0)
Comment