Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 1103

CHƯƠNG 1103

“Chuyện đó đều do anh sai, dù là xuất phát từ nguyên nhân gì, anh cũng sẽ không giảo biện…”

Anh tiếp tục nói, mắt nhìn thẳng vào cô.

“Việc anh đang làm lúc này cũng không phải giảo biện mà là xin em tha thứ, anh đụng phải điểm yếu của em, khiến vết thương của em rách ra. Anh biết là nghiêm trọng, anh mang bản thỏa thuận trước khi kết hôn đã ký tới cho em, nếu em vẫn không thoải mái, vậy thì anh có thể đăng bản hợp đồng này lên báo, nếu làm như vậy em vẫn không thể tha thứ, vậy thì nói cho anh nghe, anh làm thế nào em mới có thể tha thứ cho anh, để anh làm…”

Hoắc Đình Phong như đang nói một chuyện rất quan trọng, vẻ mặt nghiêm túc, lời nói nghiêm túc, trầm trọng.

Tha thứ…

Thật ra, khoảnh khắc đặt bản thỏa thuận và đơn ly hôn đặt trước mặt cô, nỗi tức giận trong lòng cô đã vơi đi rất nhiều.

Nhưng vết thương vẫn còn đó, hơn nữa, dù sao thì gia thế hiển hách của anh cũng phơi bày ra đó…

Lời anh nói rung động, ấm áp, nếu bảo trái tim Thân Nhã không có chút dao động nào thì rõ ràng là nói dối.

Nhưng chung quy lại, cô vẫn lý trí. Sau khi hồi phục cảm xúc, Thân Nhã nhìn anh nói: “Xin lỗi.”

Trong lòng cô, anh không giống Trần Vu Nhất. Cô có thể nói lời lạnh nhạt ác độc với Trần Vu Nhất, nhưng với anh, cô không làm được.

Hoắc Đình Phong chịu đựng hơi thở nặng nề trong lồng ngực, khẽ cúi người xuống, nhìn chằm chằm vầng trán trơn bóng, khuôn mặt trong sáng, xinh đẹp của cô, giọng điệu vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng: “Vậy thì, ôm anh một cái đi…”

Dù cô nói như vậy nhưng anh vẫn ôn hòa, dịu dàng.

Anh vươn cánh tay ra, ôm Thân Nhã vào lòng.

Trước đây, cái ôm của anh rất ấm áp, nhưng hôm nay có lẽ thật sự đứng quá lâu trong gió lạnh, cái ôm của anh lạnh lẽo, không còn hơi ấm như thường ngày.

Đầu ngón tay chạm tới áo khoác lạnh băng của anh, vậy là, Thân Nhã muốn đẩy tay anh ra lại thôi.

Lòng cô bịn rịn, không nỡ đẩy anh ra.

Hoắc Đình Phong ôm rất lâu, một lúc lâu sau, anh đẩy cô ra, nhẹ nhàng cười: “Về đi, bên ngoài gió lạnh…”

Đã được thả ra nhưng Thân Nhã vẫn đứng yên tại chỗ, cô có chút giật mình.

Sau khi phản ứng lại, cô đi về phía trước, bước vào thang máy. Lúc trở về phòng, cô không thay giày mà đi thẳng tới cửa sổ.

Hoắc Đình Phong vẫn đứng ở đó, đang nhìn chăm chú về phía bên này. Cách xa như vậy, Thân Nhã biết đương nhiên là anh không thấy rõ cô đứng đây.

Đứng khoảng mười phút sau, anh mới vào xe ngồi, khởi động xe rời đi.

Thân Nhã nghĩ, trong xe có máy sưởi, vừa rồi lúc đợi, sao không vào xe chờ?

Khoảnh khắc anh xoay người, cô cầm lòng không đậu, suýt nữa thì vô thức cất tiếng gọi anh lại…

Ở bên này.

Trần Vu Nhất tới bệnh viện, là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất thành phố S, viện phí cực kỳ đắt đỏ nhưng kỹ thuật lại rất hiện đại.

Bình Luận (0)
Comment