Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 613

Chương 613

Cố Tịch Dao nhớ lại hai năm trước, lúc ở trên máy bay, Mạc Cẩm Thành đã vô tình bị người khác tính kế, tính mạng gặp nguy hiểm. Bởi vì thân phận của ông có chút nhạy cảm, vì vậy mới vội vã trở về Đông Nam Á ngay trong đêm, nhưng lại không ngờ trên máy bay vết thương ngày càng xấu.

May là lúc đó Cố Tịch Dao cũng ở trên máy bay, nhưng lúc đó cô lại đang mang thai, việc hiến máu lúc mang thai sẽ dẫn đến bị mất máu, nhưng tình huống lúc đó rất khẩn cấp, cô vẫn chọn cứu ông…

Khẽ thở dài, cô mím môi: “Ba Mạc, đợi lúc quay về Malaisia, con sẽ trả lại kim cương Mật Ái cho dì….”

“Haha, con gái ngốc, bà ấy nói là tặng cho con thì con cứ nhận lấy! Hơn nữa, vở kịch tối qua chúng ta diễn rất thành công, không phải sao?” Mạc Cẩm Thạch nhớ đến tối qua, không khỏi bật cười.

Cố Tịch Dao hì hì một tiếng, nhướng mày: “Nhưng viên kim cương đó quá quý giá, con không thể nhận….nói thật, tối qua thật sự sợ chết khiếp, con chưa từng can đảm như vậy, chỉ sợ Bắc Minh Thiên sẽ không cắn câu….”

“Hahaha, con làm rất tốt! Tin là không lâu nữa chúng ta sẽ có trò hay để xem!”

….

Bọn họ vừa nói vừa cười, chiếc xe rời khỏi hầm gửi xe.

Nhưng không có ai nhìn thấy, cách hầm gửi xe không xa, có một chiếc Bugatti Veyron sang trọng đang đậu, trong xe, khuôn mặt đẹp trai của Bắc Minh Quân lạnh đến mức không thể lạnh hơn….

Sau khi xe của Mạc Cẩm Thành rời đi, chiếc xe Bugatti Veyron cũng nhanh chóng rời khỏi gầm gửi xe, đi về một hướng khác….

Viện điều dưỡng thành phố A.

Đây là một trung tâm phục hồi sức khỏe tư nhân, cung cấp các dịch vụ phục hồi sức khỏe và phục hồi sau chấn thương hoặc bệnh tật cho các gia đình giàu có trong thành phố A.

Tuyết ở thành phố A năm nay rơi sớm hơn những năm trước.

Trời quang đãng như vẫn lạnh.

Tuyết trắng không tan.

Trong sân, mái nhà, cành cây đều bị tuyết bao phủ một lớp mỏng, một thế giới phủ đầy tuyết.

Chuông giáng sinh được treo khắp mọi nơi, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những cây thông noel với ánh đèn rực rỡ.

“Haha, Ánh Uyển cậu đừng đùa nữa….tôi thế này trông rất xấu xí…”

“Ai nói Phỉ Nhi không xinh đẹp? Trong mắt mọi người Phỉ Nhi vẫn xinh đẹp như trước kia, không, không đúng, còn xinh đẹp hơn trước kia!”

Trong sân, một cô gái ngồi trên xe lăn, trên đầu đội một chiếc băng đô hình tiểu ác quỷ rất đáng yêu, ngại ngùng thè lưỡi ra. Tô Ánh Uyển đang đội một chiếc mũ giáng sinh, mỉm cười, ngồi xổm trước xe lăn, hai cô gái cười đùa một lúc….

Bắc Minh Quân vừa xuống xe đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Vô thức nhíu mày, sải bước, nhanh chóng đi đến trước mặt cô gái đang ngồi trên xe lăn.

“Phỉ Nhi, bên ngoài lạnh như vậy, sao không vào trong?”

Phỉ Nhi ngước mắt lên, nhìn Bắc Minh Quân cao ráo, rắn rỏi, mặc một chiếc áo khoác đen kiều Anh, tôn lên dáng người hoàn hảo của anh, hôm nay anh thật sự rất đẹp trai. Không đối với Phỉ Nhi mà nói anh vẫn luôn đẹp trai như vậy….

“Quân, anh đến rồi? Ánh Uyển tặng em một cái băng đô hình tiểu ác quỷ, anh thấy có đẹp không?”

Phỉ Nhi chỉ lên đầu, nụ cười có chút gượng gạo. Không, phải nói là làn da đầy những vết sẹo nhỏ khiến nụ cười của cô ta trông có vẻ gượng gạo.

Bình Luận (0)
Comment