Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 338

Chương 338

Cô nhìn chằm chằm quần áo trên người, dần dần bình tĩnh lại.

Đây là quần áo cô mang đến từ Thịnh gia, đặt trong phòng thay quần áo phòng ngủ chính, hiện tại lại nằm trên người cô.

Cho nên, cô đang ở tầng hầm Lăng gia?

Từ khi gả vào Lăng gia, Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ bước xuống tầng hầm, càng không biết phía dưới hầm ngầm còn có một hầm giam.

Nhiều hầm giam như thế, càng nghĩ càng thấy ớn.

Bên ngoài đồn đãi hắn là ác ma máu lạnh tàn bạo, cô vẫn luôn cảm thấy hắn không đáng sợ như lời đồn, nhưng hiện tại xem ra là cô sai rồi.

Cô không hiểu Lăng Tiêu chút nào, người đàn ông này còn đáng sợ hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.

Thịnh Hoàn Hoàn thực lo lắng, cô không biết mình phạm phải lỗi gì, vì sao lại bị Lăng Tiêu ném vào hầm giam, hơn nữa trên người cô không có điện thoại, không có cách nào liên hệ với hắn, cũng không thể liên lạc với bên ngoài.

Cô thực bị động, cô không biết lúc nào mới có người tiến vào. Cô cũng không biết hiện tại là lúc nào, điều duy nhất có thể làm chỉ có chờ đợi.

Cô kéo chặt quần áo trên người, cố gắng co người vào áo khoác, dù dưới chân có dép lê, nhưng hơi lạnh vẫn chui vào từ lòng bàn chân, tràn ra toàn thân, làm người ta lạnh đến phát run.

Không biết qua bao lâu, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy toàn thân sắp đông cứng, mơ mơ hồ hồ nghe thấy có người kêu tên cô, hình như giọng nói truyền đến từ cuối hành lang.

Hành lang là một mảnh tối tăm, cô không nhìn thấy ai đang gọi mình.

Cô đứng lên, đi đến gần những thanh sắt, nỗ lực nhìn ra bên ngoài, có tiếng nói là có người, có người thì cô sẽ có hy vọng: “Là ai, là ai đang gọi tôi.”

Chỉ thấy cuối hành lang xuất hiện một vệt trắng như ẩn như hiện: “Cô bằng lòng đi theo tôi không?”

Người kia hỏi như vậy.

Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ như điên: “Tôi bằng lòng, mau dẫn tôi rời khỏi nơi này.”

“Được, tôi lập tức dẫn cô đi.”

Vệt trắng kia càng ngày càng gần, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy thân hình nhỏ gầy kia, nhưng lại không thấy được gương mặt cô ta, nó đã bị một mái tóc thật dài chặn lại.

Đột nhiên, cô ta đột nhiên nâng mặt lên, một gương mặt máu tươi đầm đìa xuất hiện trước mắt…

“A…” Thịnh Hoàn Hoàn kêu thảm thiết một tiếng, mở choàng mắt mới phát hiện vừa rồi chỉ là mơ.

Không có ai kêu cô, cũng không có cô gái mặc đồ trắng kia.

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, ôm chặt lấy thân thể sắp đông cứng của mình mà nhìn hành lang tối tăm phía trước, hô hấp hỗn độn thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.

Có lẽ là vì gặp ác mộng nên hầm giam tối tăm, trống vắng, yên tĩnh này càng mang đến cho người ta cảm giác âm trầm khủng bố.

Cô cứ nhìn chằm chằm hành lang trước mặt, không dám dời mắt đi, cũng không dám nhắm mắt lại, sợ gương mặt máu tươi đầm đìa kia sẽ đột nhiên xuất hiện trước mắt…

Đêm nay thật sự rất gian nan với Thịnh Hoàn Hoàn, cô cắn chặt môi, ôm thân thể run rẩy của mình, nước mắt chảy từng giọt từng giọt xuống.

Lăng Tiêu là ma quỷ, đúng vậy, hắn là một con quỷ tàn nhẫn.

Không biết qua bao lâu, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy thân thể đã không phải của mình, cô ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo không dám cựa quậy, cả người tê mỏi.

Bình Luận (0)
Comment