Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 742

Chương 742

Hắn băn khoăn suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhìn thấy trên bàn là thực đơn đồ bổ mà hắn đã viết cho Tô Tô trước khi đi.

Người phụ nữ này ngày nào cũng bận rộn với công việc nên chắc chắn là lười làm.

Cũng may trong bếp có đủ các loại nguyên liệu, hắn cẩn thận nấu hai món chính, một món canh rồi cho vào hộp đựng thức ăn.

Cũng gần trưa rồi, hắn lái chiếc Toyota Land Cruiser đỗ bên cạnh lao ra ngoài.

Vừa rời khỏi Long viên, gặp Lãnh Phong và anh em Cô Lang lái xe quay về.

“Anh Thiên!”

“Anh đi đâu vậy? Có cần chúng tôi đi cùng không?” Họ nhảy xuống và mỉm cười chào hỏi.

Tần Thiên cười nói: “Tôi đi đưa cơm cho vợ, các người đi theo làm gì?”

“Tôi nói này, có phải các cậu đã đến sơn trang không?”

Nhìn bộ quần áo của họ bị rách vài chỗ là biết những người này không thể ngồi yên, lại đi quấy rối những con thú hoang của sơn trang rồi.

Lãnh Phong nhếch miệng cười nói: “Nếu không phải Tiểu A Tân ngăn cản thì hôm nay chúng ta đã có thể ăn thịt sói rồi.”

“Cút!”

“Đó là thứ mà tôi đã bỏ nhiều tiền mang từ thảo nguyên về, đáng giá hơn các cậu đó!”

Tần Thiên mắng một câu, chuẩn bị rời đi nhưng nghĩ đến điều gì đó, hắn lại nói: “Biển số xe này là ai gắn lên cho tôi vậy?”

Hắn lái chiếc Toyota Land Cruiser này một lần, sau đó ném cất nó ở nhà, quên đi gắn biển số. Vừa rồi hắn mới để ý thấy xe có biển số mới là Long A, phía sau là một loạt 5.

Lãnh Phong cười nói: “Ngụ ý là uy võ bá khí, cửu ngũ chi tôn, khắp Long Giang, chỉ có xe của anh Thiên mới xứng đáng với biển số này.”

“Thế nào, anh Thiên, anh hài lòng chứ?”

“Nếu hài lòng, anh có thể thanh toán cho chúng tôi một chút phí chọn biển số không?”

Tần Thiên khó chịu nói: “Nằm mơ đi!”

“Không biết tôi thích khiêm tốn sao? Với biển số khủng như vậy, sao tôi có thể khiêm tốn được chứ!” Nói xong, hắn đạp ga lao ra ngoài.

“Làm ơn, đừng keo kiệt như vậy được không!” Lãnh Phong trợn mắt lườm.

Đến tòa nhà Tô Ngọc, thấy bãi đậu xe trước cửa toàn là xe sang, có vài chiếc mang biển số tỉnh khác, có lẽ đều là những đại lý đến đàm phán.

Có vẻ như công ty của vợ đang ngày càng đi lên.

Tần Thiên trống giống như một kẻ nhàn rỗi, cầm hộp cơm đi vào cửa.

Những nhân viên gặp trên đường đi đều nghiêm túc và tập trung vào công việc. Một số người gật đầu và mỉm cười với hắn, có những người lại lựa chọn phớt lờ.

Hắn thong thả đi lên tầng trên cùng.

Ở cửa phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị, thông qua cửa số nhìn vào bên trong, hắn thấy một bóng dáng duyên dáng đang ngồi trên chiếc ghế trượt của sếp, đối diện với tường kính, đang nói chuyện điện thoại.

Bây giờ ở công ty, Tô Tô khá chú ý đến cách ăn mặc và nói chuyện.

Bình Luận (0)
Comment