Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 507

Chương 507

Cố Tịch Dao cảm giác được anh lại ôm chặt hơn, trong lòng không hiểu sao cũng có chút đau đớn.

Giọng cô run lên: “Là người mẹ đã chết đi của anh sao?” Cô nhớ rất rõ, lúc cô đánh cược bảy ngày với anh, có một ngày chính là ngày giỗ của mẹ anh, anh cũng giống như bây giờ, lộ ra vẻ rất đau thương…

Cô theo bản năng ôm chặt lấy eo anh: “Bắc Minh Quân, chết là chuyện làm người ta cảm thấy bất đắc dĩ nhất, mẹ của anh cũng không muốn như thế, anh tha thứ cho bà đi, được không?”

“…” Anh ôm chặt lấy cô, giống như muốn ấn cô vào trong cơ thể của anh…

“Tịch Dao, sau này sinh nhật mỗi năm em đều chúc mừng sinh nhật cho tôi được không?”

Bắc Minh Quân vùi đầu vào cổ cô, giống như có chút làm nũng, lại giống như trẻ con đang nghịch ngợm mà thổi hơi vào tai cô: “Em không được từ chối…”

Cô hơi run lên, hơi thở có hơi hỗn loạn: “Đừng, đừng có quậy… Bắc Minh Quân…”

Sau này mỗi năm? Anh muốn giam cầm cô cả đời sao?

Ngón tay thô ráp của anh bắt đầu sờ mò lên trên bụng cô, môi cũng chạm lên phần da nhạy cảm ở cổ, lẩm bẩm: “Em thấy tôi giống như đang quậy phá sao?”

“… Giống…” Cô cố gắng trốn tránh anh nhưng lại dễ dàng bị anh khóa chặt vào trong lòng, không thể nhúc nhích.

Anh khẽ thở dài cúi người xuống, bế bổng cô lên, nhẹ nhàng đặt cô lên thảm, trong đôi mắt đen tối lóe lên ngọn lửa dục vọng.

“Tịch Dao, tôi rất nghiêm túc. Em chính là quà sinh nhật đẹp nhất của tôi.”

Nói xong, anh nhẹ nhàng đè lên người cô, đôi môi quyến rũ kia bắt đầu bao phủ lấy cô.

Chiếm lấy nội tâm cô từng chút từng chút một, dần dần làm ý chí của cô suy sụp.

Đôi môi mỏng ấm áp kia thậm chí vói vào ngực cô, hơi hé miệng ngậm lấy, cực kỳ muốn hòa hai thành một với cô…

“Nhưng mà…” Cô do dự.

“Đừng sợ, Tịch Dao, tôi sẽ thật dịu dàng…” Giọng anh khàn đi.

Trong lòng cô căng thẳng, u oán: “Bắc Minh Quân… vì sao đàn ông vào những lúc muốn làm tình đều thích nói những lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt phụ nữ vậy chứ…”

“Bởi vì chuyện này có nghĩa là…” Ánh mắt anh sâu thẳm, cười nhẹ: “Muốn yêu em…”

Cơ thể cô run lên, tim cũng đập hẫng một nhịp.

Anh muốn yêu cô…

Cho dù biết rằng cái mà anh gọi là yêu, và tình yêu mà cô muốn, rất khác nhau.

Nhưng mà cô không thể không thừa nhận, Bắc Minh Quân đúng là cao thủ tán gái.

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận được đầu lưỡi chạm vào, để lại từng dấu hôn trên làn da non mịn của cô.

Mỗi khi thoải mái đến làm người say mê, cho dù biết nếu say mê anh tương đương với việc rơi xuống địa ngục, nhưng mà vẫn không cách nào cản được sự tấn công dịu dàng của anh.

Huống chi, một người đàn ông lạnh nhạt như anh, nếu như đã dịu dàng, sợ là không có mấy người phụ nữ có thể cưỡng lại được chứ?

“Được không…Tịch Dao?” Anh thử hỏi ý kiến của cô.

Bình Luận (0)
Comment