Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 2160

CHƯƠNG 2160

Âu Dương Tư lắc đầu: “Em không cần đi, anh chỉ cần có Huyền Diệp là được, nếu em kiên trì muốn đi cùng thì anh cũng không phản đối.”

Trần Diễm An phì cười, hơi tức giận véo tay anh ta, đúng lúc này, Quý Hướng Không mỉm cười mang bữa sáng đến.

Ba người ăn sáng xong, Trần Diễm An bảo Quý Hướng Không rời đi.

Cả ngày hôm nay cô muốn ở bên cạnh Âu Dương Tư, đương nhiên anh không vui, cho nên cũng muốn đi cùng.

Trần Diễm An dẫn anh đến một góc, nói cho anh nghe những chuyện đã xảy ra.

Sau khi nghe xong, dù vẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng anh cũng không phản đối nữa.

Trong khoảng thời gian anh mắc sai lầm là Âu Dương Tư ở bên cạnh Trần Diễm An, khiến cô thả lỏng tâm trạng, cũng cho cô một chỗ dựa tinh thần, anh nên cảm ơn anh ta!

Cuối cùng, Quý Hướng Không rời đi, hai người đưa Huyền Diệp đi đến những nơi vui chơi xung quanh thành phố S, trong đó có thành cổ rất nổi tiếng.

Âu Dương Tư mang theo máy ảnh, trên đường đi không ngừng chụp ảnh, đi đến đâu chụp đến đó, chụp Huyền Diệp, chụp cô, còn chụp chung cả ba.

Trần Diễm An cũng không biết phim trong máy có đủ cho anh ta chụp hay không!

Buổi trưa, Trần Diễm An dẫn anh ta đi ăn đầu cá hầm ớt ngâm, Âu Dương Tư luôn rất thích đồ ăn nước T, món gì cũng thích, rất dễ nuôi, không kén ăn.

Khẩu vị của Trần Diễm An khá thanh đậm, một mặt là vì Huyền Diệp phải bú sữa, một mặt khác là gần đây sức khoẻ không được tốt lắm.

Trên đường đi, Huyền Diệp đều do Âu Dương Tư bế, từ đầu đến cuối anh ta đều không chịu buông tay.

Đi chơi cả một ngày, đến tối lúc về đến khách sạn, Huyền Diệp đã ngủ say trong lòng anh ta, thấy thế, Trần Diễm An nói: “Tối nay thằng bé ngủ với anh.”

“Không, vẫn nên để thằng bé ngủ với em thì hơn, đi suốt một ngày anh cũng mệt rồi, buổi tối thằng bé muốn bú sữa mẹ, anh không dậy nổi.” Cả tối hôm qua Âu Dương Tư đã không ngủ, hôm nay còn đi chơi cả ngày, tinh thần và thể lực đều vô cùng mệt mỏi.

“Được rồi, để em.” Trần Diễm An duỗi tay bế Huyền Diệp: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Âu Dương Tư đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của Trần Diễm An, nhìn cô bế Huyền Diệp, mở cửa phòng đi vào.

Mãi đến khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Âu Dương Tư mới sải bước đi vào phòng, anh ta đóng cửa, cảm giác cô đơn trống rỗng lại kéo đến một lần nữa.

Anh ta nhếch môi cười, nhưng nụ cười này gần như không có chút hơi ấm, sau khi tắm, anh ta đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn bóng đêm u ám bên ngoài.

Quý Hướng Không gọi điện thoại cho Trần Diễm An, sau khi biết cô đã trở về khách sạn mới yên tâm: “Anh nghĩ anh nên cảm ơn anh ta vì đã chăm sóc em và Huyền Diệp.”

“Không cần, anh ấy chăm sóc em và Huyền Diệp cũng không phải vì anh, anh ấy không thích lời cảm ơn đó…”

“Thế thì thôi vậy, tối nay có cần anh qua đó không?”

Bình Luận (0)
Comment