Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 880

Chương 880

Lăng Tiêu không phủ nhận, cậu nhóc trong lòng hắn đã mơ màng sắp ngủ, Lâm Chi Vũ đề nghị: “Thiên Vũ muốn ngủ trưa, nếu không hôm nay chúng ta về trước đi, hôm nào lại đến?”

Lăng Tiêu gật đầu: “Được.”

Lăng Tiêu lập tức đứng lên, chào hỏi Lý Hưng Hoài và Cao Dương, Lâm Chi Vũ cũng lễ phép tạm biệt mọi người, đi theo ba con Lăng Tiêu rời đi.

Mọi người lập tức nhẹ nhàng thở ra, không khí trở nên náo nhiệt trở lại.

Lăng Kha lo lắng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Không ngờ Lăng Tiêu lại đa tình như vậy, ly hôn là quyết định đúng đắn, nhìn ra đi Hoàn Hoàn, đừng bị loại người này làm ảnh hưởng cuộc thi.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, vỗ vỗ bả vai Lăng Kha: “Cậu lo cho cậu trước đi, tớ không cần cậu nhọc lòng.”

Nói xong, cô chỉ Lệ Hàn Tư đang đi tới phía đối diện.

Lăng Kha ngẩng đầu liền thấy Lệ Hàn Tư ôm một bó hoa đi tới chỗ bọn họ, dung mạo xuất chúng, khí chất phi phàm.

Lăng Kha hốt hoảng, từ đêm chúc mừng Hoàn Hoàn khôi phục độc thân, cô đã không về chỗ ở của mình và Lệ Hàn Tư, cô và anh ta đã mấy ngày không gặp nhau.

Trong lần này cô không gọi cho Lệ Hàn Tư cú điện thoại nào, anh ta cũng không liên hệ với cô, thậm chí cô hoài nghi nếu mình không chủ động liên lạc thì họ sẽ chia tay như vậy luôn.

Hiện giờ thấy Lệ Hàn Tư ôm bó hoa, mặc âu phục trắng như bạch mã hoàng tử đi về hướng họ, tim Lăng Kha đập rộn lên, giống như muốn nhảy ra khỏi ngực.

Lệ Hàn Tư chưa từng tặng cô cái gì cả.

Hiện tại anh ta ôm một bó hoa hồng đỏ đi về hướng cô, Lăng Kha kích động đỏ hốc mắt, lập tức đứng lên, nhưng lúc cô chuẩn bị gọi tên anh ta thì Lệ Hàn Tư lại đi ngang qua bên người cô.

Ý cười trên khóe miệng Lăng Kha cứng lại trên mặt, quay đầu lại liền thấy Lệ Hàn Tư dừng bên cạnh Triệu Giai Ca.

Giờ khắc này, Lăng Kha chưa bao giờ cảm thấy mình chật vật như thế, trong đoạn tình cảm này cô không chỉ hèn mọn mà còn là một trò cười, rất giống một con ngốc.

Lệ Hàn Tư tặng hoa hồng đỏ cho Triệu Giai Ca: “Biểu hiện hôm nay rất ghê gớm.”

Triệu Giai Ca nhận lấy hoa hồng, hơi bất ngờ đứng lên rồi oán giận trách Lệ Hàn Tư: “Không phải anh nói công ty có việc nên hôm nay không tới sao?”

Lệ hàn cười nói: “Vậy mới làm em bất ngờ được, đúng không?”

Triệu Giai Ca bật cười: “Đúng, cảm ơn bất ngờ của anh, em rất thích, nhưng… sao chỉ mua có một bó, của Lăng Kha đâu?”

Vào lúc này, Triệu Giai Ca nói thế như ngại Lăng Kha chưa đủ chật vật, lại tạt xuống đầu cô một chậu nước lạnh.

Kỳ thật không phải ai trong đoàn xe cũng biết quan hệ giữa Lăng Kha và Lệ Hàn Tư, nhưng câu này của Triệu Giai Ca làm ánh mắt mọi người đều tập trung vào Lăng Kha.

Vừa rồi Lăng Kha cảm động đỏ mắt, cũng đứng lên, nhưng Lệ Hàn Tư lại trực tiếp đi ngang qua bên cạnh cô, ngừng trước người Triệu Giai Ca rồi đưa hoa cho cô ta.

Từ khi sinh ra đến nay, Lăng Kha chưa bao giờ chật vật như thế.

Lúc này Lệ Hàn Tư nhìn về phía Lăng Kha, hình như mới nhớ tới cô, anh ta rút ra một đóa hoa từ bó hoa hồng rồi đưa một tay cho cô: “Quên mất em cũng ở đây.”

Lăng Kha siết chặt nắm đấm, cô luôn biết Lệ Hàn Tư không yêu mình, nhưng không ngờ anh ta khinh thường cô như thế.

Bình Luận (0)
Comment