Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 11

An Đào Đào đè chừng nhìn Lưu Sóc.

“Trong mắt cô có sự thăm dò, hơi cảnh giác, cơ thể cũng khẽ run lên, không khác con thú nhỏ ló đầu ra, đang nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa chòm râu của rồng, đáng vẻ đáng yêu muốn chết.

Đương nhiên Lưu Sóc nhìn ra sự cảnh giác và thăm đò của cô, nhưng anh không nói ra: “Cô tự đi đi, tôi còn có việc.”

Nghe vậy, trong lòng An Đào Đào khẽ thở ra, chỉ sợ ác ma này đồng ý đi theo.

Nhưng trên mặt không đám tỏ ra vui vẻ, mà ra vẻ tiếc nuối: “Cửu gia không đi thật đáng tiếc".

Lưu Sóc nhìn khóe miệng của cô đang nhín

cười thì ánh mắt càng u ám hơn.

“Cô có tiếc thật không?” Khóe miệng của anh nở nụ cười không rõ, khẽ sở nốt ruồi lệ của cô, cảm nhận rất rõ cô đang run rẩy.


An Đào Đào: "..."

Cô nuốt nước bọt, cảm thấy mình như con

chuột bị ác ma đùa giỡn trong lòng bàn tay. “Thật mà...” Cô che giấu lương tâm đáp. “Hal Cô đi đi, nhớ phải ngoan ngoãn trở về, biết chưa?” Anh khẽ cười, giọng nói lạnh nhạt nhưng lạ ¡ mê hoặc, khiến trong lòng An Đào Đào cảm thấy nguy hiểm.

rô tình toát ra mùi

An Đào Đào ngoan ngon gật đầu, trong lòng. chỉ muốn mau chóng cách xa anh.

“Để tôi bảo Hoàng Sâm đưa cô đi.” Lưu Sóc buông An Đào Đào ra rồi đứng dậy.

Anh cao một mét chín, chắn hết ánh sáng trước mặt An Đào Đào.

An Đào Đào chấn động, sợ anh bỗng đổi ý muốn đi cùng, vội vã xoay người cầm hộp quà trên bàn lên.

“Cửu gia, vậy tôi tới nhà họ An trước.”

Lưu Sóc nhìn cô không nói gì, trong ánh mắt mang theo ý nghĩa sâu xa khiến người ta khó. hiểu.

Cả người An Đào Đào run rẩy, ánh mắt của anh khiến cho cô cảm thấy u ám đáng sợ, giống. hệt thợ săn đang ngủ đông. Cô không đám nán lại lâu mà chạy đi ngay.

Lưu Sóc thật sự đáng sợ, ở bên anh bất cứ lúc nào cô cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Trong sân, Hoàng Sâm đang đứng đợi bên cạnh xe, thấy An Đào Đào đi ra thì bất ngờ nói: cô An vẫn còn sống à?”

"Trước đây phụ nữ đưa đến bên cạnh Cửu gia đều sống không tới ngày thứ hai, vậy mà người phụ nữ này lại sống được ba ngày rồi, quả nhiên có bản lĩnh.


An Đào Đào nghe ra giọng trêu chọc của anh ta, tự nhiên ngồi lên xe nói: “Đúng vậy, là do mạng tôi lớn. Sao nào? Anh mong tôi chết lắm à?

Cửu gia không giết cô, đương nhiên cô sẽ không sợ đàn em bên cạnh Cửu gia.

“Sao tôi đám chứ? Mà tôi chỉ đang cảm thán cô cừ lắm thôi.” Hoàng Sâm huýt sáo y như tên lưu manh.

An Đào Đào phớt lờ anh ta, rồi quay đầu ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh đang không ngừng thay đổi, bỗng nảy ra một suy nghĩ.

Không có Lưu Sóc, trong xe chỉ có hai người họ, lát nữa không phải cô có thể tìm cớ thoát khỏi

tầm mắt của Hoàng Sâm rồi thừa cơ bỏ trốn, sau này sẽ được tự do à?

Nửa tiếng sau, xe ngừng lại ở cửa nhà họ An, Hoàn Sâm thông qua kính chiếu hậu thấy An Đào Đào không có động tĩnh gì.

“Đến rồi.” Anh ta tắt máy, nhắc nhở.

An Đào Đào hoàn hồn, hơi mù mờ nhìn ra bên ngoài, đây là lần thứ hai cô tới nhà họ An, còn chưa quen đường cho lắm, nếu chạy trốn...

Hoàng Sâm thấy vẻ mặt cô hốt hoảng thì không khỏi bật cười: “Chẳng lẽ cô đang nghĩ cách chạy trốn à?”


An Đào Đào ngớ ra, người bên cạnh Lưu Sóc thật tinh tường, vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra suy nghĩ của cô.

Cô đè nén nỗi hoảng sợ trong lòng, rồi tươi cười đáp: “Sao có thể chứ? Tôi vẫn muốn sống yên ổn..”

Hoàng Sâm: “Cô biết thì tốt.”

Sau khi An Đào Đào xuống xe, cô lẳng lặng quan sát xung quanh, phát hiện bên cạnh trừ Hoàng Sâm ra thì không còn ai khác.

Lát nữa viện cớ tác khỏi Hoàng Sâm thì cô sẽ

có cơ hợi chạy trốn.

Nghĩ đến đây, An Đào Đào cong môi như hoa hướng dương dưới ánh mặt trời chói chang trong nháy mắt đã khôi phục lại sức sống.

Cô có lẽ sắp tự đo. Nhưng trước đó, cô phải quay về nhà họ An lấy đồ của mình đã.

Bình Luận (0)
Comment