Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 987

Chương 987

“A… Mẹ, chúng con đợi điện thoại của mẹ lâu lắm rồi đấy!”

“Ha ha, chẳng trách đã muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ, trẻ con không thể làm cú đêm được, biết chưa?” Cố Tịch Dao nghe thấy tiếng Dương Dương nói cô không nhịn được khẽ thở dài. Hai đứa nhóc này cả ngày đều nghịch ngợm khiến cô không yên tâm chút nào: “Có ngoan ngoãn nghe lời dì Kiều Kiều không đó?”

Ai ngờ, Dương Dương lại nói: “Dì Kiều Kiều còn đang bận đánh nhau với chú đầu bếp ở trong nhà vệ sinh, đâu có thời gian để ý đến con!”

“A? Hình Uy cũng ở đó sao?” Cố Tịch Dao có chút ngoài ý muốn.

Không đợi Dương Dương trả lời, Trình Trình đã vội vàng nhận điện thoại: “Chú Hình Uy nói hôm nay ba không đến, nên sai chú ấy đến đây chăm sóc chúng con.” Thằng nhóc rất lanh lợi hỏi: “Mẹ, dì Kiều Kiều với chú Hình Uy có thù oán với nhau sao?”

“Ách. . .” Cố Tịch Dao không muốn nói cho bọn trẻ nghe về chuyện của người lớn: “Có lẽ là không có, haha, khả năng do dì Kiều Kiều ghét ba của hai đứa, cho nên mới trút giận lên người cấp dưới của ba. Hai đứa đừng quan tâm đến chuyện của bọn họ nữa, ngoan ngoãn đi ngủ đi, nhé?”

“Con biết rồi mẹ, chúng con nhớ mẹ, chúc mẹ ngủ ngon.”

“Mẹ cũng nhớ các con, cục cưng của mẹ ngủ ngon nhé.”

Cố Tịch Dao vừa cúp máy thì chuông điện thoại lại vang lên.

Cô nhìn qua màn hình, thì thấy là Bắc Minh Quân gọi đến: “Tịch Dao, em đang ở thành phố S à?”

Giọng nói trầm ấm của anh truyền đến từ trong điện thoại, ấm áp như cơn gió mùa xuân.

“Ừ.” Cô khẽ đáp lời.

Từ khi ở Sabah khi anh cản một viên đạn thay cô, thì vô thức thái độ của cô đã dịu dàng với anh hơn rất nhiều.

“Đã ngủ chưa?”

“Vừa lên giường, đang chuẩn bị ngủ.”

“Chỉ mình em thôi à?”

Vấn đề này thật sự là… Cô không nhịn được trợn mắt: “… Chẳng lẽ còn có thêm ai nữa?”

Anh dừng lại một chút, rồi nói ngả ngớn: “Biết đâu Vân Chi Lâm lại đang ở bên cạnh, cùng em mây mưa lên đỉnh Vu Sơn.”

“. . .” Bàn tay đang cầm điện thoại của cô siết chặt lại, cô cắn răng, nhưng vẫn giả vờ nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng, anh đã đoán đúng rồi đấy.”

Cái tên này thế mà hỏi cũng không hỏi cô đi công tác với ai, vì vậy anh ta chắc canh cô và Vân Chi Lâm lêu lổng, thật là khiến người ta giận sôi!

“Xì…… “Anh ta hít một hơi lạnh, cô có thể lờ mờ cảm nhận được rằng anh ấy đang cố gắng làm dịu cơn tức giận của mình, và vẫn bình tĩnh nói: “Thật muốn ngay trước mặt Vân Chi Lâm, hung hăng cắn em!”

Cố Tịch Dao nhíu mày lại: “Anh nha thật ghi là thù mà! Lòng trả thù thật nặng! Đến đây đi! Đến cắn tôi đi! Coi như anh có chứng vọng tưởng, lại có bệnh chó dại, cho dù anh phóng ngựa! Chả lẽ lại sợ anh!”

Dù sao mình ở thành phố S, anh ta ở thành phố A.

Mặc dù chỉ có mấy giờ đường xe, nhưng an ta cũng chỉ nhìn chằm chằm.

“Dao Nhi, chớ chọc lông tôi. Cẩn thận tôi lập tức làm em te tua đấy. Bắc Minh Quân thấp giọng nói.

“Có bản lĩnh anh làm đi!” Mũi cô khinh thường hừ một cái, nếu ở như ở Thành phố A, cô sẽ không cứng đầu như thế, nhưng ở Thành phố S, cô đắc chí đây!

Anh ở đầu bên kia điện thoại ngả ngớn cười một tiếng, giọng nói như cello tuôn ra. Nó hay đến lạ thường.

Bình Luận (0)
Comment