Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1943

Chương 1943

Ánh mắt của Quý Hướng Không hơi lay động, sau đó đưa tay đẩy cô ta ra: “Thời gian đã không còn sớm nữa, đi vào đi.”

Mộ Dĩnh Nhi đỏ mặt, buông tay ra, xuống xe, nhìn chiếc xe biến mất trong tầm mắt.

Khoảng thời gian này Quý Hướng Không thật sự rất bận, chỉ hận không thể một người phân thành ba người để sử dụng.

Sau khi về đến nhà họ Quý, anh mệt quá trực tiếp nằm trên giường ngủ mất, ngay cả quần tây và áo sơ mi trắng trên người cũng không có cởi.

Nước M.

Mấy ngày nay Trần Diễm An đều ở cùng với Âu Dương Tư, cô không có tiền, không có thẻ, cũng chỉ có thể dựa vào anh ta.

Âu Dương Tư rõ ràng cũng không phản đối.

Hai người mỗi ngày đều sẽ cùng nhau tới nơi có cảnh đẹp, sau đó sẽ ăn các loại đồ ăn ngon, mua một ít đồ tinh tế thú vị.

Khi Trần Diễm An lại nôn, sau khi Âu Dương Tư với thái độ cứng rắn đưa cô vào bệnh viện mới kinh ngạc biết được, cô vậy mà đã mang thai hơn 2 tháng!

Trần Diễm An còn đang nghe dặn dò của bác sĩ, Âu Dương Tư mặc áo khoác màu xám dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô.

“Đang nhìn cái gì?” Trần Diễm An lười nhác nheo mắt lại, có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông bên cạnh.

“Cô vậy mà đã mang thai lâu như vậy, lúc đầu tại sao không nói với tôi? Tôi tưởng cô là độc thân, cô lừa gạt tình cảm của tôi, đồ lừa gạt!” Âu Dương Tư cảm thấy mình bị dính bẫy, nhướn cặp mày khá dậm lên.

“Anh vốn tưởng rằng đây là một cuộc gặp gỡ bất ngờ đẹp đẽ, có điều bây giờ biết cũng không tính quá muộn, anh có thể quay người rời đi.” Trần Diễm An cũng không để tâm.

Âu Dương Tư hừ lạnh: “Không, cô ở chỗ của tôi, ăn của đồ tôi, tiêu tiền của tôi, tôi không thể để cô xù nợ như vậy, tôi phải tiếp tục đi theo cô.”

Khóe miệng của Trần Diễm An nhếch lên nở nụ cười, cô đang cười, những lời anh ta nói rõ ràng là lời trái lòng, tiếp tục đi theo cô, không phải để cô tiêu càng nhiều hơn sao?

“Nếu lúc đầu anh ở trên máy bay biết tôi mang thai, sau đó lại nhìn thấy vali của tôi bị trộm mất, sẽ như thế nào?”

Âu Dương Tư suy nghĩ một lát rồi nheo đôi mắt sâu thẳm lại: “Gọi một cuộc điện thoại, giúp báo cảnh sát, sau đó chuồn.”

“Chậc chậc, quả nhiên nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, khác biệt giữa mang thai và không mang thai lại lớn như vậy!” Trần Diễm An cười rất vui vẻ.

“Cô lừa dối!” Nghĩ một lát, Âu Dương Tư nghĩ ra câu thành ngữ như vậy.

“Anh tính là một nửa người nước T, có điều tiếng nước T quả thật nói không tệ, trẻ con có thể dạy, còn có một câu là biết khi nào nên dừng lại, trên người tôi anh không chiếm được chỗ ngọt gì, cho nên cho tôi thẻ ngân hàng, đến lúc đó tôi sẽ tiêu hết tiền trong thẻ của anh, anh đi tìm vật săn khác đi, chúng ta mỗi người đi một ngả.”

“Bạc tình bạc nghĩa!” Âu Dương Tư mắng với giọng trầm thấp: “Lợi dụng tôi lâu như vây, thì tặng cho tôi năm chữ, mỗi người đi một ngả!”

“Tôi đây không phải là sợ lợi dụng anh quá nhiều hay sao?” Trần Diễm An giơ máy ảnh trong tay, đang chụp cảnh đẹp xung quanh, ngửi thấy mùi thơm của bánh cuộn, cô quay đầu, sau đó chỉ vào sạp bánh cuộn ở cách đó không xa: “Tôi rất muốn ăn bánh cuộn.”

Bình Luận (0)
Comment