Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 34

Chương 34

Tiệc sinh nhật sắp bắt đầu, nhưng Lăng Thiên Vũ lại nhốt mình trong phòng không chị ra ngoài, đám người hầu nơm nớp lo sợ dỗ dành: “Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia cậu mau ra đi…”

Thế nhưng cánh cửa kia vẫn không có động tĩnh

“Chìa khóa đây, Lăng thiếu.”

Bạch quản gia cầm chìa khóa vội vàng đi vào.

Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Mở cửa.”

Bạch quản gia gật đầu, lập tức tiến lên mở cửa.

Nhưng chìa khóa vừa đi vào, liền nghe thấy trong phòng truyền đến từng tiếng đồ vật va chạm xuống nền nhà, thanh âm kia làm cho người bên ngoài nghe đều run sợ.

Bạch quản gia quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu.

Thanh âm Lăng Tiêu lại vang lên: “Mở.”

Bạch quản gia vặn chìa khóa, giây sau cửa liền mở ra.

“A a……”

Lần này truyền đến không chỉ là tiếng vỡ vụn, còn có tiếng gào thét điên cuồng của cậu bé.

Lăng Tiêu vừa đi vào thì một ngọn đèn bàn bay đến đập vào đầu hắn.

Người hầu phía sau ngừng thở, nhìn Lăng Tiêu trở tay đóng cửa, không hẹn mà cùng nghĩ: Xong rồi, tiểu thiếu gia có phải sắp bị ăn đánh rồi đúng không?”

Sau một khắc, mọi người nhìn về phía Bạch quản gia.

Chỉ thấy Bạch quản gia cũng cau mày, vô cùng lo lắng.

Trong căn phòng màu xanh biển, hai cha con một lớn một nhỏ bốn mắt nhìn nhau, một người sắc mặt lạnh như băng, một người giống như một con thú nhỏ đang phát hỏa.

“Lại đây.”

Lăng Tiêu đi về phía trước một bước, Lăng Thiên Vũ lại lui về phía sau một bước, bực bội rống giận với hắn.

Mỗi khi Lăng Tiêu đi về phía trước một bước, Lăng Thiên Vũ liền nổi giận thét chói tai, ném đồ về phía Lăng Tiêu, cậu bé dùng phương thức của mình cảnh cáo Lăng Tiêu, không được tới gần nữa.

Tiếng gì vậy?

Nơi Thịnh Hoàn Hoàn đang ngồi ngoại trừ cô không có ai khác, cho nên cô nghe được thanh âm trên lầu truyền đến, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Tiếng vỡ của đồ vật và tiếng thét chói tai càng ngày càng rõ ràng, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi đứng lên.

Theo một tiếng rống giận cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy một bóng người nho nhỏ động tác cực nhanh bò ra ban công.

Cậu bé?

Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Thiên Vũ sững sờ tại chỗ.

Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống này, vội vàng chạy đến dưới ban công, giơ hai tay đề phòng cậu bé ngã xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn muốn Lăng Thiên Vũ nhanh chóng trở lại trong phòng, nhưng còn chưa mở miệng, liền nghe được một thanh âm khô khan từ phía trên truyền đến.

“Xuống đây, con cho rằng cố tình gây sự như vậy có tác dụng sao?”

Bình Luận (0)
Comment