Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 213

Chương 213

Mộc Vân đã dậy ngay lập tức, sau đó từ giường bò dậy vội vàng ra mở cửa.

Quả nhiên là Ninh Dương, mới sáng sớm, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô bé đang mặc chiếc áo ngủ màu hồng, trong tay còn đangôm một con thú nhồi bông là con thỏ có tai dài, đang khóc ngay trước cửa phòng của Mộc Vân.

Mộc Vân hết hồn, vội vàng cúi xuống ôm cô bé: “Sao thế? Con gái, sao đột nhiên lại khóc chứ? Nói cho mẹ nghe, đã xảy ra chuyện gì nào?”

Cô tưởng, cô bé ở đây không quen?

Nhưng sau khi cô bé được ôm vào lòng cô, lại khóc nứt nở nói: “Mẹ ơi, Ninh Dương cũng muốn đến nhà trẻ, các anh đều được đi nhà trẻ, chỉ còn… Chỉ còn Ninh Dương là không được đi, mẹ ơi..”

Nói không đầy hai câu, lại khóc thét nữa.

Nhà trẻ?

Đúng rồi, thời gian gần đây cô trong bệnh viện, đã quên mất chuyện này, hai đứa trê này còn đang học nhà trẻ.

Vì thế cô lập tức hỏi lại: “Sao có thể không cho con đi được chứ?

Hai người các con không phải đang học cùng một nhà trẻ sao?”

“Không… Không phải đâu, sau khi ba dẫn chúng con về, đã cho anh cùng anh Thành học cùng một cái nhà trẻ rồi, còn Ninh Dương thì không được, mẹ ơi, ba… ba không cho Ninh Dương đi…

Cô bé khóc rất thương tâm, đặc biệt là câu cuối cùng, cả người của cô bé cũng đã run rẩy trong lòng của mẹ.

Mộc Vân nghe được, bây giờ mới hiểu ra.

Đột nhiên, tìm như bị dao cắt, một ngọn lửa từ trong ngực trào. dâng!

Nhưng mà, sau khi ngọn lửa nổi dậy thì thế nào?

Đi tìm ba của con không?

Không, điều đó là không thể nào, anh bây giờ vẫn chưa biết cô bé là con gái của anh, vả lại, cô cũng không muốn cho anh biết.

Nếu đã như vậy, thế thì cô còn có Lí do gì để tìm anh chứ? Mộc Vân ôm chặt con gái của mình, có ý an ủi cô bé: “Thế…

Chúng ta về nhà trẻ Lúc trước học được không?”

“Đừng, đừng mà, Ninh Dương muốn cùng anh học Cơ, mẹ ơi, mẹ có phải cũng đã hết thương con không? Là giống với ba vậy, cũng không ngăn cho Ninh Dương không?” Cô bé khóc nức nở nhìn mẹ, bộ dạng thương tâm đó, người khác nhìn thấy cũng xót xa. Được, hôm nay mẹ nhất định sẽ cho

Mộc Vân cuối cùng cũng đã nghĩ thoáng hơn, kêu con gái ở trong phòng đợi cô, sau đó cô thu dọn một chút thì bước ra khỏi phòng trực tiếp đi lên tầng ba.

“Diệp Diệp Sâm? Diệp Sâm? Anh đã dậy chưa? Tôi có chuyện muốn cùng anh bàn bạc”

Khi đi lên tầng ba, thực ra Mộc Vân rất lưỡng lự, bởi vì mỗi lần cô lên, đều là những hồi ức không được tốt lắm, không phải là cùng người đàn ông này cãi nhau, thì là cùng anh gây chuyện.

Cả một lần nói chuyện bình thường cũng không có.

Mộc Vân nhìn chăm chăm cái cửa phòng, nghĩ đến lần này đến bàn chuyện cũng không phải chuyện tốt gì, cố ý đứng xa một chút.

Bình Luận (0)
Comment