Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 983

Chương 983

Sau đó anh nhìn chằm chằm Nam Tầm nhìn, còn xấu xa nói: “Chúng ta đi về nhà trả thù họ.”

Nam Tầm mặc kệ anh: Đồ ấu trĩ!

Nam Tầm không lo Diệp Sâm sẽ làm gì cô, trên người anh có vết thương, trừ phi anh không muốn sống nữa.

Điện thoại của Diệp Sâm reo lên, anh nhấn nút nghe máy, là vệ sĩ trên chiếc xe cuối cùng gọi đến: “Diệp Thiếu, có một chiếc xe đang theo dõi chúng ta.”

Nam Tầm nghe xong thì sắc mặt lập tức trở nên nặng nề, người đàn ông này không bị kẻ thù truy sát nữa đó chứ?

Diệp Sâm nhìn thoáng qua xe sau: “Trên xe có mấy người?”

Một lát sau, giọng nói của vệ sĩ mới vang lên lần nữa: “Một người.”

Diệp Sâm bỗng nhếch khoé miệng lên: “Để hắn đi theo.”

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Sâm cười nói với người phụ nữ bên cạnh: “Cố Nam Thành phái người theo dõi chúng ta, tôi nghĩ đêm nay hắn nhất định sẽ mất ngủ.”

Nam Tầm nhíu mày hỏi: “Vì sao không phải kẻ thù của anh?”

Diệp Sâm nghiêng người về phía trước, ghé vào bên tai Nam Tầm mà nói: “Kẻ thù của tôi không biết điều như vậy.”

Người phụ nữ này thật là thơm!

“Anh tránh xa tôi ra một chút.” Nam Tầm đẩy Diệp Sâm ra, nghĩ đến tình cảnh đêm qua thì sắc mặt càng nặng nề: “Rốt cuộc anh trêu chọc người nào, không phải anh vừa về nước sao?”

Ý cười trên khóe miệng Diệp Sâm biến mất, khó được mà nghiêm túc lên: “Có thể là ân oán trước kia của cha tôi.”

Nam Tầm giễu cợt nói: “Không phải kẻ thù ở phương diện làm ăn sao?”

Diệp Sâm nhíu mày lại, đồng tử dưới mắt kính gọng vàng co rút lại: “Tôi cảm thấy em có thành kiến rất sâu với tôi, kẻ thù làm ăn ai chơi như vậy, cũng đâu phải chà đạp vợ hay lừa bán con gái người ta, ai lại liều mạng kiểu đó? Hơn nữa Hải Thành là địa bàn của Lăng Tiêu, họ muốn báo thù cũng nên đi tìm Lăng Tiêu, liên quan gì đến ông đây?”

Nam Tầm giơ chân lên giẫm mạnh lên giày Diệp Sâm: “Miệng mồn sạch sẽ một chút.”

“Nhẹ một chút, đau quá!” Diệp Sâm hít vào một hơi, đưa tay véo một cái lên đùi Nam Tầm.

Nam Tầm như bị điện giật mà rút chân lại, hung ác trừng Diệp Sâm một cái: “Có đối tượng hoài nghi không?”

Diệp Sâm lắc đầu: “Hiện tại tôi đặc biệt hoài nghi trước kia lão già nhà tôi đắc tội quá nhiều người nên mới bất đắc dĩ trốn ra nước ngoài tị nạn.”

Nam Tầm: “…”

Có ai nói cha mình như vậy không?

Tâm tình của Nam Tầm rất tệ, theo ý của Diệp Sâm thì snh sẽ không giải quyết được vấn đề này trong thời gian ngắn, nói cách khác cô còn phải ở lại nhà anh một đoạn thời gian.

Sau khi Nam Tầm và Diệp Sâm rời đi, Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ cũng lập tức bỏ đi.

Trên đường đi thái độ của Cố Nam Thành rất khác thường, không nói với Trần Do Mỹ câu nào, lúc đến trước xe thì trực tiếp mở cửa ra ngồi vào mà không quan tâm Trần Do Mỹ còn đứng ở bên ngoài.

Trần Do Mỹ chỉ có thể tự mở cửa xe ngồi vào, vừa lên xe đã lập tức bắt lấy tay Cố Nam Thành, vội vàng giải thích: “Anh Nam Tầm, thật xin lỗi, em không cố ý nói dối, em chi vì. . .”

“Em chi vì anh và con của chúng ta đúng không?” Cố Nam Thành lạnh giọng cắt ngang lời cô ta nói, gã đã nghe lời này quá nhiều lần: “Tiểu Mỹ, anh luôn cảm thấy em dịu dàng thiện lương, nhưng vừa rồi em thật sự đổi mới nhận thức của anh về em đó.”

Bình Luận (0)
Comment